“Đúng.”
Giang Thần không hề có ý phủ nhận, anh tự hào nói: “Sau lưng Bạch Tố đó là anh. Anh muốn đi thì đi. Hà Tâm cũng là do anh sắp xếp đến tập đoàn Thời Đại Khoa. Nếu anh nói một lời, Bạch Tố dám không nghe sao?”
Đường Sở Sở mở to mắt.
Mọi người nhà họ Đường đều tỏ vẻ khinh thường.
Quá khoác lác rồi.
Đường Lỗi đột ngột nói: “Theo như lời cậu nói, Bạch Tố là người của cậu. Hôm nay cũng là cậu mời Tiêu Dao Vương đến Đế Vương Cư sao?”
“Nếu không thì sao?” Giang Thần nhìn Đường Lỗi.
“Đúng là khoác lác.” Đường Lỗi hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của những người nhà họ Đường khác đều không tốt.
Bây giờ họ không cần phải… Nịnh bợ Giang Thần nữa.
Bởi vì Giang Thần không phải là người ra mặt để giải quyết vấn đề của nhà họ Đường.
Hà Tâm là người nhà họ Hà, là con gái của Hà Diễm Mai, không liên quan gì đến Giang Thần.
Những lời Giang Thần nói đều là thật, nhà họ Đường không tin, anh cũng không có cách nào khác.
Không phải nhà họ Đường không muốn tin, mà là bọn họ hoàn toàn không thể tin được. Một người con rể xuất ngũ trở về, ăn không rồi ngồi ở nhà họ Đường lại có thể có bản lĩnh như vậy sao? Nếu có bản lĩnh đó, nhà họ Đường đã phất lên rồi.
“Sở Sở, thực sự cảm ơn cháu lần này. Giao lại nhà họ Đường cho cháu thật sự là lựa chọn sáng suốt nhất. Ông nội tin rằng cháu có thể dẫn dắt nhà họ Đường đến vinh quang.” Đường Thiên Long nhìn Đường Sở Sở hỏi: “Ông nội còn có một nghỉ ngờ khác.”
“Ông nội, ông nói đi.”
Đường Thiên Long hỏi: “Người họ Giang mười năm trước cháu cứu là ai?”
Trong thời gian này, có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Đặc biệt là trong bữa tiệc ấy, cảnh tượng mấy ông lớn bảo vệ Đường Sở Sở, khiến không biết bao nhiêu người quỳ xuống, cứ lởn vởn trong tâm trí Đường Thiên Long.
Ông ta biết đó là do người mà Đường Sở Sở đã cứu mười năm trước. Những ông lớn này vô cùng kính trọng Đường Sở Sở. Đường Thiên Long không biết câu chuyện bên trong. Nhà họ Đường nhìn Đường Sở Sở. Chờ đợi câu trả lời của cô.
“Điều này…”
Vẻ mặt Đường Sở Sở đầy khó xử, cô liếc mắt nhìn Giang Thần một cái.
Sau đó nhỏ giọng nói: “Cháu, cháu không biết anh ta là ai. Anh ta bị bỏng đến hoàn toàn không thể nhận ra, cháu không thể nhận ra anh ta. Nhưng cháu biết thân phận khác của anh ta. Đó là người đã giết Tiêu Chiến và giết tộc trưởng của bốn gia tộc lớn. Người bị Tiêu Dao Vương bắn chết.”
“Bị bắn, những ông lớn này còn coi trọng anh ta như vậy sao?” Trên mặt Đường Thiên Long lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đường Hải nói: “bố, mười năm trước, nhà họ Giang là gia tộc bậc nhất ở Giang Trung, kết bạn khắp thiên hạ, những người này đều vì thể diện của nhà họ Giang mà kính trọng Sở Sở.”
“Ừm, cũng có lý.” Đường Thiên Long nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Thần ngồi ở một bên không nói gì.
Đường Sở Sở nghĩ đến người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã cứu mình, cô cũng hơi thất thần, trên mặt lộ ra vẻ mất mác.
Người đàn ông mặt nạ quỷ đã bị bắn, cả đời này cô cũng không có cơ hội biết khuôn mặt thật của người đàn ông đó. Cô cũng không biết người cô đã cứu là ai cũng không biết là ai đã cứu cô.
Ngay sau đó, Hà Tâm gọi điện thoại đến.
“Chị Sở Sở, Tổng giám đốc Bạch đã đồng ý rồi, mấy giờ mọi người đến Mỹ Vị Hiên? Em sẽ đưa Tổng giám đốc Bạch qua đó, Tổng giám đốc Bạch rất bận rộn, hôm nay có thể dành chút thời gian đến gặp mọi người, mọi người không được đến trễ đó, nếu không ngay cả em cũng không thể giúp được nhà họ Đường nữa.”
Đường Sở Sở vui mừng khôn xiết nói: “Hay quá, lúc 6 giờ chiều nay, phòng bao kim cương của Mỹ Vị Hiên.”
“Được, em sẽ thông báo cho Tổng giám đốc Bạch.”
Hà Tâm cúp điện thoại.
Những người trong nhà họ Đường trên mặt đều đầy vẻ vui mừng.
Cuối cùng cũng có thể giải quyết được khó khăn.
Tuy nhiên, ngay sau đó Đường Thiên Long lại cau mày: “Sở Sở, phòng bao kim cương của Mỹ Vị Hiên, ở Giang Trung số người đặt được phòng bao kim cương của Mỹ Vị Hiên chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chúng ta có thể đặt được không?”
Trước khi Đường Sở Sở lên tiếng, mẹ của cô, Hà Diễm Mai đã tự hào nói: “Mọi người không biết bây giờ năng lực của Sở Sở đã đến đâu đâu. Lần trước chúng ta đến Mỹ Vị Hiên ăn tối, cậu Cố của Mỹ Vị Hiên đã tự mình đưa cho Sở Sở một thẻ hội viên kim cương, được miễn phí ba lần một tháng, ngoài ra còn được giảm giá.”
“Thật hay giả vậy?”
“Không phải chứ, chị Sở Sở bây giờ có năng lực như vậy sao?”
“Cho dù nhà họ Giang từng hùng mạnh, nhưng nhà họ Giang đã bị diệt vong từ lâu. Cũng không cần mấy ông lớn này lấy lòng Sở Sở nhiều như vậy đúng không?”
“Chắc là cậu Cố của Mỹ Vị Hiên đã nhìn trúng Sở Sở.”
Nghe đến đây, Đường Sở Sở lập tức đỏ mặt, cô biện hộ: “Mọi người đừng nói bậy.”
“Chị Sở Sở, Cổ Dật Hiên là người nhà họ Cổ ở Kinh Đô, anh ta thích chị, đây là chuyện tốt, để em xem, chị ly hôn với Giang Thần đi. Tên này ăn của nhà họ Đường, uống của nhà họ Đường, không có năng lực gì, chỉ biết cách khoe khoang, giả vờ.”
Gia đình nhà họ Đường lại bắt đầu giật dây khiến Đường Sở Sở ly hôn với Giang Thần một lần nữa.
Trên mặt Giang Thần đầy vẻ bất lực.
Vết sẹo bị lãng quên lại đau lần nữa.
Hơn nữa, các vết sẹo vẫn chưa lành.
Đường Sở Sở liếc mắt nhìn Giang Thần nói: “Nếu con đã gả cho anh ấy thì là vợ của anh ấy. Cho dù trước đây có một số hiểu lầm, nhưng hiện giờ hiểu lầm đã được giải quyết, con sẽ cho anh ấy thêm một cơ hội.”
Nghe vậy, trong lòng Giang Thần cảm thấy có một luồng ấm áp, anh không khỏi nắm chặt tay Đường Sở Sở: “Vợ à, em thật tốt với anh.”
