Anh đội một chiếc mũ cỏ được bện từ thực vật trên đầu.
Cho dù anh đi ngang qua người, chỉ cần anh không phát ra âm thanh, thì cũng rất khó để phát hiện ra anh.
Phía trước, dưới vách đá.
Lóe lên rất nhiều ánh sáng đèn pin.
Đây là đội quân tìm kiếm trên núi.
Với việc bại lộ tung tích của anh, khu vực này càng lúc càng có nhiều người, hiện tại bên dưới có ít nhất ba nghìn người.
Nhìn thấy điểm sáng ở bên dưới, Giang Trần cười nhạt.
Anh lặng lẽ đứng dậy.
Lấy thuốc nổ đã chuẩn bị sẵn ra và cho vào khe nứt khá to trên tảng đá.
Sau đó, anh chuẩn bị đánh úp.
Nằm bò xuống tảng đá.
Bụp!
Viên đạn bay ra ngoài.
Bên dưới, có một người bị bắn chết, ngã xuống đất.
“Địch tập kích, địch tập kích…”
Một người ngã xuống đất, những người khác ngay lập tức hoảng loạn.
“Phía trước, trên vách đá đó.”
“Báo cáo tổng bộ, đã phát hiện thấy bóng dáng của Hắc Long, xin hỗ trợ, xin hỗ trợ, ở khu C, đường 182.”
Khi Giang Trần xuất hiện, phía dưới có vô số đèn pin sáng lên, vô số điểm sáng chiếu về phía vách núi ở phía trước.
Và sau khi Giang Trần nổ súng, anh cầm súng, nhảy vọt lên, lập tức nhảy lên vài mét, kéo một tảng đá, rồi lại nhảy lên, chỉ trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trên đỉnh vách đá.
Tạch tạch tạch!
Trên bầu trời, một chiếc trực thăng xuất hiện.
Bùm bùm.
Khẩu súng trên trực thăng nhằm vào khu vực vách đá mà bắn.
Tuy nhiên, Giang Thần đã nhanh chóng rời đi rồi.
Sau khi anh rời đi không lâu, hàng nghìn người đã xuất hiện trước vách đá và bắt đầu leo núi.
Tuy nhiên, Giang Thần đã chôn sẵn thuốc nổ trên vách đá từ sớm.
Những người leo lên đã vô tình chạm vào nó.
“Bùm!”
Nổ bùm ngay tức khắc.
Vách đá sụp đổ, đá tảng lăn xuống.
Không ít người bên dưới bị đập trúng máu thịt lẫn lộn ngay lập tức.
“Tránh ra, mau tránh ra, có bom.”
Đại quân nhanh chóng tản ra.
Thiên Sơn, phòng chỉ huy.
Chỉ huy trưởng mặc áo khoác đen giận dữ chửi bới: “Đồ vô dụng, thật là vô dụng, điều động một trăm nghìn đại quân đi đã biết bao nhiêu lâu rồi mà chỉ có một người cũng không bắt được, hạ lệnh, xuống khởi động máy bay ném bom cho tôi, san bằng dãy núi Thiên Sơn thành bình địa cho tôi.”
“Chỉ huy trưởng, không thể được.”
Một người lính đã kịp thời khuyên nhủ: “Đây không phải trò chơi trẻ con, một khi khởi động máy bay ném bom, nhất định sẽ khiến quân Hắc Long chú ý, quân Hắc Long sẽ di chuyển tới, đến lúc đó chắc chắn sẽ kích động chiến tranh, các nước sẽ không thể chịu đựng được sự trả thù của quân Hắc Long đâu.”
“Đúng vậy, không thể được.”
“Chỉ huy trưởng, chúng ta đã sắp xếp rồi. Mọi khu vực đều đã gài các chốt canh ở vị trí kín đáo để liên tục làm giảm bớt địa bàn hoạt động của Hắc Long. Trước bình minh, anh ta sẽ bị rơi vào vòng vây, đến lúc đó nhất định sẽ không thể chạy thoát được.”
