Hiện giờ Đường Sở Sở càng nhìn thì càng thấy Giang Thần không vừa mắt.
Mỗi khi nhìn thấy Giang Thần cô lại không nhịn được so sánh Giang Thần với Hắc Long.
Mà một khi so sánh thì lại thấy quá khác biệt.
Chuyện này thật sự càng nghĩ càng khiến người ta đau lòng.
Cô cũng không hiểu nổi bản thân, rốt cuộc trước đó vì sao cô lại cảm thấy Giang Thần tốt, hơn nữa còn ngủ chung giường chung gối với anh, thậm chí suýt chút nữa thôi cô đã trao thân cho anh.
Đường Mộng Oánh cũng có mặt ở đây, cô ta một mực ngồi yên không nói gì mà chỉ ngồi đó quan sát Giang Thần và Đan Chiến.
Đặc biệt là Đan Chiến.
Cô ta cũng được coi là một cô chủ nhà giàu và đã từng gặp gỡ rất nhiều người giàu có.
Nhưng cho dù cô ta có nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra được người đàn ông cặn bã râu ria lởm chởm trước mắt là người có tiền, hơn nữa còn là người có tài sản nghìn tỷ.
“Giang Thần, cậu đi đâu kiếm được chú diễn viên này vậy. Dám mở miệng bảo có gia tài nghìn tỷ, còn tặng lại cho cậu năm trăm tỷ. Thật sự không cần tiền sao?” Vẻ mặt Đường Mộng Oánh đầy khinh bỉ.
Cô ta biết chắc chắn đây là diễn viên do Giang Thần tìm đến.
“Tìm được trên đường.” Giang Thần nở nụ cười, rồi lại nhìn qua Đan Chiến nói: “Cút.”
“Không phải đâu, ân nhân, tôi thật sự có tiền.” Đan Chiến vội vàng giải thích.
“Bảo ông cút thì ông cút đi.” Vừa nãy Giang Thần còn cảm thấy Đan Chiến không tệ, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy hơi khó chịu.
“Được rồi.”
Đan Chiến đứng lên, ông ta lấy một tấm thiệp ra khỏi túi áo trong rồi nói: “Ân nhân, ngày mai là sinh nhật của Thiến Thiến con gái tôi. Địa điểm tổ chức tại biệt thự Khuynh Thành, cậu nhất định phải tới...”
Ông ta còn chưa nói hết câu, vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Giang Thần thì lập tức đặt thiệp mời lên bàn, xoay người rời đi.
“A, sao mới như thế mà đã đi rồi?”
Hà Diễm Mai kịp thời đứng dậy mở miệng gọi lại: “Ông ở lại ngồi một lát đi?” Thế nhưng Đan Chiến không hề để ý đến bà ta.
Sau khi Đan Chiến đi khỏi, Hà Diễm Mai mới chịu ngồi xuống. Bà ta đưa mắt qua nhìn Giang Thần và hỏi một câu: “Giang Thần, người kia thật sự là Đan Chiến của gia tộc ở phương Bắc à?”
“Không phải.” Giang Thần lắc đầu.
Nghe vậy Hà Diễm Mai lập tức trở mặt. Bà ta chỉ tay ra phía cửa, tức giận nói: “Cút.”
Giang Thần kinh ngạc, tốc độ lật mặt của mẹ vợ cũng quá nhanh quá rồi.
“Mẹ à.”
“Cút đi. Ai là mẹ của cậu. Tôi mới không có đứa con rể nào vô dụng như cậu. Giang Thần, tôi nhắc lại cho cậu biết, cậu không có năm trăm tỷ thì đừng nghĩ đến việc tiếp tục qua lại với con gái tôi, có năm trăm tỷ tôi mới thừa nhận cậu.”
Hà Diễm Mai vô cùng thẳng thắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đường Sở Sở cũng đứng dậy. Cô chỉ tay ra cửa nói: “Giang Thần, anh mau đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, cứ hễ nhìn thấy anh tôi lại cảm thấy ghê tởm.”
