“Em á?”
Đường Sở Sở hơi sững sờ, chợt khẽ lắc đầu.
“Em, em không được, nhiều bác sĩ đều thua như vậy rồi, em không biết chút y học nào, sao em được cơ chứ.”
Đường Sở Sở không có chút tự tin nào.
Tuy rằng cô nhìn không quen loại tự cao tự đại như Hàn Kim Minh, nhưng cô thực sự có lòng mà không có sức.
Giang Thần vừa cười vừa nói: “Tôi nói được là được, yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cô.”
Nghe vậy, Đường Sở Sở bừng tỉnh ngộ.
Đây là Hắc Long đấy.
Nghe đồn thực lực của Hắc Long đứng đầu cả nước, y thuật một không hai thiên hạ.
Thế nhưng y thuật của anh giỏi giang tới cỡ nào lại không có một ai biết.
“Phải rồi…” Cô mở miệng đáp: “Nghe đồn y thuật của anh rất giỏi, sao lại có lời đồn như vậy?”
Giang Thần khẽ nở nụ cười.
Nói đến lưu truyền về y thuật của anh thì phải nói từ mấy năm trước, lúc đó anh còn chưa được phong Soái, Bắc Kinh có một nhân vật lớn mắc bệnh nặng, chỉ còn hấp hối, anh ra tay cứu nhân vật lớn này, vì vậy danh tiếng của anh cứ như vậy truyền ra.
Lúc ban đầu chỉ truyền trong giới thượng lưu.
Sau khi anh phong Soái, thực lực đứng đầu thiên hạ, y thuật có một không hai cả nước, đây cũng trở thành thương hiệu của anh.
Anh cũng chẳng giải thích.
“Lên đi.”
“Em, em sợ.” Đường Sở Sở có phần sợ hãi.
Trên sân khấu, Hàn Kim Minh còn đang xổ một tràng.
“Người dân Trung Quốc, chỉ cần mọi người thừa nhận Hàn y, cùng tôi cố gắng nêu cao Hàn y, trở thành người theo đuổi Hàn y, thì sau nay sẽ thu được rất nhiều lợi ích, khám bệnh không cần tiền, dùng thuốc giá rẻ nhất, tốt nhất.”
Câu này Giang Thần cũng nghe không trôi nữa, anh kéo tay Đường Sở Sở đi về phía sân khấu.
“Đợi đã…”
Còn chưa lên sân khấu, giọng đã truyền đến.
Vô số máy quay, đều quay máy về nơi phát ra âm thanh.
Một người đàn ông điển trai, tuấn tú mặc vest trắng kéo một cô gái xinh đẹp vô cùng khí chất đi đến.
Dưới ánh mắt dõi theo của vô số người, cả hai từ từ bước lên sân khấu.
Hàn Kim Minh thấy Giang Thần cùng Đường Sở Sở, không khỏi nhíu mày, nói: “Sao hả, lẽ nào cậu muốn khiêu chiến tôi?”
Giang Thần buông tay Đường Sở Sở, cười nói: “Tôi chỉ là trợ lý, tôi nào có tư cách khiêu chiến với ông Hàn, người khiêu chiến với ông Hàn là Đường Sở Sở, Đường Sở Sở mới là bác sĩ giỏi nhất cả nước, cô ấy mới là người nắm trọn Trung y, không phải người ông có thể so sánh.”
Nghe vậy, không ít người kinh ngạc.
Đường Sở Sở?
Người đã từng là trò cười của cả Giang Trung này giờ đã là người đẹp đứng đầu Giang Trung, cô chỉ được cái vỏ ngoài, cô nào biết y thuật?
Nhưng sau khi thoáng sững sờ, ánh mắt của mọi người lại đặt trên người Giang Thần.
Trận đấu đầu lúc sớm là Giang Thần ra tay, anh thể hiện thực lực đáng sợ, mà có dân mạng bới móc ra thân phận của Giang Thần, anh là Hắc Long, là chiến thần bảo vệ nước Trung Quốc.
Nhưng tất cả chỉ là tin đồn.
Tất cả mọi người đều biết, Hắc Long đã chết rồi.
Anh không thể nào là Hắc Long được.
Nếu như là Hắc Long thì có thể dễ dàng đánh bại Hàn Kim Minh rồi.
Nhưng, dù có phải hay không thì y thuật mà Giang Thần thể hiện cũng rất đáng gờm có lẽ thật phân cao thấp có thể cùng Hàn Kim Minh.
Niềm hy vọng được nhen nhóm trong lòng tất cả những người thất vọng.
“Cô ta?”
Hàn Kim Minh liếc Đường Sở Sở một cái, trên gương mặt già nua tỏ vẻ khinh thường.
Đường Sở Sở có chút hồi hộp, lòng bàn tay toàn mồ hôi, nếu như không phải có Giang Thần ở đây. đánh chết cô cũng không lên sân khấu đánh mất mặt mũi.
MC Khai Hiểu Đồng thấy hi vọng, nhanh chóng tiến đến trước Giang Thần, mặt mày đầy vẻ tôn kính: “Cậu Giang, anh so tài cùng ông Hàn, hay là Đường Sở Sở đấu với ông Hàn?“
Giang Thần vừa cười vừa nói: “Chỉ dựa vào ông ta còn chưa xứng để Sở Sở ra tay, chỉ có đánh bại tôi rồi mới có thể đấu với Sở Sở, tôi so tài với ông ta chút đã.”