Các tướng quân trong phòng chỉ huy liên tục thuyết phục.
Chỉ huy trưởng tên là Mạc Phù.
Ông ta là một tướng quan của Việt Nam.
Khoảng một năm trước, tại ngoại ô Thiên Sơn, em trai của ông ta đã bị Hắc Long giết chết.
Anh ta có nằm mơ cũng muốn được trả thù.
Bây giờ có cơ hội này, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép Hắc Long chạy thoát.
“Tướng quân, trời đã tối rồi, Hắc Long có thể ẩn nấp rất tốt. Một khi trời sáng, anh ta sẽ không có chỗ trốn nữa, đến lúc đó sẽ là giờ chết của anh ta.”
Lúc này Mạc Phù mới bình tâm lại.
Về phần thiết kế của Giang Trần, sau khi giết chết một đám người, anh nhanh chóng rời đi.
Anh không ngừng chạy trốn trong núi.
Nhưng dần dần, anh nhận thấy khu vực này ngày càng có nhiều người và mỗi nơi trọng yếu nào cũng có chốt canh ở vị trí kín đáo.
Gần như đạt đến cảnh giới ba bước lại thấy một trạm gác, năm bước lại thấy một đồn canh rồi.
Anh đang dần rơi vào vòng vây.
Một khi bị bao vây, quân địch sẽ không ngừng làm hẹp khu vực hoạt động của anh và anh sẽ chạy trời không khỏi nắng.
Giang Thần đang ẩn nấp trong một cái cây lớn.
Anh nhìn tình hình xung quanh, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Anh không vì chuyện này mà mất đi lý trí, anh vẫn đang không ngừng phân tích tình hình, nghĩ cách là thế nào để đột phá.
Chỉ cần anh lại có thể xông ra khỏi vòng vây này, vậy thì anh sẽ có đủ điều kiện để trì hoãn đến rạng sáng, một khi bình mình, quân Hắc Long sẽ tấn công, đám người này chết không có chỗ chôn.
Sau một lúc suy nghĩ, anh hít một hơi thật sâu.
Cho tới bây giờ, không có cách nào để tiếp tục ẩn nấp được nữa, chỉ có thể xông ra mà thôi.
Anh ta ẩn nấp và bắt đầu tìm kiếm cơ hội.
Không bao lâu sau đó một tiểu đội xuất hiện.
Tuy nhiên, cách tiểu đội này một trăm mét cũng có một tiểu đội khác.
Hơn nữa ở phía xa cũng còn rất nhiều.
Anh nhất định phải chiến đấu cực kỳ nhanh.
Cơ thể lướt đi, rồi nhanh chóng từ trên trời rơi xuống.
Bùm bùm.
Còn chưa kịp đáp xuống mặt đất, tiếng súng đã vang rền.
Tiểu đội đã bị xóa sổ ngay lập tức.
Giang Trần nhanh chóng lao tới, bắt đầu thu thập tài nguyên.
Súng, đạn dược, lựu đạn, túi đồ.
“Bên đó…”
“Nhanh lên.”
“Hắc Long.”
Theo đó là tiếng súng vang lên.
Quân địch xung quanh ngay lập tức nhận ra và nhanh chóng chạy đến.
Ngay sau đó, một chiếc máy bay chiến đấu xuất hiện trên bầu trời.
Các khẩu súng máy trên máy bay chiến đấu liên tục nhắm bắn về khu vực này.
Sau khi Giang Trần lấy tài nguyên, anh nhanh chóng tránh ra, thân thủ của anh nhanh nhẹn, xuyên qua màn đêm, nhảy một bước mất mét, từ cây lớn này sang cây lớn kia.
Anh ta đang trốn trên cây cao hơn ba mươi mét.
Một chiếc máy bay chiến đấu xuất hiện trên bầu trời.
Giang Trần chăm chú theo dõi kỹ càng.
Nếu không loại bỏ máy bay chiến đấu, anh không thể đột phá khỏi vòng vây.
Một chiếc máy bay chiến đấu bay tới, chỉ còn cách chỗ anh ba mươi mét.
