“Tôi…”
Đường Sở Sở do dự.
Cô muốn nói rằng cô đã có chồng và sẽ không ly hôn với chồng mình đâu.
Nhưng dù có làm thế nào cô cũng không thể thốt ra được câu này.
“Tôi và Giang Thần không có bất kỳ nền tảng về tình cảm. Anh ấy chỉ là người được ông nội chọn để ở rể nhà họ Đường.”
Khi cô nói ra những lời này, Giang Thần đã hiểu rồi.
Anh đã biết tâm tư của Đường Sở Sở rồi.
Tiếp theo, Đường Sở Sở nói rất nhiều.
Tất cả đều là những lời cảm kích.
Nhưng Giang Thần lại rất lơ đễnh.
Cả hai đã cùng nhau dùng bữa.
Sau bữa ăn, Giang Thần nói: “Tôi đưa cô về nhé?”
“Không, không cần.” Đường Sở Sở khéo léo từ chối, nói: “Tôi… Tôi sẽ cân nhắc chuyện ly hôn.”
Nói xong cô đỏ mặt bỏ chạy.
Giang Thần bị bỏ lại trong một mớ hỗn độn.
Giang Thần nhìn theo bóng lưng rời đi của Đường Sở Sở, rồi sờ mũi: “Ly hôn…”
Anh nhàn nhạt cười, cũng không nói gì thêm.
Anh lái xe trở lại tập đoàn Giang Long, thay quần áo, xé mặt nạ trên khuôn mặt ra.
Anh ta ngồi xuống chiếc ghế trong phòng chủ tịch, hút một điếu thuốc, suy nghĩ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thoáng qua, phát hiện là Tiểu Hắc gọi đến.
Anh trả lời điện thoại và hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?”
“Anh Giang, Quỷ Kiến Sầu đang điều tra tung tích của chiếc rương cổ đã bị lưu lạc từ Nam Hoang đến Giang Trung.”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Giang Thần cúp điện thoại, ngay lập tức rời khỏi tập đoàn Giang Long, chạy nhanh về phía phòng khám phàm nhân của Tiểu Hắc.
Chiếc rương cổ xuất hiện từ ngôi mộ cổ của Lan Lăng Vương này đã liên lụy quá nhiêu rồi, nó có liên quan đến bức Hoa Nguyệt Sơn Cư bản đồ gia truyền của gia tộc anh, hơn nữa cũng có liên quan đến bốn gia tộc bí ẩn và khó đoán của Trung Quốc.
Gần đây anh mới biết đến bốn gia tộc lớn của Trung Quốc, trước đây anh không biết rằng nhà họ Giang còn có lại lịch lớn đến như vậy, vậy mà lại một gia tộc đã được lưu truyền suốt mấy ngàn năm.
Chẳng mấy chốc anh đã đến phòng khám phàm nhân.
Vừa vào phòng, Giang Thần liền hỏi: “Tình hình như thế nào?”
Tiểu Hắc cho biết: “Quỷ Kiến Sầu truyền tin đến, nói rằng chiếc rương cổ này được tìm thấy trong một cửa hàng đồ cổ nào đó ở Giang Trung, hơn nữa chủ cửa hàng đồ cổ này có thâm niên lâu đời, xuất thân từ Kinh Đô, hơn nữa gia cảnh cũng cực kỳ to lớn. Ông ta nói rằng sẽ trực tiếp nói với anh.”
“Xuất thân từ Kinh Đô, hơn nữa gia cảnh cũng cực kỳ to lớn?”
Giang Thần cau mày.
Lập tức nói: “Chuẩn bị xe đi, lập tức đi gặp Quỷ Kiến Sầu.”
“Vâng.”
Tiểu Hắc gật đầu và lập tức đi lái xe.
Văn Tâm cũng đi ra ngoài nói: “Anh Hắc, tôi đi với anh.”
Tiểu Hắc mắng: “Tôi đi làm công việc, cô đi theo để làm gì?”
Văn Tâm lập tức bật khóc, vẻ mặt tủi thân nhìn Giang Thần: “Anh Giang, anh ta hung dữ với tôi.”
Giang Thần liếc nhìn Văn Tâm.
Cô gái này cũng không tệ, hơn nữa mấy ngày nay cô ấy đang sống trong phòng khám phàm nhân của Tiểu Hắc, hai người họ dường như…
Giang Thần cười nói: “Tiểu Hắc, để cô ấy đi cùng đi, cũng không phải là chuyện gì to tát.”
Giang Thần đã nói như vậy, Tiêu Hắc cũng không nói thêm nữa, chỉ nhắc nhở: “Cô đi theo cũng được, nhưng không được nói lung tung đâu đấy.”
