Mục lục
Long Vương trở lại - Giang Thần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thần khẽ ngây ra rồi mới phản ứng lại.

“Sau khi anh đến, em đã hôn mê rồi. Sau đó anh lập tức báo cảnh sát, tên giám đốc đó bị bắt luôn.”

Lo Đường Sở Sở sẽ có bóng ma tâm lý, Giang Thần chỉ nói đơn giản, còn liên tục an ủi cô.

Đường Sở Sở cũng rất may mắn.

May mắn là bình thường cô đọc thêm một vài quyển sách, hiểu thêm được một số thứ, phát hiện ra trước.

Nếu không, cô thật sự không cách nào tưởng tượng được hậu quả.

“Đi, ra ngoài ăn cơm.” Giang Thần kéo Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở gật đầu như gà mổ thóc.

Trong lúc Đường Sở Sở đang ngủ, Giang Thần đã nấu đồ ăn xong.

Sau khi đến giờ cơm, người nhà họ Đường ra ngoài cũng đã trở về.

Cả nhà bọn họ đi dạo trong siêu thị, lúc vào cửa, còn đang thảo luận về chuyện diễn tập.

“Chậc chậc, lúc đó đúng là phô trương, mấy chục chiếc xe, quá có khí thế.” Hà Diễm Mai vào nhà, nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy trước đó, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Giang Thần nói nhỏ: “Sở Sở, chuyện trước đó, đừng nói cho bố mẹ biết, anh sợ họ sẽ lo lắng.”

“Ừm.”

Đường Sở Sở gật đầu. Cũng may lần này chỉ kinhh sợ chứ không nguy hiểm, không xảy ra chuyện gì.

Nếu như nói cho bố mẹ biết, họ khẳng định sẽ lo lắng.

“Mẹ, mẹ cười gì thế, diễn tập gì?” Đường Sở Sở đứng dậy, nhận lấy đồ Hà Diễm Mai đang xách trong tay. Hà Diễm Mai nói: “Là hồi chiều, ở bên ngoài tập đoàn Ngải Lạp, quân đội và cảnh sát kết hợp diễn tập, đã điều động rất nhiều người. Nghe nói ngay cả nhân vật lớn như Tiêu Dao Vương cũng xuất hiện. Chỉ tiếc là, lúc mẹ đến, vừa lúc nhìn thấy họ rời đi, không nhìn thấy được tình huống chính xác.”

“Hả?”

Đường Sở Sở sửng sốt.

Diễn tập bên ngoài tập đoàn Ngải Lạp?

Cô không khỏi liếc nhìn Giang Thần một cái.

Giang Thần giang hai tay, nói: “Anh nào biết chuyện này. Lúc anh đưa em về, không nhìn thấy quân đội và cảnh sát kết hợp diễn tập gì hết.”

Đường Sở Sở cũng không nghĩ nhiều.

Giang Thần lại nói: “Bố mẹ, cơm đã nấu xong rồi, chỉ đợi mọi người về ăn thôi đấy.”

Mọi người vào nhà.

Giang Thần đi lấy chén đũa.

Lúc ăn cơm.

“Phụt…” Ngô Mẫn phun đồ ăn trong miệng lên bàn, mắng nhiếc độc địa: “Giang Thần, anh muốn cay chết tôi hả! Chẳng lẽ anh không biết, gần đây tôi bị nóng trong người, không thể ăn quá cay sao? Sao anh lại bỏ nhiều ớt vậy hả?”

Hà Diễm Mai đập mạnh đũa xuống, quát lên: “Chê cay? Vậy thì cô đi nấu đi. Giang Thần người ta đã làm sẵn cơm đợi chúng ta về ăn, cô còn kén cá chọn canh.”

Đường Tùng lập tức kéo Ngô mẫn.

“Mẹ…” Ngô Mẫn uất ức đến sắp khóc. Trước kia mẹ rất thương đứa con dâu là cô ta. Bây giờ mẹ lại giúp một thằng ở rể.

“Sau này tôi sẽ bỏ ít ớt lại.” Giang Thần cũng lên tiếng nhận lỗi. Anh cũng không muốn làm căng quan hệ. Bởi vì làm căng rồi, chỉ sẽ khiến Đường Sở Sở khó xử thôi.

“Chê cay thì ra ngoài ăn!” Hà Diễm Mai cầm đũa lên, gắp cho Giang Thần một miếng thịt, khuôn mặt mang theo nụ cười.

“Con rể, hôm nay mẹ đã đi xem một số con phố, phát hiện ra mấy mặt tiền không tệ. Tiền trong tay chúng ta đủ để mở một phòng khám rồi. Một khi phòng khám khai trương, chúng ta cứ dùng Sở Sở để quảng cáo, ngay cả Sở Sở cũng có thể khôi phục diện mạo, điều này khẳng định có thể thu hút không ít người. Đến lúc đó, khẳng định sẽ buôn may bán đắt.”

