Đường Sở Sở gọi điện thoại, nói chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Giang Thần lần nữa về tới nhà dọn thức ăn xong xuôi, đợi đám người Đường Sở Sở quay trở về ăn cơm trưa.
Bọn họ trở về rất nhanh.
Vừa vào tới cửa, Giang Thần đã nhận ra có gì đó không đúng.
Sắc mặt của cả đám đều rất khó coi.
Đường Sở Sở và Ngô Mẫn còn như vừa mới khóc xong, trên khóe mắt còn ngấn lệ.
Giang Thần khó hiểu, lập tức hỏi: “Sở Sở, sao vậy, không phải nói chuyện đã giải quyết xong rồi sao. Em rể đâu, sao lại không cùng quay trở về?”
Đường Sở Sở ngó mắt nhìn Giang Thần, sau đó bật khóc tức tưởi.
“Sao vậy?”
Giang Thần vội vàng an ủi: “Có chuyện gì thì nói với anh này, anh có thể giải quyết.”
“Haiz.”
Hà Diễm Mai thở dài một hơi.
Giang Thần bên đây hỏi thêm lần nữa: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại cũng thở dài thế kia?”
Nhưng mà, cả nhà không có người nào lên tiếng trả lời.
Sau khi ngồi xuống bàn cơm, Giang Thần đi lấy bát đũa xới cơm cho mọi người, nói: “Nào, vừa ăn vừa nói.'
Đường Sở Sở lập tức rưng rưng mà mở miệng: “Thần, chúng ta ly dị đi.”
Trong phút chốc, Giang Thần ngây ngẩn cả người.
Cũng dại ra ngay tại chỗ.
Mấy giây sau mới phản ứng lại được, ngồi xuống đốt một điếu thuốc.
Mặc vẫn không chút biến sắc, dò hỏi: “Lý do?'
Hà Diễm Mai cũng vẻ mặt áy náy, nói: “Giang Thần, thật sự là xin lỗi con. Mặc dù là con không có tiền, cũng không có quyền lực. Nhưng mà mẹ phải công nhận là con rất thân thiện và chịu khó, cũng làm quản gia rất tốt. Chỉ là, con với Sở Sở thật sự không thích hợp.”
Khoảng thời gian này, biểu hiện của Giang Thần cũng khiến Hà Diễm Mai khá hài lòng.
Vì để tăng thêm mặt mũi cho bà ta, anh đã đi cầu xin với cấp trên đưa cho mình chiếc xe để chạy vòng quanh quân khu.
Lần đó, chính là khoảnh khắc vẻ vang nở mặt duy nhất trong đời của bà ta.
Chỉ là Sở Sở hiện tại đang rất xuất sắc, chỉ có thể có nhân tài ưu tú mới xứng đáng được với cô.
Giang Thần hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ai có thể nói cho tôi biết một chút được không?”
Nhưng mà, cả nhà đều không có ai mở miệng.
“Bố…”
Giang Thần nhìn về phía Đường Bác.
Đường Bác ngó nhìn Hà Diễm Mai một cái, thấy bà ta gật đầu mới nhỏ giọng nói: “Chuyện là như thế này…”
Đường Bác kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Giang Thần nghe xong, lập tức đứng lên muốn đi.
“Thần…”
Đường Sở Sở nghẹn ngào, đứng lên gọi một câu. Cô muốn đuổi theo anh nhưng lại bị Hà Diễm Mai kéo lại.
“Sở Sở, cứ để cho nó đi đi. Chuyện này nếu đổi lại là bất cứ ai cũng đều cảm thấy khó chịu như vậy mà. Đợi qua thêm một quãng thời gian thì nó sẽ nghĩ thông suốt. Chờ sau này có tiền rồi con bồi thường lại cho nó, dù sao nó cũng đã chữa trị cho con hai lần rồi.”
“Hu hu…”
Đường Sở Sở đau lòng khóc nấc.
Cái gì mà Tôn Diệu, cái gì mà nhà siêu giàu gì đó chứ, cô vốn là không thích.
Cô chỉ thích Giang Thần thôi.
Nhưng mà, giữa tình thân và tình yêu, cô buộc phải chọn tình thân.
Đường Sở Sở biết bây giờ Giang Thần nhất định đang rất hận cô, hận cả nhà của cô, mới hùng hổ rời khỏi nhà như vậy.