“Vâng.” Lúc này Văn Tâm mới bật cười.
Cả ba cùng nhau đi ra ngoài.
Tiểu Hắc lái xe đến xưởng sửa chữa của Quỷ Kiến Sầu.
Mật thất dưới lòng đất của xưởng sửa chữa
trong một căn phòng.
Giang Thần ngồi trên sô pha.
Tiểu Hắc, Văn Tâm đứng ở một bên.
Ông chủ của tổ chức tình báo ngầm Quỷ Kiến Sầu, cũng chính là thần y Phương Vĩnh Cát đang ngồi ở đối diện.
Giang Thần ngậm điếu thuốc trong miệng, hỏi: “Tình hình gì mà nhất định phải gặp mặt nói mới được?”
Quỷ Kiến Sầu nghiêm nghị và nói: “Chủ soái, ngài bảo tôi điều tra chiếc rương đó, tôi đã kiếm ra tung tích của nó rồi. Ở cửa hàng đồ cổ Thiên Tử số 1 ở Giang Trung, người thuê tên là Cô Dạ. Tôi đã kiểm tra thông tin của Cô Dạ và phát hiện ông ta đến từ Kinh Đô, hơn nữa ông ta đã tiếp xúc với một nhân vật lớn nào đó ở Kinh Đô rất nhiều lần.”
Nói đến đây, Quỷ Kiến Sầu chợt dừng lại một lát.
“Ai?”
Giang Thần liếc ông ta một cái.
Sau khi Quỷ Kiến Sầu do dự một lúc, ông ta mới lên tiếng: “Thiên Tử.”
“Hả?”
Sắc mặt Giang Thần sa sầm lại.
Thiên Tử, là Thiên Tử một trong ngũ đại soái à?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Là Thiên Tử trong ngũ đại soái có quyền lực lớn nhất, ngồi vững nhất ở Kinh Đô? “Còn gì nữa không?”
Anh nhìn Quỷ Kiến Sầu.
Quỷ Kiến Sầu nói: “Tôi đã điều tra ra được rất nhiều thứ cùng với nguồn gốc của chiếc rương cổ, tra hỏi về một băng nhóm trộm mộ. Băng nhóm trộm mộ đã nhận tiền từ người chủ bí ẩn, và người chủ bí ẩn đã đưa cho đội trộm mộ một tấm bản đồ của ngôi mộ cổ Lan Lăng, đội trộm mộ đã thành công đi vào trong ngôi mộ cổ và tìm thấy chiếc rương cổ, nhưng lại có một tai nạn xảy ra, có người đã đánh cắp chiếc rương cổ, còn chiếc chìa khóa thì rơi vào tay Bạch Tố.”
Giang Thần liếc ông ta một cái, nói: “Nói trọng điểm đi, người ra tay cướp rương cổ là ai, người đi thuê là ai?”
Quỷ Kiến Sầu nói: “Theo tình báo, người cướp chiếc rương cổ có tên là Truy Phong. Người này cũng là một người có tiếng tăm lẫy lừng trong giới, anh ta cũng chính là người đã mang chiếc rương đến Giang Trung, và Truy Phong này là thân tín của Thiên Tử.”
“Nói như vậy, người chủ thuê thần bí là Thiên Tử à?”
Sắc mặt Giang Thần vô cùng nặng nề.
Quỷ Kiến Sầu khẽ lắc đầu, nói: “Không chắc chắn, nhưng Thiên Tử có liên quan đến chuyện này và mạng lưới tình báo của tôi cũng chưa thâm nhập sâu vào Kinh Đô, cũng không dám xâm nhập, cho nên không có cách nào hỏi thăm một số ở Kinh Đô.”
Giang Thần rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Anh đứng dậy và bỏ đi.
Tiểu Hắc, Văn Tâm đi theo phía sau.
Tiểu Hắc lái xe quay trở lại phòng khám Tử thần.
Trong phòng khám.
Giang Thần ngồi trên ghế, hút thuốc, rơi vào trầm tư.
Ngôi mộ cổ Lan Lăng, rương báu, chìa khóa, bức Hoa Nguyệt Sơn Cư…
Tính toán theo thời gian, thời điểm nhóm trộm mộ này đến đào mộ chắc là sau khi anh nộp đơn xin từ chức.
Tính ra thì cũng đã được ba tháng rồi.
Sau khi anh đến Giang Trung, anh đã cùng Đường Sở Sở đi tìm việc, lúc ở chợ Nhân Tài anh đã cảm nhận được ý định giết người mạnh mẽ nên đã đuổi theo, nhưng lại gặp Bạch Tố.
Chuyện này dường như là có người nào đó đã cố ý sắp xếp, sắp đặt cho Bạch Tố ở bên cạnh anh và để chìa khóa rơi vào tay anh.
