Hàn Kim Minh rất ngông cuồng.
Lần này chẳng những muốn khiêu chiến với top một trăm của Đại Hội Trung Y, thậm chí còn khiêu chiến với khán giả cả nước.
Một mình ông ta khiêu chiến với tất cả những người hành nghề Đông y của nước Trung Quốc.
“Quá cuồng vọng rồi.”
“Ai đi ngăn cái lão chết tiệt này lại đi.”
“Đợi đại ca xuất hiện, xem lão chết tiệt này bị vả mặt.”
Trên mạng, toàn tiếng mắng chửi.
“Tôi đến chơi với ông.”
Dưới sân khấu, một ông già đi lên.
Ông ấy là bác sĩ tọa trấn một phòng khám y tế trên phố Y.
Tuổi tác cũng đã hơn bảy mươi rồi, mười mấy tuổi đã bắt đầu học Đông y, hành nghề y cũng đã hơn năm mươi năm, theo quan điểm truyền thống của ông ấy, y học cổ truyền của Trung Quốc đã được truyền từ hàng ngàn năm nay, uyên bác khôn cùng, không cho phép kẻ ngoài làm ô uế nó.
Ông ấy lên sân khấu.
Ông ấy giỏi nhất xoa bóp huyệt đạo, dựa vào kỹ thuật xoa bóp, nổi danh đường Y.
Trận thi đấu đầu tiên bắt đầu.
Dưới con mắt dõi theo của khán giả cả nước, vị bác sĩ Đông Y già đã có màn so tài với Hàn Kim Minh.
Thế nhưng, kết quả lại là vị bác sĩ Đông Y già ấy thua hoàn toàn
Có trận đầu tiên thì sẽ có trận thứ hai.
Khoảng thời gian sau đó liên tục có người lên sân khiêu chiến, nhưng tất cả đều thất bại.
Dù là trên phương diện nào thì Hàn Kim Minh cũng vô cùng xuất sắc.
Nhìn, nghe, hỏi, cắt, châm cứu, bấm huyệt, nghiên cứu về thuốc đều khiến các bác sĩ trong phố Y choáng ngợp, đều bóp chẹt được y thuật cả trăm người
Giờ đã là hai giờ trưa.
Mọi người đều chưa ai dùng bữa.
Bọn họ đang đợi, đợi người có thể đánh bại Kim Hàn Minh xuất hiện.
Nhưng mà Kim Hàn Minh đói rồi.
Sau khi thắng thêm một đối thủ nữa, ông ta cất cao giọng nói: “Đói rồi, đi ăn cơm trước đã, ăn xong lại đến, tôi nói lời giữ lời, trước mười hai giờ đêm nay, bất kỳ ai đến khiêu chiến tôi đều được.”
Nói xong, ông ta rời đi dưới ánh mắt của vô số người.
Khán giả cũng dần dần giải tán.
Giang Thần cùng Đường Sở Sở cũng đồng thời rời đi.
Nội thành, một phòng bao của nhà hàng.
Đường Sở Sở ngồi đối diện với Giang Thần.
Đường Sở Sở thấy Giang Thần mải ngắm mình, cô cũng hơi ngại, khẽ vén lại tóc, vẻ mặt tỏ ra ngượng ngùng.
Giang Thần buồn bực.
Sao lúc Đường Sở Sở ở cùng anh lại không tỏ ra như vậy, giờ ở cùng một còn người khác của anh lại lộ vẻ ngượng ngùng.
“Sở Sở.”
“Hả?”
Đường Sở Sở kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Giang Thần.
Cô ngắm nhìn gương mặt anh tuấn kia, cô bị gương mặt đó hấp dẫn rồi.
“Nếu như có thể gả cho anh, sáng nào dậy khỏi giường cũng có thể thấy gương mặt đó thì tốt biết bao.”
Trong lòng cô thầm nghĩ.
Nghĩ đến những thứ này, cô không khỏi đỏ mặt.
“Em, em sau vậy, sao mặt em đỏ vậy?”
“Không, không có, có đâu.” Đường Sở Sở cuống quít cúi đầu, hỏi: “Cậu, cậu muốn nói gì?”
Giang Thần thản nhiên nói: “Thật ra Giang Thần, chồng em là một người tốt, cậu ấy bị oan.”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Sở Sở trầm xuống, nói: “Cậu Giang, cậu đừng nói chuyện thay anh ấy nữa, anh ta làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này, khiến tôi thất vọng đến tột cùng rồi.”
Đường Sở Sở cũng biết một chút kỹ xảo yêu đương, trước mặt người trong lòng tuyệt đối không được nhắc đến bạn trai hay chồng cũ, phải hạ thấp, đả kích.
“Nếu anh anh ấy mà tốt được bằng một phần trăm của cậu Giang, tôi cũng không cần lo nghĩ như vậy, bỏ đi, không nói nữa, cậu Giang, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở ngoại ô Thiên Sơn, sao lại có tin tử truyền về mà cậu lại không sao cả?”
Những chuyện này Giang Thần không muốn nhắc lại.
Anh nhìn Đường Sở Sở, còn muốn nói đỡ hộ bản thân, nhưng tựa hồ Đường Sở Sở đã nhận định anh là tên khốn không bằng loài cầm thú.
Aizzz.
Anh thở dài một hơi.
“Cậu Giang, sao vậy, sao lại thở dài?”
“Không, không sao, ăn cơm thôi.”
Giang Thần không nói gì, cầm đũa lên ăn.
Anh vùi đầu ăn như ma đói.
Hình tượng này với kiểu cách ăn mặc của anh chẳng hợp nhau chút nào.
Thấy anh ăn ngon đến vậy, Đường Sở Sở không khỏi nhớ đến ông chồng Giang Thần của mình, hai người ăn ngon miệng nhìn hệt nhau vậy.
Chẳng lẽ lính Nam Hoang đều ăn như vậy?
Đường Sở Sở nghi ngờ trong lòng.
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, cầm đũa lên, lẳng lặng ăn.
Cơm nước xong xuôi, hai người lại quay lại nhà chính Đại hội phố Y.
Hai người đi ăn rồi quay lại cũng mất hơn tiếng đồng hồ.
Nhưng đến khi hai người quay lại, người của sân đều đã quay lại, bọn họ không có tâm trạng ăn cơm, ăn tạm ít mỳ xong quay lại.
Mà một số kẻ có thực lực thậm chí đến cơm cũng chẳng buồn ăn, cùng nhau ngồi xuống thảo luận hơn tiếng đồng hồ.
Nhưng dù đã bàn cả tiếng đồng hồ cũng không bàn ra được cách, đối diện với người có ý thuật cao siêu như Hàn Kim Minh, bọn họ cũng không có cách nào cả.
Buổi chiều, tiếp tục khiêu chiến.
Bác sĩ Đông y top một trăm đều lên khiêu chiến nhưng cũng đều thất bại bị đè bẹp.
Dần dần những bác sĩ khác cũng không lên sân khấu đánh mất thể diện nữa.
“Sao hả, không còn ai nữa sao?”
“Không còn ai lên sân khiêu chiến nữa, có phải có thể tuyên bố Trung y là phân nhánh của Hàn y rồi không, có phải Hiệp hội Trung y nên đổi thành Hiệp hội Hàn y rồi không?”
Tiếng Hàn Kim Minh vang vọng
Hai MC cũng không nói gì nhiều.
Bọn họ rất buồn bực.
Tức giận trong lòng, lại tìm không thấy nơi trút giận.
“Còn ai không?” Gương mặt tươi cười của Khai Hiểu Đồng mang theo sự không cam lòng, nhìn những bác sĩ lão làng đức cao vọng trọng ngồi phía trước, không nhịn được hỏi: “Các vị tiền bối, cứ vậy nhận thua sao, thần y Phương, ông vẫn còn một cơ hội, lên đài khiêu chiến lần nữa thì sao?”
“Phải đấy. ” Mao Khang cũng mở lời.
Tất cả các máy quay đều quay lại, dừng lại trên người Phương Vĩnh Cát.
Gương mặt già nua của Phương Vĩnh Cát tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Sáng ông cũng đã đấu với Hàn Kim Minh một lần rồi, sau đó lại xem ông ta so tài bao lần, ông cũng hiểu được phần nào y thuật của Hàn Kim Minh.
Thành tựu về Trung y của ông không bằng Hàn Kim Minh.
Dù cho có đấu cả trăm lần nữa, kết quả cũng đều vậy.
“Thần y Phương, ông nói gì đi?”
“Ông Phương à, giờ chỉ dựa vào ông thôi.”
“Buổi sáng chắc chắn là ông chưa phát huy hết.”
“Đấu lại đi.”
“Thần y Phương, ông là thần y, ông bảo vệ cái danh thần y này cũng hai mươi năm rồi đấy.”
Không ít người đều mở miệng.
Phương Vĩnh Cát là hy vọng cuối cùng.
Phương Vĩnh Cát khẽ lắc đầu, nói: “Vô dụng thôi, thành tựu về y thuật của tôi không bằng ông ấy, ông ấy thật sự là giỏi hơn tôi, có so tài thêm trăm lần đi nữa tôi cũng không thắng nổi ông ấy.”
Nghe vậy, mọi người thất vọng.
Mà Hàn Kim Minh trên sân khấu mỉm cười: “Bác sĩ Phương, ông nhận thua rồi, này không phải ý nghĩa lắm à, ông thừa nhận Trung y xuất phát từ Hàn y rồi à, có phải nên giải tán hiệp hội Trung y rồi không, hay là đổi thành hiệp hội Hàn y?”
Nhìn sắc mặt Hàn Kim Minh, mọi người đều cảm thấy chán ghét.
Nếu bây giờ không phải là nơi công cộng, vật chắc chắn có người người xông lên sân khấu đánh cho lão chết tiệt này một trận.
Phương Vĩnh Cát liếc nhìn Hàn Kim Minh, đáp: “Thành tựu y thuật của ông giỏi hơn tôi, nhưng không thể chứng minh được, Trung y xuất phát từ Hàn y.”
“Ông già họ Phương kia, ông đây là có ý gì, sáng đã nói rõ, không thể đánh bại được tôi thì ông phải thừa nhận, giờ đổi ý rồi à?”
Sắc mặt Hàn Kim Minh trầm xuống.
Ông ta nhìn các phóng viên truyền thông, nhìn vào máy ảnh, nói to: “Hỡi nhân dân Trung Hoa, Trung y chẳng ra gì, Trung y xuất phát từ Hàn y, nhưng tý da lông của Hàn y cũng không học được, mà Phương Vĩnh Cát biết được tý da lông đã cuồng vọng tự xưng là thần y, , đến khám bệnh tại nhà phí còn đến trăm vạn, thậm chí còn cao hơn nhiều, giá cao như vậy người thường có thể khám được sao?”
“Tôn chỉ cả Hàn y là cứu người chữa thương, sau này Hiệp hội y tế quốc gia của Cao Ly tôi sẽ đến đường Y ở Giang Trung, xây dựng một bệnh viện, tôi lấy danh nghĩa hội trưởng Hiệp hội y tế nước tôi hứa, chúng tôi không tính phí đăng ký đắt đỏ, mọi người đều có thể đến thăm khám.”
“Hơn nữa, thuốc của chúng tôi nói chung rẻ hơn 30% so với thuốc của các cửa hàng y tế lớn trên phố Y.”
Hàn Kim Minh không ngừng nói.
Tuy rằng người được lợi là dân Trung Quốc, nhưng dân Trung đều chán ghét ông ta.
Giang Thần thấy cũng hòm hòm rồi thì nói với Đường Sở Sở: “Sở Sở, em nên ra tay rồi.”