Giang Thần lấy một quả lựu đạn ra.
Ném mạnh lên không trung.
Khoảnh khắc quăng nó đi, cơ thể anh chuyển động, nhảy sang một cây to khác. Đồng thời bắn lên bầu trời.
Đoàng.
Quả lựu đạn vừa đến gần máy bay chiến đấu, đã bị trúng đạn ngay lập tức.
Bùm!
Quả lựu đạn nổ tung.
Máy bay chiến đấu bị trúng lựu đạn nên bốc cháy ngay lập tức, nó giống như một con diều bị đứt dây, nhanh chóng rơi xuống đất.
Đáp xuống mặt đất và phát nổ ngay lập tức.
Một số người ở dưới đất cũng bị ảnh hưởng.
Vào thời điểm máy bay chiến đấu rơi xuống, khu vực Giang Trần đã ở bị bom đạn rơi xuống, có không ít cây lớn bị nổ tung đến bật cả gốc.
Nhưng Giang Thần đã rời đi rồi từ lâu rồi.
Anh xuất hiện ở vị trí cách xa hàng nghìn mét.
Anh lại ẩn nấp.
Anh trốn trong một cái cây lớn, liên tục thở hổn hển.
Phải tập trung tinh thần cao độ và phải nhảy với cường độ cao trong thời gian dài nên cơ thể anh không chịu nổi.
Bây giờ năng lượng trong cơ thể anh gần như đã cạn kiệt rồi, phải ăn gì đó để bổ sung thể lực, nếu không thì ít lâu nữa anh sẽ không còn thể lực để chiến đấu.
Vào thời điểm quan trọng này, anh lại thèm thuốc lá.
Anh muốn hút thuốc.
Anh nhìn thấy một hốc cây, cơ thể anh như một con rắn, thuận theo thân cây nhanh chóng tiến xuống dưới, chui vào trong hốc cây.
Lấy ra một điếu thuốc ra và châm lửa.
Hít một hơi thật sâu.
Mọi mệt nhọc tan đều biến theo làn khói xộc vào mũi.
Anh lấy ba lô sau lưng ra, lấy một ít lương khô và nước khoáng ra.
Không lâu sau, bên ngoài có động tĩnh.
Giang Thần nhìn qua khe hở trong hốc cây thì thấy một số binh sĩ được trang bị đầy đủ đang chiến đấu trong khu vực này.
Anh lấy quả mìn ra, lặng lẽ chôn nó xuống đất rồi biến mất vào màn đêm.
Vai phút sau.
Bùm!
Khu vực này nổ tung khiến nhiều người thiệt mạng ngay tại chỗ.
Giang Trần không ngừng xuất hiện, lại không ngừng biến mất.
Bây giờ đại quân mười nghìn người về cơ bản đều đã tập hợp về khu vực này, khu vực hoạt động của Giang Trần càng lúc càng nhỏ lại.
Giang Trần nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Bây giờ chỉ mới là hai giờ sáng, còn mấy tiếng nữa mới tới lúc bình minh, còn phạm vi hoạt động của anh thì lại càng ngày càng nhỏ, đã đến mức khó có thể di chuyển rồi.
“Phòng chỉ huy ở đâu nhỉ?” Giang Trần suy nghĩ.
Anh đang suy nghĩ về vị trí của phòng chỉ huy.
Nếu diệt được phòng chỉ huy, vậy thì đại quân truy sát anh cũng sẽ bị tiêu diệt.
“Thiên Sơn?”
Giang Trần nghĩ tới một nơi.
Đó là đỉnh núi Thiên Sơn.
Anh từ chỗ đó rời đi, nơi đầu tiên sa quân địch xuất hiện chắc chắn là đỉnh núi Thiên Sơn.1
Nơi thành lập phòng chỉ huy rất có thể là trên đỉnh núi Thiên Sơn.
Lúc này, Giang Trần lại nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Đó là tìm cách để quay ngược lại, đi đến Thiên Sơn, đến phòng chỉ huy, tiêu diệt phòng chỉ huy.