“Người thuê đang ở trong bóng tối rốt cuộc là muốn làm gì đây?”
“Chẳng lẽ, sự diệt vong của nhà họ Giang mười năm trước có liên quan gì đến Thiên Tử?”
Giang Thần nắm chặt tay, nếu thật sự là Thiên Tử, vậy thì chuyện này sẽ rất nghiêm trọng.
“Tại sao đối thủ mãi vẫn không hề ra tay? Chẳng lẽ là bởi vì cấp trên còn chưa phê duyệt đơn từ chức của tôi, tôi vẫn còn là Hắc Long, nên đối thủ sợ hãi sao?”
Trong một lúc, Giang Thần đã nghĩ tới rất nhiều điều.
Anh đột nhiên nói: “Tiểu Hắc.”
“Anh Giang, sao vậy?”
Giang Thần dặn dò: “Thông báo cho Tiêu Dao Vương, chuẩn bị một chiếc chuyên cơ cho tôi, tôi phải đến Kinh Đô một chuyến.”
“Anh Giang, bây giờ sao?”
“Đúng.”
“Được, tôi sẽ thu xếp ngay.”
Tiểu Hắc không hề dừng lại, ngay lập tức gọi điện cho Tiêu Dao Vương và yêu cầu Tiêu Dao Vương bố trí một chuyên cơ quân khu.
Gọi điện thoại xong, anh ta đưa Giang Thần đến quân khu.
Giang Trung, quân khu.
Một chiếc trực thăng đang đậu ở bãi đất trống.
Tiêu Dao Vương nhìn Giang Thần với vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: “Giang Thần, lúc này cậu đến Kinh Đô để làm gì?”
Giang Thần nói: “Đi xác minh một số chuyện, nhân tiện gặp thủ trưởng cao nhất, hỏi tại sao đơn từ chức của tôi lâu như vậy mà vẫn chưa được phê duyệt.”
Tiểu Hắc hỏi: “Anh thực sự muốn từ chức?”
Nhưng Giang Thần cũng không nói nhiều, xoay người đi lên trực thăng.
Máy bay trực thăng chầm chậm cất cánh, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó, biến mất trong tầm mắt của Tiêu Dao Vương và Tiểu Hắc,
Tiêu Dao Vương quay lại nhìn Tiểu Hắc và hỏi: “Hắc Long đang làm gì vậy?”
Tiểu Hắc hơi xòe tay ra và nói: “Chuyện này tôi làm sao biết được, nhưng… tôi cảm thấy sắp loạn rồi.”
“Ý của cậu là gì?” Tiêu Dao Vương nghi ngờ nhìn anh ta.
Tiểu Hắc thở một hơi thật dài và nói:
“Chuyện của anh Giang ông cũng biết rồi, gia đình anh ấy có một bản đồ kho báu gia truyền, hiện tại trong một ngôi mộ cổ ở Nam Hoang đã được khai quật được một rương báu, và rương báu này có liên quan đến bản đồ kho báu gia truyền của anh Giang. Bây giờ rương báu này lại dây dưa đến Thiên Tử. Chắc là anh Giang đang nghi ngờ chuyện của nhà họ Giang mười năm trước có liên quan đến Thiên Tử, nên đến Kinh Đô để hỏi tội ông ta đấy.”
“Cái gì?”
Tiêu Dao Vương cực kỳ hoảng sợ và gầm lên:
“Hỏi tội à? Sao không nói cho tôi biết sớm hơn, Thiên Tử là người như thế nào cậu không biết sao? Ông ta trấn thủ ở Kinh Đô, là cao thủ xài âm mưu thủ đoạn. Hắc Long cứ thế này đi thì hỏi ra được cái gì chứ? Nếu lỡ như nói chuyện không hợp nhau rồi động tay động chân, thì chuyện này sẽ rắc rối to đấy.”
Tiểu Hắc cũng bất lực.
Anh ta hiểu rõ Giang Thần nóng nảy như thế nào, anh ta cũng biết chuyện này sẽ rất nghiêm trọng, nhưng anh ta không thể nào ngăn cản được.
“Tôi nghĩ chắc là anh Giang biết mình phải làm gì. Dù sao Thiên tử cũng là thủ lĩnh của ngũ đại soái. Trước khi có bằng chứng xác thực, anh Giang chắc là sẽ không làm bậy đâu.”
“Hi vọng vậy.”
Tiêu Dao Vương hít một hơi thật sâu.
Hy vọng mọi chuyện không diễn ra theo cách ông ta nghĩ.
Một khi Giang Thần xích mích với Thiên Tử, chuyện này nhất định sẽ dẫn tới đại loạn.