Đường Mộng Oánh cũng mắng: “Giang Thần sao anh có thể vô liêm sỉ đến vậy. Anh muốn tìm diễn viên thì cũng tìm người trông giống một chút, người như vậy nhìn qua giống người có tài sản nghìn tỷ sao?”
Mấy người liên tiếp lên tiếng, bọn họ đều muốn đuổi Giang Thần đi.
“Tôi sẽ không đi đâu cả. Mặc kệ mấy người có nói thế nào thì tôi cũng sẽ không đi.”
Giang Thần không thèm đếm xỉa gì đến họ. Anh cứ mặt dày ăn vạ ở chỗ này thì sao nào?
Hà Diễm Mai trực tiếp cầm chổi đuổi người đi.
Bà ta đánh đuổi Giang Thần ra khỏi nhà họ Đường.
“Rầm.”
Giang Thần đứng ở trước cửa nhà họ Đường, nhìn cánh cửa khóa chặt, sờ sờ mũi.
Ngay lúc này anh cũng đã hiểu ra.
Đây chính là cuộc sống, cuộc đời của anh đã được định trước sẽ có một kiếp nạn.
Nhưng những ngày như vậy không phải chính là điều anh tha thiết cầu mong có được sao?
Những ngày tháng hiện giờ không phải vẫn tốt hơn những chuỗi ngày chinh chiến ỏ biên giới Nam Hoang sao?
Anh lập tức gào lên một tiếng: “Đường Sở Sở, anh sẽ không từ bỏ em đâu.”
Trong phòng.
Vẻ mặt Đường Mộng Oánh khinh thường nói: “Còn không biết điều mà từ bỏ, cậu ta cho rằng cậu ta là ai vậy?”
“Bỏ đi, đừng nhắc đến anh ta nữa.” Đường Sở Sở không muốn nhắc đến Giang Thần nữa.
Lúc này Đường Mộng Oánh nhìn thấy thiệp mời để trên bàn.
“Diễn tuồng cũng chân thật lắm. Thiệp mời này trông cũng rất cao cấp và khí thế.”
Đây là thiệp mời màu vàng, ánh vàng rực rỡ, nhìn qua giống như được dát vàng thật.
Đường Mộng Oánh không nhịn được cầm thiệp mời lên.
Cầm trong tay, cảm giác nặng trĩu.
Cô ta cũng là một người phụ nữ giàu có, lại còn có chút tinh mắt, vừa cầm thiệp mời đã biết viền vàng trên thiệp mời là vàng. Là vàng thật.
“Đây là thật sao?” Vẻ mặt cô ta đầy kinh ngạc thét lên: “Là vàng thật à?”
Mà Hà Diễm Mai đã lấy điện thoại ra tìm kiếm cái tên Đan Chiến ở trên mạng.
Bà ta chỉ nhìn sơ qua một chút đã thấy rất nhiều từ khóa nổi bật.
Nào là ông hoàng quặng mỏ, người đàn ông giàu nhất phương Bắc.
Trên mạng còn có không ít ảnh chụp.
“A…” Nhìn thấy ảnh của Đan Chiến, bà ta kinh ngạc la lớn: “Vừa nãy là thật. Ông ta thật sự là Đan Chiến, là người đàn ông giàu nhất phương Bắc. Con gái của Đan Chiến cũng có tên là Đan Thiến Thiến.”
Đường Sở Sở nghi hoặc, bước tới gần xem xét.
Sau khi nhìn qua những tin tức và hình ảnh trên mạng, cô nhíu mày lẩm bẩm: “Người đàn ông vừa nãy thật sự chính là nhân vật lớn của phương Bắc, đáng giá nghìn tỷ sao?”
Hà Diễm Mai kích động gào lên: “Sở Sở, cơ hội đến rồi, nhà họ Đường chúng ta sắp giàu to rồi. Con ngàn vạn lần không được ly hôn với Giang Thần. Mau chóng gọi điện thoại cho Giang Thần đi, mau bảo nó đồng ý nhận năm trăm tỷ. Có năm trăm tỷ trong tay thì chúng ta coi như có cả thế giới rồi.”
“Không được, mẹ phải tự đi gọi Giang Thần về.”
Bà ta nhanh chóng mở cửa nhà chạy ra ngoài tìm.