Trên mặt Giang Thần hiện vẻ bất đắc dĩ. Anh thật sự không muốn mở phòng khám.

Sau khi mở phòng khám, nếu như truyền về Kinh Đô, những nhân vật lớn kia còn không xếp hàng kéo đến à? Đến lúc đó, chẳng phải anh sẽ bận chết hay sao!

Hiện tại anh chỉ muốn canh giữ bên cạnh Đường Sở Sở, trải qua những ngày tháng thanh nhàn.

“Mẹ, qua một đoạn thời gian nữa rồi nói nhé. Không phải Đường Tùng muốn mua xe sao? Tiền đó để cho cậu ấy mua xe đi. Cho dù muốn mở phòng khám, những năm qua con cũng có để dành một ít tiền, cũng đã đủ rồi.”

Nghe vậy, Đường Tùng lập tức cười tươi rói, vội vàng nói: “Mẹ, anh rể nói đúng, chúng ta đổi xe trước, đổi xe sang, tối thiểu cũng trăm vạn trở lên, lái ra ngoài cũng có thể diện.”

Giang Thần nói giúp Đường Tùng, Đường Tùng cũng không gọi đồ vô dụng nữa, đều sửa miệng gọi anh rể luôn rồi.

Giang Thần gật đầu: “Ừm, không thiếu tiền. Đúng rồi, hình như Sở Sở rất có hứng thú với thiết kế thời trang, hay là chúng ta không mở phòng khám nữa, đi mở một công ty thời trang đi. Sắp tới khu trung tâm thương mại Thành Trung sẽ tổ chức kêu gọi các nhà đầu tư. Đến lúc đó, con sẽ dùng quan hệ, thuê một tầng văn phòng để làm trụ sở chính cho công ty với giá thấp nhất.”

Đường Sở Sở lập tức kéo Giang Thần, nói: “Anh nói bừa cái gì đấy. Em nghe nói khu trung tâm thương mại Thành Trung muốn xây dựng thành một trung tâm tài chính thế giới, tiền thuê đắt thái quá, hơn nữa phí đóng trụ sở đều là một con số thiên văn. Còn nữa, anh có biết mở một công ty cần bao nhiêu tiền không? Chúng ta cần quan hệ thì không có quan hệ, cần tiền thì không có tiền, mở công ty gì chứ.”

Giang Thần cười nói: “Chuyện tiền bạc, để anh nghĩ cách. Chúng ta có thể vay, có thể mượn, nói chung chỉ cần em thích, anh đều ủng hộ em. Em biết Đế Vương Cư không? Chính là nơi lần trước anh dẫn em đến đó. Anh nói thật cho em biết, chủ nhân của Đế Vương Cư là chiến hữu của anh, bọn anh cùng nhau vào sinh ra tử. Chỉ là anh ấy leo lên khá nhanh, cấp bậc có hơi cao, còn anh chỉ là một lính nhỏ. Anh nhờ bạn anh, những chuyện này đều không phải chuyện khó.”

“Cái gì? Chủ nhân của Đế Vương Cư là bạn con?” Hà Diễm Mai mở to mắt.

Đế Vương Cư là biệt thự xa hoa nhất Giang Trung, chiếm ba mươi mẫu đất, tráng lệ, xa xỉ.

Rốt cuộc chủ nhân của Đế Vương Cư là ai, điều này vẫn luôn là một bí ẩn.

Nhưng bên ngoài đồn đãi, Đế Vương Cư không phải có tiền là có thể sống.

Giang Thần gật đầu: “Đúng vậy, đã từng là chiến hữu. Chỉ là hiện tại anh ấy đã ra nước ngoài làm việc rồi, tạm thời giao Đế Vương Cư cho con. Sở Sở, anh dự định sẽ tổ chức đám cưới với em ở Đế Vương Cư, anh muốn để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới này.”

“Ha ha, được…”

Còn chưa đợi Đường Sở Sở lên tiếng, Hà Diễm mai đã bật cười vui sướng: “Tổ chức, tổ chức ở trong Đế Vương Cư, nhanh chóng tổ chức, cứ chọn ngày sinh nhật của ông cụ ấy. Mẹ nghe nói ông cụ bỏ ra ba nghìn vạn, dự định bao nguyên một tầng ở khách sạn lớn của Giang Trung tổ chức tiệc mừng thọ tám mươi tuổi. Chúng ta cũng tổ chức đám cưới vào ngày đó, tổ chức trong Đế Vương Cư xa hoa nhất, xa xỉ nhất Giang Trung. Cho tức chết cái lão già Đường Thiên Long sỉ diện đó.”

Hà Diễm Mai vui vẻ đến mức không khép được miệng.

Mặc dù Đế Vương Cư không phải của Giang Thần, nhưng Giang Thần lại có quan hệ, có thể tổ chức đám cưới tại Đế Vương Cư.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thì nở mày nở mặt biết bao.

Đường Tùng có chút không tin lời Giang Thần, nhịn không được hỏi: “Anh rể, anh không nói đùa đấy chứ? Đế Vương Cư mà anh nói, là Đế Vương Cư Cảnh Tú sao? Là biệt thự đỉnh cấp Đế Vương Cư được đồn là có giá hơn ba tỷ, chiếm hơn ba mươi mẫu đất, là nơi sang trọng nhất, xa xỉ nhất toàn Giang Trung kia sao?”

“Ừm.” Giang Thần gật đầu, nói: “Sở Sở đã từng đến, chính là chỗ đó.”

“Anh rể, anh thật sự có khả năng lớn thế sao, chiến hữu của anh là ai?”

Giang Thần cười khà khà nói: “Anh đi lính ở Nam Hoang. Năm đó cùng anh đến Nam Hoang còn một người nữa, đó chính là chủ soái Nam Hoang Hắc Long, thống soái của trăm vạn quân Hắc Long, một tồn tại có cùng cấp bậc với Tiêu Dao Vương. Đế Vương Cư chính là của Hắc Long, chủ soái rất quan tâm anh, bảo anh ở tạm Đế Vương Cư.”

“Xì, còn Hắc Long.” Đường Tùng lập tức mất hứng thú. Chém gió cũng thái quá rồi đó.

Đường Sở Sở cũng trợn trắng mắt, nói: “Anh càng chém càng quá rồi đó. Nếu như anh quen Hắc Long, chủ soái hắc Long quan tâm anh, vậy thì anh có thể lăn lộn kém đến thế không, ngay cả tiền thuốc lá cũng xin em.”

“Đúng đấy.” Ngô Mẫn khinh thường: “Ra vẻ cũng không phải kiểu như anh vậy đâu. Anh có biết bây giờ bên ngoài nói anh thế nào không? Đều nói anh nhờ cấp trên của anh dùng quan hệ mượn một chiếc xe đi ra vẻ. Đợi chủ nhân của chiếc xe trở về, tài xế xe, cấp trên của anh, còn có anh đều sẽ gánh không nổi, anh cứ đợi đó lãnh đạn đi.”

Những chuyện này, Hà Diễm Mai đã nghe rồi.

Bây giờ bà ta cũng có hơi lo lắng, nhịn không được hỏi: “Giang Thần, có thật là giống như bên ngoài đồn đãi, đợi nhân vật lớn đó trở về, con phải chịu sự trừng phạt của tòa án không?”

Giang Thần không biết làm sao.

Anh nói mình và Hắc Long từng là chiến hữu không ai tin.

Nếu như anh nói mình là Hắc Long, chẳng phải càng không có ai tin sao.

Nếu đã không tin, vậy thì tạm thời che giấu.

Anh gãi đầu, nói: “Mẹ, nhiều nhất chỉ là viết một tờ kiểm điểm mà thôi, không có khoa trương vậy đâu. Hơn nữa, con làm lính mười năm, đã từng cứu cấp trên của con, cấp trên của con quan hệ cũng khá cứng, cũng chỉ là mượn xe mà thôi, cũng không phải tội gì lớn.”

Hà Diễm Mai thở phào một hơi, vỗ ngực: “Không sao là được. Đúng rồi, vậy tổ chức đám cưới ở Đế Vương Cư có đáng tin không? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Giang Thần thề thốt nói: “Tuyệt đối đáng tin. Đế Vương Cư chính là chỗ ở của Hắc Long. Hiện tại Hắc Long đang ra nước ngoài làm việc, tạm thời sẽ không trở về. Vả lại con thật sự có quen Hắc Long. Tám năm trước, bọn con còn từng cùng nhau chấp hành nhiệm vụ đó. Mặc dù đã rất nhiều năm rồi, nhưng Hắc Long rất có nghĩa khí. Chỉ cần lính dưới trướng anh ấy có chuyện cần nhờ, miễn sao không phải là chuyện quá quá đáng, Hắc Long đều sẽ đồng ý. Không tin thì mẹ đi nghe ngóng thử, Hắc Long có phải là người có nghĩa khí nhất, quan tâm lính dưới trướng nhất trong Ngũ Đại Soái không.”

“Cốc, cốc, cốc.”

Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cả nhà Đường Hải cầm theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mới xuất hiện ở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK