Giang Thần ngồi trên sô pha, bắt chéo hai chân, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Mùi khói tràn ngập phòng đá dưới lòng đất.
Ở phía đối diện, người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ đen cầm quả óc chó trên tay nói với vẻ mặt trầm thấp: “Nói lại lần nữa, muốn tin tức thì lập tức chuyển khoản.”
Giang Thần khẽ phất tay, nói: “Bỏ đi, tôi không mua nữa, ông thế này hố người ta quá rồi.”
Anh đứng dậy.
Tiểu Hắc, Hoa Hồng Đen cũng đứng lên theo.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen giận dữ nói: “Xem chỗ của tôi là chỗ nào hả, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”
Giang Thần cười nhạt một tiếng, đáp: “Muốn mua bán cũng được, gọi đại ca các người đích thân làm đi, đây là cuộc mua bán lớn, ông không nuốt được.”
Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen sững sờ một lúc rồi mỉm cười: “Cậu nói, tôi không phải Quỷ Kiến Sầu sao?”
Giang Thần chỉ vào camera ẩn trong góc, nói: “Đại ca ông chắc chắn đang trong tối nhìn đúng chứ, không hổ là Quỷ Kiến Sầu, làm việc cẩn thận đến vậy, vậy mà lại phái một tên đàn em bà chuyện làm ăn với tôi, nếu đã như vậy thì thật chẳng có thành ý gì cả, vậy thôi đi.”
Ở căn phòng khác.
Sắc mặt ông già hơn sáu mươi tuổi hút tẩu thuốc càng ngày càng ngưng trọng.
Giang Thần này không đơn giản, bị dí súng vào đầu chẳng những mặt không đổi sắc mà còn quan sát kỹ lưỡng đến vậy.
Còn Giang Thần nhìn người mặc áo ba lỗ đen đang ngồi trên sô pha nghịch quả óc chó, cười nhạt: “Ông giả vờ rất giống, gần như không có bất kỳ sơ hở nào.”
“Đã như vậy, sao cậu lại nói tôi không phải Quỷ Kiến Sầu?”
“Khí thế.”
Giang Thần thản nhiên nói: “Thế lực của Quỷ Bất Kiến rất lớn, là hoàng đế thực thụ của thế giới ngầm, là một ông trùm, sống ở địa vị hơn người đã lâu trên người sẽ có loại khí thế vô hình, nhưng ông không có.”
“Dựa vào đó?”
“Đúng.”
Căn phòng đá khác.
Một tên đàn em đi đến, nói: “Đại ca, đã gọi cho Hắc lão bát rồi, nhưng tên nhóc đó ấp a ấp úng, không nói gì nhiều, chỉ nói người mua tư liệu không dễ chọc.”
“Được rồi, đã biết.”
Ông già khẽ phất tay, rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Mà Giang Thần nói xong quay người người định đi.
“Bộp bộp bộp.”
Lúc này, những tiếng vỗ tay vang lên.
Ngay sau đó, một ông già mặc bộ đồ xanh, đi đầu, dáng vẻ nhìn già nhưng rất có sức sống đi tới, ông ta vỗ tay, cười nói: “Giỏi lắm, thật sự rất giỏi.”
Giang Thần nhìn lại, thấy ông già đi đến.
Ngay lúc người này đi tới, anh đã cảm nhận được một luồng khí thế mạnh mẽ từ người này.
Anh biết, Quỷ Kiến Sầu thật sự đến rồi.
Anh không ngờ rằng Quỷ Kiến Sầu được đồn thổi trong giới, thực ra lại là một ông già.
Ông già phất tay cho đám lính đánh thuê: “Lui xuống.”
“Vâng.”
Những tên lính đánh thuê được trang bị đầy đủ lúc này mới rút lui.
“Đại ca.”
Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen khom người, gọi một tiếng kính cẩn.
Quỷ Kiến Sầu khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha, mà người đàn ông mặc ba lỗ đen đang đứng sau lưng ông ta.
Quỷ Kiến Sầu nhìn đoàn người Giang Thần, nói: “Cậu muốn sự thật về chuyện nhà họ Giang bị thiêu rụi vào mười năm trước?”
Giang Thần nhìn ông ta, đáp: “Phải, trong tay ông có chứ?”
“Thực sự là có, nhưng, giá cả vẫn là giá cả, mười tỷ.”
Giang Thần vểnh miệng cười, nói: “Mười tỷ quá đắt, tôi trả mười đồng.”
Nghe vậy, sắc mặt Quỷ Kiến Sầu nháy mắt trở lên âm trầm.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen phía sau có thể rút súng, đối mặt với Giang Thần, lạnh lùng nói: “Cố tình bới móc à?”
“Phải…”
Sắc mặt Giang Thần trầm xuống, tiện tay ném tàn thuốc.
Tàn thuốc lá nhỏ, trong tay Giang Thần lại trở thành ám khí đáng sợ.
Người đàn ông mặc ba lỗ đen còn chưa kịp nổ súng thì đã bị bắn trúng vào cổ tay, cơn đau dữ dội ập đến làm khẩu súng trên tay anh ta rơi xuống đất.
Giang Thần lắc mình, lăn qua bàn, nháy mắt xuất hiện trước mặt người đàn ông mặc ba lỗ đen, đá ông ta ra, sau đó nhặt súng trên mặt đất lên.
Một loạt sự việc xảy ra chỉ như cái chớp mắt.
Quỷ Kiến Sầu còn không có kịp phản ứng, đàn em của ông ta đã bị đạp bay, khẩu súng găm vào trán ông ta.
Nghe thấy động tĩnh, đám lính đánh thuê vừa lui đã trở lại, đều giơ súng lên, chĩa về phía Giang Thần.
Quỷ Kiến Sầu bị dí súng lên trán cũng không có chút hoang mang, vẻ mặt thong dong, thản nhiên nói: “Cậu biết đây là chỗ nào không, cho dù cậu có giết tôi thì cậu cho rằng cậu có thể sống sót ra ngoài sao?”
“Mười đồng, bán hay không?”
Giang Thần dùng súng đẩy đầu Quỷ Kiến Sầu, trên mặt mang theo ý cười nói: “Tốt nhất là ông kêu đám đàn em của ông đi ra, nếu không, ngón tay tôi khẽ run một cái là đầu ông nở hoa đấy.”
Lúc này, người đàn ông mặc ba lỗ đen bị Giang Thần đá bay bò dậy từ mặt đất, ông ta tức giận chửi rủa: “Khốn kiếp, làm càn.”
Quỷ Kiến Sầu phất tay, người đàn ông mặc ba lỗ đen mới dừng lại.
Quỷ Kiến Sầu bình tĩnh ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “cậu đến cùng là ai?”
“Tiểu Hắc, nói cho ông ta biết tôi là ai.”
Tiểu Hắc lại ngồi xuống lần nữa.
Bạch Tố bị dọa đến mặt đầy mồ hôi, thấy Tiểu Hắc ngồi xuống, cô ta cũng ngồi lại.
Tiểu Hắc cười nhạt ra tiếng, nói: “Quỷ Kiến Sầu, tôi khuyên ông không cần biết, biết rồi, ông sẽ bị dọa chết đấy.”
“Vậy sao?” Quỷ Kiến Sầu không cho là vậy cười đáp: “Nói ra nghe thử, những năm này tôi cũng từng gặp không ít nhân vật lớn, tôi ngược lại muốn xem xem, là nhân vật lớn đến cỡ nào có thể dọa chết cả tôi.”
Tiểu Hắc nói từng chữ một: “Người dùng súng dí ông chính là Hắc Long, tổng chỉ huy Hắc Long dẫn đầu trăm vạn quân hắc long Nam Hoang, một trong năm tổng tư lệnh của nước Trung Quốc.”
