Trong làng, trong một căn phòng khác.
Hắc Xà ngồi trên ghế sofa, hai tay gõ nhịp lên mặt bàn, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, đàn em đang đứng một bên.
"Đại ca, Hắc Long đã thu phục được mấy sát thủ được thuê tới rồi."
Nghe được báo cáo của đàn em, vẻ mặt Hắc Xà lập tức u ám.
Hắc Long quá khủng bố, đây là sát thủ trên bảng sát thủ, mỗi người đều là sát thủ cực kỳ đáng sợ, nếu không phải ra giá mười tỷ thì không thể tập hợp những sát thủ này lại với nhau.
Bây giờ Giang Thần đã dễ dàng thu phục được bọn họ, chuyện này quá nghịch thiên rồi.
"Không cần để ý tới."
Hắc Xà hơi khựng lại.
Chỉ cần có thể cứu được ông chủ, Giang Thần lôi kéo hay thu phục ai đều không quan trọng.
Độc Bộ Vân là người sáng lập ra Hắc Điện.
Đã gần ba mươi năm kể từ khi thành lập Hắc Điện.
Hơn ba mươi năm qua, Độc Bộ Vân nắm giữ sự giàu có của thế giới, tài sản của ông ta giàu không kém gì của quốc gia, nhưng khi ông ta bị bắt thì số tiền này đã trở thành tiền chết, không ai biết nó ở đâu.
Để có được số tiền này, anh ta quyết định đánh cược một lần.
Cho dù có phải lật đổ toàn bộ Hắc Điện thì anh ta cũng không ngại.
Nó không đơn giản chỉ là một hoặc hai trăm tỷ mà thôi.
Một hai trăm tỷ chỉ là một phần nhỏ trong khối tài sản của Độc Bộ Vân.
"Được rồi, mau đi xuống đi, thông báo cho các anh em, cất hết vũ khí đi, cứ làm như bình thường là được, trời sắp sáng rồi, đừng để người ngoài nghi ngờ."
"Vâng."
Trong căn phòng khác.
Giang Thần cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đồng thời anh cũng đang suy nghĩ, trăn trở về mục đích thực sự của Hắc Xà.
Anh không tin Hắc Xà vì cứu Độc Bộ Vân mà để cho anh làm đại ca của Hắc Điện.
Rốt cuộc thì mục đích của Hắc Xà là gì?
Anh nghĩ mãi mà không rõ.
Lần này anh lôi kéo Hắc Xà đến Giang Trung chính là vì muốn thu phục vài sát thủ, hiện tại đã đạt được mục đích này, về phần chức vị điện chủ Hắc Điện hư vô mờ mịt này, đối với anh thì có làm hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Nếu đã như vậy thì...
Vẻ mặt của Giang Thần lộ ra vẻ u ám.
Bụng dạ của Hắc Xà quá sâu khiến anh không thể nhìn thấu được.
Độc Bộ Vân cũng tuyệt đối không được thả về, nếu không sẽ là một tai họa.
Giang Thần hít một hơi thật sâu.
Trong khi đó.
Giang Trung, nhà họ Đường.
Đường Sở Sở đã được đưa về nhà an toàn.
Hứa Tinh cũng chạy tới.
Hứa Tinh đang ở trong phòng cùng Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở liên tục hỏi: "Hứa Tinh, sau khi tớ bị đưa đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu rời đi như thế nào, Giang Thần thế nào rồi, anh ấy bị trúng đạn, anh ấy không sao chứ?"
Nét mặt Đường Sở Sở vô cùng lo lắng.
Mặc dù cô đã trở về an toàn nhưng khuôn mặt cô vẫn còn nhợt nhạt.
Hứa Tinh không ngừng an ủi: "Không có việc gì, anh Giang sẽ sớm trở về thôi."
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc thì bọn họ là ai, vì sao phải bắt tớ, vì sao phải bắt Giang Thần, có phải Giang Thần đắc tội với người nào rồi hay không?"
"Không có, không có." Hứa Tinh nói
Giang Thần đã dặn dò là không được nói cho Đường Sở Sở biết.
Cho nên vào lúc này, cô ta thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
"Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà tôi tin tưởng anh Giang là người tốt."
"Vậy thì trời sắp sáng rồi mà sao anh ấy còn chưa về."
Đường Sở Sở vô cùng lo lắng.
Mà Hứa Tinh thì không ngừng an ủi.
Bầu trời dần dần xuất hiện những tia sáng của ánh bình minh.
Mặt trời từ từ mọc lên từ phía dưới đường chân trời và chiếu sáng vùng đất tối tăm này.
Vừa mới bình minh đã có một chiếc xe hơi xuất hiện bên ngoài thôn.
Một người đàn ông bước xuống xe.
Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, trông rất bình thường, thuộc kiểu người không thu hút được sự chú ý khi đứng giữa đám đông.
Lúc này lại có một lão nông dân vác cuốc đi tới, ông lão nhìn người đàn ông trung niên đã xuống xe và đang đứng trước xe, ông ta không nhịn được mà hỏi: "Cho hỏi anh đang tìm ai vậy?"
Người đàn ông trung niên thấy ông ta là một nông dân nên không thèm trả lời mà lại tự lẩm bẩm: "Đại ca, em đã tới nơi rồi, nhưng nơi này chỉ là một ngôi làng nhỏ, tất cả đều bình thường, không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào cả."
"Chờ đã." Một giọng nói khàn khàn truyền tới từ chiếc tai nghe ẩn đang được giấu trong tai anh ta.
Trong khi đó, cách ngôi làng vài ngàn mét.
Có một ngôi nhà ở đó.
Hắc Xà đã tới đó trước khi bình minh kịp ló dạng.
Lúc này điện thoại của Hắc Xà reo lên.
Anh ta trả lời điện thoại.
"Hắc Xà, tôi đưa Độc Bộ Vân tới ngôi làng mà chúng ta đã thỏa thuận trước đó rồi."
Hắc Xà hỏi: "Không còn ai khác đúng không?" "
"Yên tâm, khẳng định là không có ai."
Hắc Xà cúp máy.
Sau đó anh ta gọi một cuộc điện thoại khác: "Chúng ta hãy ra khỏi làng xem thử.”
Đàn em của Hắc Xà nhận được điện thoại thì lôi kéo Giang Thần giả mạo ra khỏi thôn, hắn phát hiện ngoài ngôi làng có một chiếc xe và có một người đàn ông lạ mặt đang đứng ở đó.
Vài tên thuộc hạ của anh ta nhìn chằm chằm vào Giang Thần giả mạo.
Có một người đàn ông trung niên đứng dậy, nhìn sang người bên kia và hỏi: "Ông chủ của tôi đâu?"
"Cậu chính là Hắc Xà?"
"Đúng vậy."
Nghe vậy, người đàn ông trung niên mở cửa xe.
Ở phía sau xe là một người đàn ông đội mũ trùm đầu và tay chân bị trói bằng dây xích.
Người đàn ông mặc đồng phục tù nhân, bởi vì anh ta đội mũ trùm đầu nên không thể nhìn thấy anh ta trông như thế nào.
"Ông chủ." Hắc Xà giả mạo nhanh chóng bước tới.
"Dừng lại."
Người đàn ông trung niên lập tức lấy ra một khẩu súng nhắm vào người đàn ông đang đội mũ trùm đầu, lạnh lùng nói: "Tôi đã đưa người tới, mau giao Hắc Long ra đây."
Hắc Xà giả mạo ngoắc ngoắc ngón tay, Giang Thần giả mạo ở phía sau liền bị đưa tới.
Hắc Xà giả mạo lấy súng bắn vào đầu Giang Thần giả mạo.
Giang Thần giả mạo lập tức ngã xuống đất và không còn sự sống.
Hắc Xà giả mạo nhẹ nhàng nói: "Tôi đã thỏa thuận với anh, anh mang đại ca chúng tôi đến, tôi sẽ giao đầu của Hắc Long cho anh, hiện tại người đã chết rồi, anh tự đi mà chặt đầu anh ta đi, thả ông chủ của chúng tôi ra, còn nữa anh hãy chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc trực thăng."
Người đàn ông trung niên thì thào nói: "Ông chủ, Hắc Long đã chết."
Có một giọng nói truyền đến từ chiếc tai nghe hắn đang mang trên tai: "Qua đây, để tôi xem một chút."
"Vâng."
Người đàn ông trung niên bước tới.
Hắn có một chiếc máy ảnh nhỏ được gắn trên người.
Cảnh tượng ở đây được quay lại rõ ràng, hình ảnh Giang Thần bị bắn chết cũng được nhìn thấy rất rõ ràng.
Giang Thần, trong một căn phòng bí mật.
Thiên Tử theo dõi camera, nhìn thấy cảnh tượng Hắc Long nằm trong vũng máu, anh mạnh mẽ đứng lên, phân phó: "Hắc Long đã chết, hành động, một lưới bắt hết tất cả bọn chúng."
"Vâng."
Sau khi người đàn ông trung niên nhận lệnh, nhìn Hắc Xà giả mạo đang cười toe toét với mình, hắn lập tức lấy một quả lựu đạn từ thắt lưng của mình ra và ném nó đi.
"Tất cả tránh ra…"
Hắc Xà rất tức giận và nhanh chóng né tránh.
Sau đó người đàn ông trung niên mang theo Độc Bộ Vân nhanh chóng lên xe và lái đi mất.
Ngay sau đó, vài người đàn ông mặc đồ đen và được trang bị đầy đủ vũ trang xuất hiện.
Những người này nhanh chóng xông vào ngôi làng.
Đùng đùng.
Tiếng súng vang lên.
Cách đó vài nghìn mét.
"Mẹ nó…"
Hắc Xà đập bàn, bàn gỗ lập tức chia năm xẻ bảy.
“Thiên Tử, dám đùa giỡn với ông đây, ông đây sẽ không để yên cho mày đâu."
Khuôn mặt Hắc Xà tối đen trông vô cùng đáng sợ.
"Đại ca…"
Một tên đàn em vội vàng chạy đến và hét lên: "Không biết là thế lực nào, những người này đang quét sạch ngôi làng và đang lao về phía chúng ta."
"Rút lui."
Hắc Xà ra lệnh ngay lập tức.
Anh ta lập tức nghĩ tới Giang Thần.
Anh ta nhìn Giang Thần đang thong dong ngồi trên ghế sô pha thì lập tức bắt lấy cọng rơm cứu mạng này: "Giang Thần, hiện tại chỉ có anh mới có thể dẫn tôi rời đi, lập tức dẫn tôi rời khỏi nơi này, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương, để anh ta tới đây hộ tống tôi."
Giang Thần đang hút thuốc, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Hắc Xà, anh đang ra lệnh cho tôi sao?"
"Giang Thần, trước đây chúng ta đã thỏa thuận…"
Hắc Xà còn chưa kịp nói dứt lời thì một khẩu súng đã chĩa vào đầu anh ta.
Thái Tiểu Muội, một trong mười sát thủ hàng đầu, cô ta cầm cây súng lục tinh xảo đặt lên đầu Hắc Xà, vẻ mặt u ám thoáng qua trên khuôn mặt ngây thơ, cô ta cười lạnh: "Hắc Xà, đừng có hành động hấp tấp, tôi rất dễ hoảng sợ đấy, mà hoảng sợ thì sẽ run tay, tôi không đảm bảo được mạng sống của anh đâu."