Giang Thần một mạch rời khỏi nhà họ Đường, đón xe tới Thịnh Thế Vương Triều.
Thịnh Thế Vương Triều là trung tâm giải trí nổi danh nhất ở Giang Trung.
Nơi đây có các quán bar, phòng karaoke, phòng tắm hơi tập thể, là một địa điểm ăn chơi lý tưởng.
Phòng dưới lòng đất của Thịnh Thế Vương Triều.
Đường Tùng bị mang tới nơi này, bị trói rồi treo lên.
Sau khi mang Đường Tùng về đây, Lâm Huyền cũng vận dụng mối quan hệ để thăm dò thân phận của Đường Tùng, bởi vì anh ta cũng sợ sẽ đắc tội với con ông cháu cha nào đó.
Ông ta vốn chẳng sợ gì cả, chỉ sợ mỗi chuyện làm cấp lớn.
Bởi vì trước đây có rất nhiều tin không tốt về ông ta, nếu như đắc tội tới những người làm cấp lớn thì chuyện bọn họ muốn xử lý ông ta sẽ là chuyện rất dễ dàng.
Sau khi biết được đây chỉ là một tên rác rưởi của nhà họ Đường, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Huyền ngồi bắt chéo chân trên ghế, nhìn Đường Tùng đang bị trói treo lên ở kia.
Sau đó lại híp mắt, cười nhạt: “Đường Tùng, vốn dĩ tao không có muốn xử mày, nhưng mà sao mày lại cứ hết lần này tới lần khác đụng tới tao vậy?”
“Đại, đại ca… Em sai rồi… Cầu, cầu xin anh cho em một cơ hội.”
Đường Tùng bị đánh đến thương tích đầy mình, không ngừng nài nỉ xin tha.
Giờ phút này, có người đi vào nói: “Ngài Lâm, có người tới, nói là mang theo tiền chuộc thằng nhóc này.”
“Dắt vào.”
“Vâng.”
Rất nhanh sau đó, Tôn Diệu đã được mấy tên đàn em dắt vào.
Anh ta nhìn thấy Đường Tùng bị đánh bầm dập cả người, còn bị trói treo lên ở kia cũng sợ đến run rẩy, suýt chút đã ngã luôn ra đất.
Nhưng mà nghĩ tới chuyện chỉ cần có thể mang Đường Tùng về, anh ta sẽ có được Đường Sở Sở, lá gan cũng vì thế mà được tráng lại mấy phần.
Hơn nữa nghe miệng đời đồn thổi về Lâm Huyền rất nhiều, Tôn Diệu biết rõ Lâm Huyền là một đại ca giang hồ có nghĩa khí, sẽ không phải kiểu người thích hay gây sự.
Tôn Diệu đi qua, nhìn Lâm Huyền ngồi trên ghế đang châm điếu thuốc hút.
Anh ta vội cúi người, cười nói: “Xin chào ngài Lâm, tôi là Tôn Diệu của nhà họ Tôn. Bố tôi là Tôn Thái Vân, đã từng cùng ông ăn cơm.”
“À…” Lâm Huyền khẽ nở nụ cười nhẹ, nói: “Hóa ra là con trai của Tôn Thái Vân à, đúng rồi, quả thật là tôi có ăn chung vài bữa cơm, cũng coi như là có quen biết. Nhưng mà thằng nhóc này lại không có mắt, đụng phải xe của tôi thì cũng không nói đi, còn ăn nói lỗ mãng. Nếu tôi không dạy cho nó chút bài học thì để chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải người khác sẽ nói Lâm Huyền tôi là kẻ vô dụng rồi sao?”
“Ngài Lâm, thằng nhóc này quả thật nên dạy bảo, chỉ là nó là em trai của bạn gái tôi. Ngài xem đó, tôi đã đích thân tới đây rồi, có phải mong ngài cũng nên nể mặt bố tôi một chút…”
Mặt Lâm Huyền tối lại, tóm lấy tóc của Tôn Diệu, nói: “Nể mặt bố của cậu? Bố cậu là cái thá gì chứ. Cho dù có là bố cậu tự mình tới đây thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không buông tha thằng nhóc này dễ dàng vậy đâu. Tôi nói rồi, tám triệu, mang ra đây rồi có thể dắt nó đi.”
Tôn Diệu biết Lâm Huyền là kiểu người nói một là một, hai là hai. Cho nên lúc này mới dám mò tới.
Chứ nếu không có cho anh ta mười cái lá gan, anh ta cũng không dám tới.
Anh ta cho rằng nói ra tên họ của bố mình thì có thể miễn được khoản tiền chuộc đó.
Xem ra, muốn có được Đường Sở Sở, anh ta phải đứt mất vài khúc ruột rồi.
“Ngài Lâm à, ông đừng tức giận. Tôi có mang theo tiền tới, tôi sẽ trả. Nhưng mà… Có thể nào nể tình giữa bố tôi và ông cũng có quen biết mà đưa ra giá thích hợp hơn chút hay không?” Tôn Diệu thăm dò hỏi một câu.
Lâm Huyền buông Tôn Diệu ra.
“Cũng được, vậy thì ít lại một chút, năm triệu vậy.”
Nhà họ Tôn cũng là một gia tộc lớn, cũng có chút năng lực. Mặc dù ông ta không có sợ, nhưng mà bây giờ Tiêu Dao Vương nhậm chức rồi, phàm là chuyện gì có thể không cần huyên náo thì cứ cố gắng hết sức để giải quyết êm đẹp.
Ông ta cũng từ tám triệu hạ xuống còn năm triệu.
Tôn Diệu cũng đứt từng đoạn ruột.
Mặc dù nói là nhà anh ta có tiền, năm triệu cũng chỉ là một hạt cát trên sa mạc, nhưng mà số tiền này không phải là của anh ta.
Mà là năm triệu tiền tiêu vặt một tháng của anh ta.
Vì để có được Đường Sở Sở, anh ta đành làm liều, gật đầu nói: “Vâng, ngài Lâm nói năm triệu thì sẽ là năm triệu, chuyển khoản trực tiếp chứ nhỉ?”
“Đúng vậy, chuyển khoản thẳng.” Lâm Huyền gật đầu, sau đó ngoắc tay gọi một tên đàn em đứng bên cạnh: “Mày, dắt cậu ta đi chuyển khoản đi.”
“Vâng.”
Tên đàn em đó gật đầu.
Sau đó dắt Tôn Diệu đi chuyển khoản.
Rất nhanh sau đó, Tôn Diệu cũng đã chuyển tiền xong, lại lần nữa quay trở lại phòng dưới lòng đất.
Mà Đường Tùng cũng được thả xuống.
Nhưng mà, do anh ta bị giam giữ ở đây đã bị đánh một trận, sau đó còn bị treo một lúc nên hiện tại đã ngất đi rồi.
“Đại ca…”
Vào đúng lúc này, một tên đàn em vội vàng chạy tới với vẻ mặt hoảng loạn: “Không, không xong rồi, có người đánh tới đây, người của mình đã bị đánh gục rất nhiều.”
“Cái gì?”
Lâm Huyền lập tức nổi giận.
Đây chính là Thịnh Thế Vương Triều, toàn bộ Giang Trung này có người nào không biết đây là địa bàn của ông ta, ai lại dám gây sự ở đây chứ?
“Là ai?”
“Là tôi.”
Một giọng nói vang tới.
Men theo âm thanh đó là hình ảnh một đám người trong tay cầm mã tấu, gậy sắt đều đang liên tục lăn xuống phòng dưới lòng đất này.
Lâm Huyền quay người lại nhìn, thấy người tới đó là một kẻ lạ hoắc, còn thấy đám đàn em của mình bị đánh lăn quay, một vài tên còn đứng được thì đang liên tục lùi về sau.
Thịnh Thế Vương Triều của ông ta có hơn cả trăm tên đàn em, bảo vệ còn là tới cả mấy trăm.
Người kia lại có thể đánh tới đây, tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Lâm Huyền duỗi tay vòng qua eo cầm vũ khí, vẻ mặt u ám mà lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, mày là ai?”
Ông ta đi được tới bước này là nhờ vào những chuyện đã thực hiện trước đó đều được làm rất cẩn thận.
Chỉ sợ sơ suất sẽ đắc tội với mấy người có địa vị cực lớn, như thế sẽ chôn vùi giang sơn mà ông ta gầy dựng nửa đời người này.
“Giang Thần.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới.