Hồng Lãng và Hàn Kim Minh đều hỏi thăm về những việc đang được lan truyền bên ngoài.
Người trợ thủ hiện tại xuất hiện bên cạnh Đường Sở Sở, là chủ tịch Tập đoàn Giang Long, mà khoảng thời gian trước đó bên ngoài đồn đãi rằng chủ tịch Tập đoàn Giang Long chính là Hắc Long.
Nhưng bọn họ biết, đó không phải là Hắc Long.
Hắc Long thực sự là Giang Thần người ở rể nhà họ Đường, hai người chỉ là cùng tên mà thôi.
Mà bây giờ Hắc Long còn đang bị nhốt trong phòng tạm giam.
Hồng Lãng đặc biệt gọi điện thoại đến cục cảnh sát để dò hỏi, xác định Giang Thần thật sự vẫn đang bị nhốt, chưa từng ra ngoài.
“Cứ theo kế hoạch hành động.” Hồng Lãng liếc mắt nhìn Hàn Kim Minh.
Hàn Kim Minh gật đầu, sắc mặt hiện lên một sự âm u: “Sau hôm nay, Trung Quốc sẽ không còn hiệp hội y học cổ truyền nữa, mà hiệp hội y học Hàn y của tôi sẽ chiếm đóng Trung Quốc, không tới mấy năm là có thể chiếm được thị trường y dược của Trung Quốc, đến lúc đó có thể dùng thuốc để khống chế toàn bộ người dân của Trung Quốc, như vậy chẳng khác nào khống chế toàn thế giới.”
Hồng Lãng thản nhiên nói: “Ông chủ đã dặn, hôm nay chỉ có thể thành công, không được thất bại.”
“Yên tâm đi, cứ tin ở tôi.”
Hàn Kim Minh nói một cách chắc chắn.
Hậu trường, khu nghỉ ngơi.
Giang Thần kéo Đường Sở Sở đi tới.
Gần đến khu nghỉ ngơi, Đường Sở Sở nhanh chóng thoát khỏi tay của Giang Thần, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Giang Thần mỉm cười, nói: “Xin lỗi, đã mạo phạm rồi.”
“Không… Không sao.” Đường Sở Sở thật sự rất khẩn trương, cô vươn tay sửa lại mái tóc, che giấu sự khẩn trương trong lòng.
Cô không nhịn được nhìn Giang Thần.
Đó là một khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết, góc cạnh rõ ràng, đẹp trai và mê người như vậy, cô bị hấp dẫn bởi khuôn mặt và khí chất này của Giang Thần.
Cô cho rằng Hắc Long đã chết.
Không ngờ anh lại còn sống.
Hơn nữa bây giờ chồng của cô là Giang Thần phạm tội và đã ngồi tù, cô cũng có ý định ly hôn.
“Cậu… Giang, chuyện lần trước cậu nói với tôi, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Hả?”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ và biểu cảm ngại ngùng của Đường Sở Sở, vẻ mặt của anh nghi hoặc, chuyện lần trước anh nói với Đường Sở Sở là chuyện gì?
Anh có nói gì sao?
Đường Sở Sở cúi đầu, nói nhỏ: “Lần trước cậu nói, chỉ cần tôi ly hôn với chồng tôi, cậu sẽ cưới tôi.”
“À?”
Giang Thần sửng sốt, lập tức phản ứng lại, gật đầu nói: “Đúng, hình như tôi đã nói vậy.”
Đường Sở Sở hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Chồng tôi phạm tội cưỡng bức một cô gái, tình huống rất tệ, ngày mai mở phiên tòa, anh ấy bị kết án ít nhất hai mươi năm, chờ sau khi anh ấy ngồi tù, tôi sẽ xin cưỡng chế ly hôn.”
Giang Thần nhíu mày.
Anh không ngờ Đường Sở Sở không tin anh, cho rằng anh thực sự làm chuyện đó.
