Thuốc mà Phương Vĩnh Cát và Hàn Kim Minh điều chế ra đều là kịch độc, sau khi uống xong thì sẽ xuất hiện triệu chứng trúng độc.
Phương Thốn Tâm và Hồng Lãng đều trúng độc và ngã xuống đất, những biểu hiện trúng độc đều khác nhau.
Phương Vĩnh Cát lập tức ngồi xuống, bắt mạch và xem xét tình trạng của Phương Thốn Tâm.
Hàn Kim Minh cũng vậy, kiểm tra tình trạng cơ thể của Hồng Lãng.
Trên sân khấu có hơn mười camera.
Nhất cử nhất động của Phương Vĩnh Cát và Hàn Kim Minh đều được ghi lại.
Sau khi chẩn đoán sơ bộ, Phương Vĩnh Cát lập tức lấy kim châm, chặn tất cả các huyệt đạo, kinh mạch của Phương Thốn Tâm để độc tố không khuếch tán.
“Mười phút sau.”
Sau khi tiến hành kiểm tra, chẩn đoán, Phương Vĩnh Cát đã có tính toán.
Trong mười phút phải điều chế ra thuốc giải để đào thải độc tố ra ngoài, nếu không tính mạng của Phương Thốn Tâm sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu mười phút sau độc vẫn chưa được giải, Phương Vĩnh Cát nhận thua, Hàn Kim Minh đưa ra thuốc giải, cơ thể của Phương Thốn Tâm vẫn bị tổn thương nghiêm trọng và để lại nhiều di chứng.
Phương Vĩnh Cát lập tức đi tìm thuốc giải, bắt đầu điều chế.
Phía bên kia, Hàn Kim Minh lại rất điềm tĩnh cởi tất cả quần áo và tất cho Hồng Lãng, chỉ để lại đồ lót.
Trong lúc này, toàn thân của Hồng Lãng nổi lên những đốm đen.
Dưới sự chăm chú quan sát của khán giả, Hàn Kim Minh lập tức lấy kim châm châm vào các huyệt đạo của Hồng Lãng.
Hàn Kim Minh vừa ra tay, Giang Thần nhanh chóng phát hiện ra một vài điều lập tức thốt lên: “Đoạt Mệnh Hồi Hồn Trâm.”
Nhìn cách hành động của Hàn Kim Minh và vị trí kim châm trên cơ thể của Hồng Lãng, Giang Thần lập tức hít một hơi thật sâu.
“Đã sử dụng Đoạt Mệnh Hồi Hồn Trâm, nếu ông ta biết Tam Hợp Chỉ, lợi dụng Tam Hợp Chỉ để bấm huyệt, kết hợp với Đoạt Mệnh Hồi Hồn Trâm, cho dù là loại độc tố nào cũng đều bị ép ra ngoài.”
Đường Sở Sở ngồi bên cạnh nhịn không được hỏi: “Tổng giám đốc Giang, cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy, cái gì mà Đoạt Mệnh Hồi Hồn Trâm, cái gì mà Tam Hợp Chỉ?”
Giang Thần giải thích: “Đoạt Mệnh Hồi Hồn Trâm chỉ là tên gọi của một phương pháp châm cứu, chính xác là sắp xếp các kim châm một cách đặc biệt, mỗi kim châm sẽ châm vào mỗi vị trí huyệt đạo khác nhau, sẽ tạo ra mỗi hiệu quả khác nhau, còn Tam Hợp Chỉ là một thủ pháp bấm huyệt.”
Giang Thần giải thích một cách đơn giản.
Đường Sở Sở là người ngoài cuộc, nên nghe cũng không hiểu.
Không chỉ riêng cô, mà ngay cả những bác sĩ làm nghề vài chục năm cũng chưa từng nghe qua.
Bởi vì loại thủ pháp châm cứu, kỹ xảo bấm huyệt này đã bị thất truyền từ lâu, cho dù đã nghe qua nhưng vẫn không biết thực hiện.
Quả nhiên.
Dưới sự quan sát tỉ mỉ của Giang Thần, Hàn Kim Minh đã dùng Tam Hợp Chỉ.
Tam Hợp Chỉ là loại thủ pháp bấm huyệt cực nhanh.
Mỗi lần bấm huyệt vào ba vị trí.
Phải đồng thời dùng lực vào vị trí của ba huyệt đạo, như vậy mới có hiệu quả đặc biệt.
Nhưng mỗi người chỉ có hai tay, khó mà thực hiện được, cần phải có kỹ thuật đặc biệt.
Ngoài kỹ thuật ra, phải hiểu rõ vị trí kinh mạch huyệt đạo trên cơ thể người, hơn nữa, tốc độ thao tác phải nhanh gọn.
Dưới sự kết hợp của Tam Hợp Chỉ, kim châm trên người của Hồng Lãng, các độc tố màu đen dần dần nổi lên, những đốm đen trên da cũng dần biến mất.
Thao tác của Hàn Kim Minh khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Toàn bộ người xem ở hiện trường kinh ngạc.
Toàn bộ bác sĩ ở đây kinh ngạc.
Người xem trên toàn thế giới kinh ngạc.
Còn bên kia.
Phương Vĩnh Cát vội vã điều chế thuốc, ông ta cũng không chắc rằng mình có thể điều chế ra thuốc giải độc hay không.
Trong năm phút đồng hồ, ông ta đã tạo ra thuốc giải, đưa cho Phương Thốn Tâm uống.
Tiếp theo là dùng kim châm, bấm huyệt và các phương pháp đào thải độc tố.
Mặc dù đã đào thải ra được một ít độc tố.
Nhưng tình trạng của Phương Thốn Tâm vẫn chưa giảm bớt.
Lúc này, Phương Thốn Tâm đã hôn mê.
Phương Vĩnh Cảnh là thần y, hai mươi mấy năm nay chưa từng một lần thất bại. Nhưng Hàn Kim Minh cũng không phải người bình thường, thuốc ông ta điều chế ra rất độc, độc tố khuếch tán cực nhanh, nhanh đến mức trong một khoảng thời gian ngắn, Phương Vĩnh Cát không thể nào giải độc.
Nếu như thời gian độc tố khuếch tán chậm hơn, có thêm một ít thời gian, Phương Vĩnh Cát nhất định sẽ tìm ra được thuốc giải.
Từng giây từng phút trôi qua.
Thời gian chỉ còn lại hai phút.
Độc tố trong cơ thể của Hồng Lãng cơ bản đã được đào thải ra ngoài, vẻ mặt đã trở nên hồng hào.
Phương Vĩnh Cát liếc nhìn Hàn Kim Minh, thấy Hàn Kim Minh đã giải độc thành công cho Hồng Lãng, ông ta biết rằng lần này bản thân đã thua.
Ông ta đứng dậy, nói: “Tôi đã thua, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể giải độc, mau đưa thuốc giải cho tôi.”
Nếu ông ta còn không nhận thua, dựa vào thời gian khuếch tán nhanh như vậy của độc tố, mạng sống của Phương Thốn Tâm sẽ gặp nguy hiểm.
Một hòn đá khuấy động cả ngàn con sóng.
Phương Vĩnh Cát nhận thua?
Danh hiệu thần y hai mươi năm nay nhận thua rồi sao?
Tất cả mọi người đều không thể tin đây là sự thật.
Mọi người đều biết đây có thể sẽ là trận đối đầu ngang tài ngang sức, nhưng lại không nghĩ rằng áp lực đè nén lên một phía.
Sau khi Phương Vĩnh Cát nhận thua, nhân viên ở phía sau sân khấu lập tức lấy thuốc giải đã được chuẩn bị từ trước đưa cho Phương Thốn Tâm uống.
Sau khi Phương Thốn Tâm uống thuốc giải, ông ta lập thức thực hiện các động tác bắt mạch, châm cứu, bấm huyệt, loại bỏ triệt để độc tố trong cơ thể của Phương Thốn Tâm ra ngoài.
Không lâu sau, Phương Thốn Tâm đã tĩnh lại.
“Ông nội…”
Cô ta yếu ớt mở miệng nói.
Phương Vĩnh Cát hơi dừng tay lại.
Ông ta nhìn Hàn Kim Minh đứng cách đó không xa, nói: “Tài năng của ông, tôi đây bội phục, tôi thua rồi, quy tắc của Đại hội Trung Y lần này, ông nói xem…”
Hàn Kim Minh xua tay, cắt ngang lời nói của Phương Vĩnh Cát.
Giờ phút này Hàn Kim Minh đã không còn vẻ khiêm tốn như trước đây nữa, ông ta trở nên kiêu ngạo, vẻ mặt đầy tự hào: “Ông Phương, tôi không đồng ý với cách nói của ông, cái gì mà Đại hội Trung Y, đây là Trung y sao?”
“Hả?”
Phương Vĩnh Cát nhíu mày.
Hàn Kim Minh xoay người về phía trước, đối diện với camera, cao giọng nói: “Thực ra, tôi không phải là người Trung Quốc, tôi đến từ nước Cao Ly. Giới y học hiện nay chia làm hai loại, một là y học hiện đại gọi là Tây y, hai dùng các phương pháp như thảo dược, châm cứu, bấm huyệt, và nhìn, nghe, hỏi, sờ gọi là Hàn y.”
“Tiền triều nước Cao Ly họ Hàn, Hàn y đã được lưu truyền vài nghìn năm trước, năm đó các bật tiền bối của nước tôi tới Trung Quốc, đưa Hàn y truyền bá cho người dân nơi đây, mà tiền thân của Đại Hạ là Trung Quốc, do đó được gọi là Trung y và lưu truyền cho tới ngày nay.”
“Hôm nay tôi đến Trung Quốc chính là để chứng minh y thuật của nước tôi, muốn mọi người nhìn nhận rõ sự thật này.”
Hàn Kim Minh mở miệng nói rõ rừng chữ.
“Hàn Kim Minh, ông nói bậy.”
“Trung y lưu truyền mấy ngàn năm, khi Trung y xuất hiện, đất nước của ông còn chưa ra đời đâu.”
“Vì Hàn y mà chứng minh, giọng điệu cũng lớn thật.”
Dưới sân khấu, một vài bác sĩ Trung y nổi giận chỉ trích.
Đối mặt với lời chỉ trích của mọi người, vẻ mặt Hàn Kim Minh vô cùng thản nhiên, ông ta nhìn mọi người, nhìn các phương tiện truyền thông nói: “Lời tôi nói đều là sự thật, các điển tích Trung Y không hề ghi lại phương pháp điều trị, các vị tiền bối của nước tôi cũng không truyền lại, cho nên ở Trung Quốc, đó đều là tuyệt học thất truyền, còn ở đất nước của tôi, ai cũng biết.”
“Kế tiếp, tôi sẽ thông báo quy tắc của đại hội Y Học lần này.”
“Top một trăm người đứng ra khiêu chiến với tôi, nếu thua, thì phải tự nguyện thừa nhận Trung y có nguồn gốc từ Hàn y, và phải thừa nhận Trung y chỉ là một nhánh của Hàn y.”
“Nếu có người đánh bại tôi thì chỉ có thể trách tôi học nghệ không tin, tôi sẽ rút lại những lời nói từ nãy giờ.”
Hàn Kim Minh mở miệng nói từng chữ.
Cuối cùng ánh mắt ông ta nhìn về phía Phương Vĩnh Cát, vẻ mặt khinh thường, nói: “Ông Phương, tôi cho ông thêm một cơ hội khiêu chiến với tôi, nếu như ông thắng, tôi sẽ cút về Cao Ly, còn nếu ông thua thì phải thừa nhận, tất cả những thứ ông học được là của Hàn y, ngoài ra còn phải giải tán việc thành lập hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc hoặc đổi tên thành hiệp hội Hàn y, hơn nữa cũng không có tư cách đảm nhiệm vị trí hội trưởng hiệp hội Hàn y. Vị trí này sẽ do truyền nhân Hàn y chính thống tôi đây đảm nhiệm.”
Lời nói của Hàn Kim Minh khiến tất cả mọi người tức giận.
Tất cả mọi người ở đây đều bất mãn với Hàn Kim Minh.
Dưới sân khấu, Giang Thần híp mắt, thản nhiên nở nụ cười: “Hóa ra, bọn họ có chủ ý này, muốn loại bỏ Trung y, sợ mình xuất hiện sẽ mang tới nhiều rắc rối nên mới nghĩ ra cách khiến mình không thể chủ trì Đại hội Trung Y lần này.”