“Được.”
Hàn Kim Minh lớn tiếng hô lên: “Nếu cậu đã không phục, vậy tôi sẽ quang minh chính đại thắng cậu, xem các người còn nói gì được nữa, cậu muốn so gì nào?”
Giang Thần không đếm xỉa nói: "Ông am hiểu gì, thì so cái ấy."
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
Y thuật của Hàn Kim Minh mọi người đều đã quá rõ, dù là lĩnh vực nào thì ông ta cũng đều rất mạnh.
Bây giờ Giang Thần lại cuồng vọng đến vậy, muốn đấu cái Hàn Kim Minh am hiểu.
“Gì mà Hàn y, thật chẳng ra cái mẹ gì, Trung y chân chính uyên thâm không thôi, tôi mới nắm được có một tý da lông thôi, nếu ông đã nói Trung y là chính thống của Hàn y, vậy chắc chắn ông nắm được y thuật chính thống, vậy thì so cái ông am hiểu đi, tôi muốn ông tâm phục khẩu phục, để ông biết được, cái gì là Trung y chân chính.”
Giang Thần vừa nói những lời này, tất cả đều sục sôi.
Tiếng vỗ tay, tiếng ủng hộ không ngừng.
“Được lắm.”
“Tôi đường đường là Trung Quốc có tỷ ba con dân, người biết y thuật nhiều không xuể, há lại sợ hãi trước một nơi nhỏ bé như Cao Li.”
“Chiến thần, giương cao uy nước nhà.”
“Biên quan có chiến thần bảo vệ, Trung y cũng có chiến thần giữ gìn.”
Tiếng ủng hộ không ngừng.
Dù cho Giang Thần là Hắc Long, lời đồn này cũng không có ai chứng thực.
Nhưng giờ phút này, không ít người có ở đây đều cảm thấy, tên con trai mặt thoa ra phấn Giang Thần đang đứng trên sân khấu này chính là chiến thần, chính là Hắc Long.
Bởi lẽ khắp cả nước trừ Hắc Long ra còn ai có được sự bá đạo như vậy nữa.
Lời của Giang Thần, tiếng ủng hộ của mọi người, làm Hàm Kinh Minh kinh hãi.
Ánh mắt ông ta dừng trên người Giang Thành, muốn nhìn xuyên thấu anh.
“Tên nhóc này lẽ nào là Hắc Long trong lời đồn?”
Trong lòng của ông ta cũng dấy lên nghi hoặc.
Nếu so về y thuật thì không ai sánh bằng ông ta, ông ta không sợ ai hết chỉ sợ mình Hắc Long.
Bởi vì ông ta biết nguyên nhân Hắc Long nổi tiếng.
Lần đó Hắc Long ra tay, sử dụng biết bao tuyệt học thất truyền, những tuyệt học đó, có rất nhiều cái ông ta chỉ nghe qua mà chưa từng được thấy.
Để kế hoạch diễn ra suôn sẻ, họ đã tìm mọi cách để ngăn cản Giang Thần trận đấu y thuật này.
Thế nhưng nghĩ đến Hắc Long thật sự đã bị nhốt ở đồn cảnh sát rồi.
Ông ta thở phào một hơi.
Trong lòng ông ta vẫn không yên.
Nhìn Hồng Lãng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Hắc Long thật còn ở phòng giam không?”
Hồng Lãng lấy điện thoại, mở video, đáp: “Còn ạ, đây là bên phía đồn cảnh sát gửi đến, đồn cảnh sát lại hỏi Giang Thần, ông xem, đây không là Giang Thần thì là ai?”
Thấy video, Hàn Kim Minh rốt cuộc cũng thở phào.
“Ông Hàn, sao không nói gì vậy?”
“Ông Hàn, ông sợ à?”
Hai MC thấy Hàn Kim Minh mãi không nói gì, không khỏi hỏi dò.
“Được.”
Hàn Kim Minh nở nụ cười: “Tôi sợ gì chứ, tôi có gì mà phải sợ, nếu tên này đã nhận là y thuật hơn người, vậy tôi sẽ dùng Hàn y chính thống, đánh bại cậu ta, để tên này biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, để cậu ta biết cái gì mới là y thuật chân chính.”
Giang Thần vẻ mặt thong dong, hỏi: "Nói đi, thi gì nào, chỉ cần ông ra đề, tôi đều có thể ứng chiến, để ông thật lòng tin phục, trận đấu của chúng ta không giới hạn một trận, sau khi thua ông có thể thay đổi nội dung thi đấu, đấu với tôi tiếp.”
Giang Thần vô cùng tự tin.
Một Hàn Kim Minh, anh thật sự là không để trong mắt.
Y thuật của anh không thể nói là đứng đầu từ cổ chí kim, nhưng ít nhất ở thời đại này, không ai là đối thủ của anh.
Giang Thần cuồng vọng đến thế, Hàn Kim Minh cũng bắt đầu cẩn thận, ngẫm nghĩ vài giây, đáp: “Nếu đã tự tin đến vậy, vậy chúng ta thi phân biệt thuốc trước đi, quy tắc rất đơn giản, chọn ra một ngàn loại từ trong một trăm ngàn loại thuốc, trộn lẫn chúng lại với nhau, bịt mắt lại, trong mười giây, ai đoán được nhiều loại hơn, người đó thắng, thế nào?”
“Được.”
Giang Thần không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.