“Được rồi” Đường Thiên Long đứng dậy nói: “Nếu Sở Sở có thể đặt phòng phòng bao kim cương của Mỹ Vị Hiên, chúng ta cũng nên chuẩn bị quà đi. Lần này nhất định phải cầu xin Bạch Tố tha thứ.”
Đường Sở Sở đi đặt phòng bao kim cương.
Đường Thiên Long tự mình đi chuẩn bị quà.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều.
Vốn dĩ Giang Thần muốn cùng đi dùng bữa, bởi vì Mỹ Vị Hiên là nhà hàng sang trọng nhất ở Giang Trung, hương vị đồ ăn cũng là hạng nhất.
Tuy nhiên, nhà họ Đường đã từ chối.
Họ lo lắng Giang Thần không biết làm gì chỉ biết giả vờ, lại đắc tội đến Bạch Tố.
Vì thế, Giang Thần cũng không thể làm gì.
Nhà họ Đường đến Mỹ Vị Hiên, còn anh thì về nhà sớm.
Trở lại nhà họ Đường, anh ngồi trên ghế sô pha, lúc này anh mới thả lỏng người: “Giải quyết những chuyện này thật rắc rối, so với đánh nhau còn khó hơn nhiều.”
Giang Thần ở nhà đợi mấy tiếng.
Cửa mở ra, cả nhà bước vào nói cười rôm rả.
“Em họ, không ngờ Tổng giám đốc Bạch lại tốt như vậy, nguyên bữa cơm chúng ta không cần tốn đồng nào, tiết kiệm được ba trăm triệu.”
“Tiểu Tâm, mới có vài ngày sao em có thể đến Thời Đại Khoa làm việc vậy, còn quen biết được một nhân vật lớn như Tổng giám đốc Bạch, khiến nhà họ Hà nở mày nở mặt.”
Bọn họ bước vào nhà cùng với Hà Tâm.
Bởi vì Hà Tâm ra mặt đưa Bạch Tố đến.
Giải quyết khó khăn của nhà họ Đường.
Giờ thì cả nhà đều đang nịnh bợ Hà Tâm.
Hà Tâm cười nói: “Em đến Giang Trung tìm việc, tình cờ gặp được lúc tập đoàn Thời Đại Khoa mới thành lập, tuyển số lượng lớn nhân viên, cho nên em đã thử vận may, không ngờ trên đường lại gặp được Tổng giám đốc Bạch, lúc đó em cũng không biết, cô ta là chủ tịch tập đoàn Thời Đại Khoa nên chỉ nói chuyện phiếm vài câu. Lúc đi xin việc thì được tuyển dụng.”
Đường Sở Sở cười nói: “Chị còn tưởng rằng Giang Thần thật sự giới thiệu cho em.”
“Anh…”
Hà Tâm dừng lại và cười nói: “Anh rể chỉ là một thứ rác rưởi. Làm sao có thể giới thiệu cho em công việc ở Thời Đại Khoa, anh ấy làm sao có bản lĩnh đó, có điều, em và Giang Thần thật sự không có chuyện gì.”
“Ừm, chị tin em.”
Giang Thần đứng lên cười nói: “Đều đã về rồi à, mọi việc đã giải quyết xong chưa?”
Đường Sở Sở gật đầu: “Ừ, đã giải quyết xong rồi.”
Đường Tùng thấy trên bàn đều là tàn thuốc, cậu ta lập tức mắng: “Giang Thần, ai cho anh hút thuốc trong nhà, khiến nhà đầy tàn thuốc.”
Hà Diễm Mai lập tức xụ mặt, đột nhiên trách mắng: “Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ.”
“Ừm.”
Giang Thần không dám than thở, anh nhanh chóng thu dọn một ít tàn thuốc bên cạnh cái gạt tàn trên bàn.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Hà Tâm giật giật.
Ông chủ sau bức màn của tập đoàn Thời Đại Khoa lại bị nhà họ Đường sai bảo. Lúc này, cô ta không khỏi hâm mộ.
Hâm mộ Đường Sở Sở may mắn như vậy.
Nếu mười năm trước cô ta là người cứu Giang Thần thì tốt quá.