Còn muốn xin cưỡng chế ly hôn.
Sau khi nghe được lời này, trong lòng anh cũng không hề cảm thấy vui vẻ.
Anh hít sâu một hơi.
Đổi vị trí để suy nghĩ, bất kể là người phụ nữ nào đối mặt với việc này cũng không thể chấp nhận được.
“Chuyện đó để sau rồi nói.”
Giang Thần ngồi ở khu nghỉ ngơi, lấy một điếu thuốc ra và châm lửa, yên lặng hút thuốc.
Trên sân khấu vẫn đang tiếp tục so tài.
Nhưng ngay lúc này, hai người dẫn chương trình nhận được tin tức.
Khai Hiểu Đồng tạm dừng cuộc so tài, nhìn khán giả và rất nhiều phương tiện truyền thông trước mắt, vẻ mặt có lỗi: “Mọi người, tôi rất xin lỗi, hiện tại xuất hiện một chút sự cố, chúng tôi không thể không tạm dừng cuộc so tài.”
“Hả?”
Toàn hội trường đều chấn động.
Tạm dừng cuộc so tài, xảy ra sự cố gì?
Khai Hiểu Đồng tiếp tục nói: “Vừa rồi chúng tôi vừa nhận được tin tức, có người không hài lòng với quy tắc so tài do chúng tôi đặt ra, người này chính là bác sĩ Hàn Kim Minh của bệnh viện Thái Thượng, bây giờ chúng tôi xin mời ông Hàn Kim Minh lên sân khấu.”
Cùng lúc giọng nói vang lên, Hàn Kim Minh xuất hiện trên sân khấu.
Đối mặt với khán giả toàn hội trường và camera, vẻ mặt ông ta vô cùng thản nhiên.
Mao Khang hỏi: “Ông Hàn, ông có gì không hài lòng với quy tắc so tài của Đại hội Trung Y lần này thì cứ việc nói ra.”
Hàn Kim Minh nhận lấy micro do nhân viên công tác đưa tới rồi nói: “Tôi không hài lòng với quy tắc so tài của Đại hội Trung Y này, rất không hài lòng, từng người từng người so tài thì đến khi nào mới xong, tôi kiến nghị top một trăm người cùng nhau so tài.”
Khai Hiểu Đồng mỉm cười: “Ông Hàn, đây là quy tắc so tài do nhiều bệnh viện bàn bạc với nhau để đặt ra, bây giờ không thể vì ông không hài lòng mà tạm thời thay đổi quy tắc.”
“Phải không?”
Hàn Kim Minh cười nhạt, duỗi tay chỉ vào Phương Vĩnh Cát đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên phía dưới, nói từng chữ một: “Quy tắc đều do kẻ mạnh đặt ra, như vậy đi, tôi và thần y Phương quyết đấu một trận, nếu tôi may mắn chiến thắng thì quy tắc so tài lần này do tôi quyết định.”
Một câu nói khiến cho hiện trường dậy sóng.
Dựa theo quy tắc trước đây, chỉ có người bộc lộ tài năng cuối cùng mới có tư cách khiêu chiến với thần y Phương.
Tất cả máy quay và máy chụp hình đều hướng về phía Phương Vĩnh Cát.
Tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời của Phương Vĩnh Cát.
Sự việc xảy ra ở trên sân khấu, Giang Thần cũng biết.
Anh dẫn theo Đường Sở Sở đi tới, ngồi trên ghế phía dưới, nhìn Hàn Kim Minh trên sân khấu.
Anh đã sớm biết đám người Hàn Kim Minh sẽ có hành động.
Chỉ là cuối cùng bọn họ muốn làm gì, anh lại không biết.
Cho dù là hiện tại, anh cũng chưa không biết.
Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, Phương Vĩnh Cát đứng dậy và đi lên sân khấu, khuôn mặt già nua mang theo ý cười nhìn Hàn Kim Minh, nói: “Ông Hàn, ông không hài lòng với quy tắc thi đấu hiện tại, cũng không cần phải khiêu chiến với tôi vì quy tắc không phải tôi đặt ra, mà là mọi người cùng nhau đặt, cho dù ông thắng tôi thì tôi cũng không có quyền để ông sửa đổi quy tắc.”
“Vậy hãy hỏi ý kiến của mọi người.”
Hàn Kim Minh nhìn các ông lớn của nhiều tập đoàn ở phía dưới sân khấu.
Diệp Hùng của Thiên Quân, Lâm Y của Trường Sinh, Trương Trường Thiên của Vạn Thịnh.
Những người này đều là các ông chủ lớn của các tập đoàn y dược ở thành phố Giang Trung, quy tắc là do bọn họ cùng nhau bàn bạc ra.
Giờ phút này, bọn họ đang cùng nhau thương lượng về chuyện này.
Sau hơn mười phút bàn bạc, cuối cùng cũng có kết quả.
Sau khi Khai Hiểu Đồng nhận được câu trả lời: “Ông Hàn, thông qua bàn bạc, các vị khác đều đồng ý để ông khiêu chiến, chỉ cần ông có thể thắng thần y Phương thì quy tắc so tài của Đại hội Trung Y lần này sẽ do ông quyết định, còn quy tắc so tài giữa ông và thần y Phương sẽ do hai người tự bàn bạc với nhau.”
Phương Vĩnh Cát lập tức nói: “Nếu ông Hàn đã nói vậy, vậy quy tắc so tài giữa tôi và ông ta, để ông ta quyết định đi.”
Hàn Kim Minh nói thẳng: “Tôi cũng không bắt nạt ông, chúng ta so tài phân biệt, điều chế thuốc, châm cứu, bấm huyệt, thế nào?”
Ông ta nhìn Phương Vĩnh Cát.
Cuộc so tài còn chưa bắt đầu đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Hàn Kim Minh đã ra mặt phản đổi quy tắc so tài, việc này làm trì hoãn tiến độ của Đại hội Trung Y, nhưng đối với khán giả lại là một chuyện kích thích.
Thần y Phương, đạt được danh hiệu thần y liên tiếp hai mươi năm.
Ông ta đã không ra tay nhiều năm, lần này có thể nhìn thấy y thuật của thần y Phương, đây chắc chắn là một điểm nổi bật lớn trong Đại hội Trung Y này.
“Được, tôi đồng ý.”
Dưới nhiều ánh nhìn chăm chú, Phương Vĩnh Cát thản nhiên mở miệng.
“Được, tôi sẽ nói kỹ hơn về quy tắc.”
Trên mặt Hàn Kim Minh ẩn chứa ý cười gian xảo, nói: “Hai bên điều chế độc dược, cho đổi thủ uống vào, cũng có thể cho người tín nhiệm của đối thủ uống, sau khi uống sẽ dùng cách châm cứu và bấm huyệt rồi phối hợp điều chế giải dược để tiến hành giải độc, người giải được độc trước sẽ thắng, ba hiệp trong một lần so tài, sống sót sẽ chiến thắng.”
Lời này vừa nói ra khiến cho toàn hội trường khiếp sợ.
Ngay cả Phương Vĩnh Cát cũng bị cách so tài này làm cho chấn động.
Hàn Kim Minh tiếp tục nói: “Thần y Phương, ông phải nghĩ thật kỹ, lần so tài này có thể chết người, nhưng chỉ cần trong quá trình so tài tự động nhận thua thì đối thủ có thể đưa ra thuốc giải.”
“Được, tôi chấp nhận so tài.”
Phương Vĩnh Cát liếc mắt nhìn Hàn Kim Minh, khẽ gật đầu.
Lời này vừa nói ra khiến cho toàn hội trường náo động.
Đại hội Trung Y này còn náo nhiệt hơn những lần trước.