Nghe đến đây, hơn hai mươi tên lính đánh thuê cầm vũ khí run lên.
Nhanh chóng lùi lại mấy bước, sau đó bỏ súng quỳ trên mặt đất, thân thể run lẩy bẩy.
Đã là lính đánh thuê thì sao không biết đến Hắc Long cho được.
Đây chính là thần chết danh tiếng lẫy lừng trên trường quốc tế đấy.
Toàn thân Quỷ Kiến Sầu cũng run lên, trên mặt thong dong không sợ hãi hiện ra mồ hôi.
Giang Thần trực tiếp ném vũ khí trong tay cho người đàn ông mặc ba lỗ đen, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hắc, lấy ra một điếu thuốc, châm lại.
Về phần hai mươi tên lính đánh thuê đang quỳ sau lưng, anh mặc kệ.
Quỷ Kiến Sầu lau giọt mồ hôi trên trán.
Ông ta không hề nghi ngờ thân phận của Giang Thần.
Từ lúc Giang Thần bị hắn dí súng vào đầu, biểu cảm bình tĩnh vô cùng, ông ta đã biết Giang Thần không đơn giản.
Lại thêm anh có thể chế ngự thuộc hạ của ông ta trong nháy mặt, ông ta đã tin tưởng tuyệt đối thân phận của Giang Thần rồi.
“Thì, thì ra là Hắc Long ngài khách quý đến nhà…” Quỷ Kiến Sầu mở miệng, lúc này ông ta không còn bình tĩnh thản nhiên như trước nữa, mà toàn thân run rẩy, nếu không phải ngồi trên sô pha thì ông ta đã co quắp trên mặt đất rồi.
“Bây giờ đã có thể tiếp tục bàn chuyện làm ăn được chưa?”
“Đưa, đưa, lập tức đưa.” Quỷ Kiến Sầu lập tức ra lệnh: “Nhanh, mau đi lấy tất cả tài liệu về trận hỏa hoạn ở nhà họ Giang mười năm trước ra đây.”
“Vâng.”
Tên đàn ông mặc ba lỗ phía sau lập tức gật đầu, xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, đã ngã xuống đất.
Sau đó lập tức đứng dậy, nhưng hai chân không có sức, lại ngã xuống đất.
Ngã lại lắn đến kho tư liệu, cấm tài liệu liên quan đến trận hỏa hoạn lớn nhà họ Giang vào mười năm trước.
Tình huống đảo ngược hoàn toàn làm Bạch Tố rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ là Hắc Long, loại tình huống này, còn bình tĩnh như thế.
Không hổ là Hắc Long, một tàn thuốc bắn ra cũng có thể làm người ta bị thương. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Cô ta bị thực lực của Giang Thần làm cho kinh hãi.
Hôm nay cuối cùng cũng thấy được bản lĩnh của người đàn ông số một thế giới.
Giang Thần không nói gì.
Quỷ Kiến Sầu ngồi đối diện anh lại khó yên.
Bầu không khí trong phòng đá có chút khác thường, sau khoảng năm phút, Quỷ Kiến Sầu thật không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
Bởi vì, lúc này khí thế trên người Giang Thần quá mạnh mẽ, Quỷ Kiến Sầu căn bản là không chịu nổi, ông ta thu mình khỏi ghế sô pha, rồi quỳ trên mặt đất: “Chủ, chủ soái, tha cho tôi một còn đường sống đi.”
Giang Thần nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: “Ông đây là đang làm gì vậy, đứng lên rồi nói, chỉ mong những tài liệu ông đưa tôi có tác dụng, nếu không, trên thế giới này không có Quỷ Kiến Sầu nữa rồi.”
Cảm giác lạnh sống lưng ập thẳng vào đầu Quỷ Kiến Sầu, ông ta rùng mình ngã xuống đất, sau đó lại bò dậy, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu: “Xin chủ soái tha mạng.”