Hơn hai mươi chuyên gia tình cảm tập trung lại.
Bọn họ biết người thanh niên có vẻ ngoài nhìn xấu xí này chính là ông chủ giấu mặt của Tập đoàn Thời Đại Khoa, một ông chủ tôn quý trị giá hàng tỷ, một người đàn ông có thực lực nhưng cực kỳ khiêm tốn.
Nếu nịnh bợ được người đàn ông này thì nửa đời sau của bọn họ không cân phải lo lắng nữa.
“Chủ tịch, anh cứ kể đơn giản vấn đề anh đang gặp cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ bày mưu tính kế giúp anh.”
“Được.”
Giang Thần khẽ gật đầu, kể lại ngọn ngành chuyện giữa anh và Đường Sở Sở từ đầu tới cuối một lượt.
Không giấu diếm bất cứ thứ gì.
Từ việc anh xin tạm nghỉ về thành phố Giang Trung, ở rể nhà họ Đường, chữa khỏi cho Đường Sở Sở đến việc hủy diệt nhà họ Tiêu, Đường Sở Sở bị bắt, anh cứu Đường Sở Sở khiến cô thích một thân phận khác của anh.
Đến giờ thì Đường Sở Sở đã hoàn toàn yêu mến Hắc Long, muốn ly hôn với anh.
“Bịch.”
Giang Thần kể xong, toàn bộ hơn hai mươi người trong văn phòng đều quỳ hết xuống đất.
“Chủ soái, xin tha thứ cho tội bất kính của chúng tôi.”
Bọn họ không ngờ được rằng ông chủ giấu mặt của Thời Đại Khoa cũng chính là Hắc Long.
Bọn họ càng không nghĩ tới người mà vợ Giang Thần thích lại là một thân phận khác của Giang Thần.
Vấn đề đơn giản như vậy sao làm khó bọn họ được đây?
Trực tiếp nói ra thân phận của mình, không phải mọi chuyện đều được giải quyết rồi sao?
Giang Thần phẩy tay, nói: “Đứng lên đi, tôi ghét nhất người mới có chút việc mà đã quỳ xuống, thời đại này mọi người đều bình đẳng, không có ai hơn ai cả.”
“Vâng.”
Lúc này mấy người bọn họ mới đứng lên.
Giang Thần nhìn những người tự xưng là chuyên gia tình cảm này, hỏi: “Mấy người nói xem tôi phải làm thế nào bây giờ?”
“Việc này?”
“Việc này?”
Những người này đưa mắt nhìn nhau.
Có người cẩn thận hỏi: “Chủ tịch cứ nói thẳng ra anh chính là Hắc Long, thế là mọi chuyện đều được giải quyết rồi đúng không?”
Giang Thần khoát tay: “Nếu nói được thì đã không cần đến các người rồi, việc này các người không hiểu đâu, chỉ cần nói với tôi làm thế nào để lấy thân phận ở rể của tôi xoay chuyển phần tình cảm này là được.”
Hơn hai mươi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Bọn họ thì thầm bàn bạc.
Sau đó bày mưu tính kế cho Giang Thần.
Những người này không hổ là chuyên gia tình cảm, nói đúng vào trọng tâm.
“Chủ tịch, tôi thấy anh đối xử quá tốt với Đường Sở Sở, trước giờ luôn tôn trọng, đây không phải là tình yêu mà là báo ơn mới đúng, tình yêu không phải như thế.”
“Đúng vậy đấy chủ tịch, nói thì không hay lắm nhưng nếu Đường Sở Sở đã cho anh lên giường vậy thì nhất định đã chấp nhận anh rồi, anh lại quá thành thật. Có hai cách để chinh phục phụ nữ, một là tiền, chủ tịch có tiền nhưng lại không để lộ ra thân phận, vậy thì chỉ còn cách chinh phục trên giường thôi.”
“Cần mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ, ví dụ như bất ngờ đè lên tường rồi hôn mãnh liệt.”
“Trong mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ, có một kiểu người rất coi trọng trinh tiết, nếu có ngày trao cho một người đàn ông thì đó chính là một đời, cả đời không phản bội, rõ ràng Đường Sở Sở là kiểu người như vậy.”
“Chủ tịch, anh phải lãng mạn hơn mới được, ở nhà họ Đường nấu cơm, quét dọn, mấy việc này không bao giờ giành được trái tim của Đường Sở Sở đâu.”
“Còn nữa, anh phải có chính kiến của mình, đừng cứ răm rắp nghe theo Đường Sở Sở, phụ nữ đều thích đàn ông có chủ kiến, cô ấy tìm một người chồng chứ không phải tìm một bảo mẫu.”
“Nhớ kỹ các ngày kỷ niệm, tặng nhiều quà, quà cũng phải sáng tạo độc đáo.” Một đám người cùng nhau mở miệng.
Bọn họ tỉ mỉ phân tích vấn đề giữa Giang Thần và Đường Sở Sở.
Giang Thần nghiêm túc lắng nghe.
Hình như đúng như thế thật.
“Được rồi, tôi biết rồi, mọi người đi xuống trước đi, cần gì tôi sẽ gọi mọi người.”
Giang Thần phất tay.
Lúc này những chuyên gia tình cảm kia mới rời khỏi.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Giang Thần, bọn họ vẫn còn bàn luận sôi nổi.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Giang Thần, bọn họ vẫn còn bàn luận sôi nổi.
“Oa, thật sự là Hắc Long, lại còn là chủ tịch của Thời Đại Khoa nữa.”
“Có thể giúp Hắc Long giải quyết vấn đề tình cảm, đây chính là chuyện vinh quang nhất trong sự nghiệp của tôi đó, sau này nói ra, tôi cũng nở mày nở mặt.”
“Nhưng tôi khuyên anh tuyệt đối đừng nói lung tung ra ngoài, cẩn thận bị ném xuống sông làm mồi cho cá.”
Trong văn phòng.
Giang Thần dựa lưng vào ghế sô pha, châm một điếu thuốc rồi tự lẩm bẩm.
“Mình đối xử quá tốt với Đường Sở Sở à, mình chỉ muốn trả ơn cô ấy mà thôi, không lẽ việc cô ấy bảo gì nghe nấy không phải là tình yêu mà là báo ơn?”
Giang Thần tự hỏi về vấn đề này.
Tình cảm của anh với Đường Sở Sở là yêu sao?
Hay chỉ đơn thuần là muốn báo đáp ơn cứu mạng của cô.
“Tình yêu là gì?”
Chuyên gia tình cảm cũng phân tích kỹ càng tỉ mỉ cho anh.
Anh cảm thấy ban đầu anh vào nhà họ Đường ở rể quả thật là vì trả ơn.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Đường Sở Sở một thời gian dài, anh đã thích cô gái này thật rồi, vuột mất cô chẳng khác nào mất đi toàn thế giới.
“Này, đang nghĩ gì vậy?”
Một giọng nói truyền đến.
Giang Thần phản ứng lại, quay sang nhìn.
Hứa Tinh mặc đồ công sở đi tới.
Cô ta mặc bộ đồ công sở màu đỏ, hai tay khoanh trước ngực, đứng một bên nhìn Giang Thần.
“Không, không có gì.”
“Tan làm rồi, nể mặt cùng ăn một bữa cơm đi.”
Hứa Tinh cười nhìn Giang Thần.
Giang Thần liếc mắt nhìn cô ta, khẽ lắc đầu: “Không được, tôi còn có chút việc.”
Giang Thần cũng đoán được tâm tư của Hứa Tinh.
Giang Thần cũng đoán được tâm tư của Hứa Tinh.
Anh là người có vợ, không nên qua lại nhiều với Hứa Tinh thì tốt hơn, anh sợ bản thân ở bên cạnh Hứa Tinh sẽ không khống chế được.
Bởi vì tiểu yêu tinh này dụ người lắm, một khi có cơ hội nhất định sẽ quyến rũ anh.
“Cô ăn một mình đi.”
Giang Thần đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Hứa Tinh nhìn bóng lưng rời đi của Giang Thần, gương mặt lộ ra vẻ mất mát.
Cùng lúc này, trong biệt thự nào đó ở thành phố Giang Trung.
“Bố, bố đã đồng ý với con.”
Một cô gái trẻ chừng khoảng hai mươi tuổi nước mắt lưng tròng.
Cô ta là Đan Thiến Thiến.
Ngồi đối diện với Đan Thiến Thiến là một người đàn ông trung niên.
Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Thiến Thiến à, bố thật sự đã cố gắng hết sức rồi, cậu ta chính là Hắc Long, con cũng biết Hắc Long là người thế nào, nếu cậu ta không đến bố cũng hết cách.”
“Con không cần biết.”
Đan Thiến Thiến rơm rớm nước mắt, không chịu bỏ qua: “Nếu anh ấy không đến, con sẽ tự tử, bố chỉ có một người con gái là con đây, bố tự quyết định đi,”
“Thiến Thiến, ngoan nào, đừng náo loạn nữa…”
“Đan Chiến, cả đời con chưa từng cầu xin bố việc gì, con chỉ muốn anh ấy đến chúc mừng sinh nhật con thôi, ngay cả ước muốn nhỏ nhoi này bố cũng không đáp ứng được?”
Trên mặt Đan Chiến lộ ra vẻ chua xót.
Ông ta đã đi mời rồi.
Hạ thấp mình đi mời Giang Thần.
Nhưng anh chẳng chừa cho ông ta chút thể diện nào cả.
Thậm chí ông ta còn dâng ra một nửa tài sản cho Giang Thần nhưng anh cũng chẳng cần.
Ông ta thật sự đã hết cách.
“Để bố nghĩ cách.” Đan Chiến xoa nhẹ huyệt thái dương.
Ông ta chỉ có một đứa con gái là Đan Thiến Thiến, Đan Thiến Thiến là tâm can bảo bối của ông ta, ông ta không đành lòng nhìn Đan Thiến Thiến đau lòng.
Lúc này Đan Thiến Thiến mới bật cười, đứng dậy đi tới bóp bả vai của Đan Chiến: “Con nói thật đó, nếu ngày mai Giang Thần không đến tham dự tiệc sinh nhật của con, con sẽ không để yên cho bố đâu.”
“Được, được, bố nhất định sẽ mời cậu ta đến, dù phải quỳ gối bố cũng sẽ mời cậu ta đến cho bằng được.”
“Mời thế nào đó là việc của bố, con sẽ không xen vào.” Đan Thiến Thiến cười hì hì nói.
Đối với đứa con giá này, Đan Chiến thật sự đã hết cách.