Nhưng Giang Thần đã rời khỏi đó.
Bà ta chạy ra ngoài, ra khỏi tiểu khu cũng không thấy bóng dáng Giang Thần đâu. Hà Diễm Mai đành phải uể oải quay trở về nhà.
“Không đuổi kịp rồi. Sở Sở, bây giờ mọi việc trông chờ ở con. Giang Thần si mê con như vậy, chỉ có con mới có thể giữ được nó. Chỉ có con mới có thể nắm lấy năm trăm tỷ này trong tay.”
“Mẹ.”
Vẻ mặt Đường Sở Sở đầy bất mãn.
Người bảo cô ly hôn là mẹ, bây giờ người bảo cô ở bên cạnh Giang Thần cũng là mẹ.
Đối với người mẹ yêu tiền như mạng này, Đường Sở Sở thật sự không biết phải nói gì.
Đường Mộng Oánh cũng hơi thất thần, sau mấy giây mới kịp phản ứng lại. Cô ta níu cánh tay Đường Sở Sở, mở lời khuyên nhủ: “Sở Sở, chuyện đã như vậy cô còn cần tìm Hắc Long làm gì cơ chứ, năm trăm tỷ đấy, cô có tưởng tượng được năm trăm tỷ có giá trị đến cỡ nào không? Tiền sinh hoạt một năm là mười lăm triệu đô, cần phải sống năm ngàn năm mới tiêu hết số tiền đó đấy. Cô mau chóng gọi điện thoại cho Giang Thần đi, bảo cậu ta mau quay về.”
Đường Mộng Oánh cũng kích động.
Nếu Giang Thần sở hữu năm trăm tỷ, không phải nhà họ Đường có thể vùng lên rồi sao, như thế thì cô ta cũng được thơm lây rồi.
“Trong mắt mọi người chỉ có tiền thôi sao, lời con cũng đã nói ra rồi, không thể tự vả vào mặt mình được, muốn vả tự mọi người vả đi.”
Đường Sở Sở thở hổn hển.
Họ coi cô là cái gì thế, công cụ để moi tiền à?
Sau khi Giang Thần rời khỏi nhà họ Đường, anh lập tức đến Tập đoàn Thời Đại Khoa.
Cao ốc Thời Đại Khoa, tầng cao nhất, văn phòng chủ tịch.
Giang Thần đang hút thuốc với vẻ mặt chán nản.
Hứa Tinh mặc bộ đồ công sở đi tới, cô ta ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, mở miệng cười hỏi: “Ông chủ của tôi ơi, anh làm sao thế? Trưng hoài một bộ mặt kia cho ai nhìn vậy?”
Giang Thần liếc mắt nhìn Hứa Tinh một cái.
“Tôi đã nghe theo cô sáng hôm nay đi mua chín mươi chín đóa hoa hồng tặng Sở Sở. Nhưng Sở Sở không nhận, tôi còn bị đuổi khỏi nhà họ Đường. Cô còn không mau nghĩ ra ý tưởng gì mới đi.”
“Tôi là người rất bận rộn, không có thời gian giúp đỡ anh đâu. Như vầy đi, tôi sẽ thuê cho anh một vài chuyên gia tư vấn tình cảm, để họ bày mưu tính kế cho toàn bộ quá trình của anh.”
“Có cả chuyên gia tư vấn tình cảm à?” Giang Thần sững sờ.
Hứa Tinh mở miệng cười nói: “Tất nhiên là có.”
“Vậy còn thất thần làm gì nữa, mau đi nhanh đi.”
“Vâng, ông chủ, tôi sẽ đi thu xếp ngay đây.”
Hứa Tinh đứng dậy, xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi văn phòng chủ tịch, cô ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi một số điện thoại, phân phó nói: “Tìm giúp tôi những chuyên gia tư vấn tình cảm, chuyên gia phân tích tình yêu, bậc thầy tán gái, chuyên gia phân tích tâm lý phụ nữ. Nói chung là những chuyên gia nổi danh nhất cả nước có liên quan đến vấn đề tình cảm. Trong vòng một tiếng, mời toàn bộ đến tập đoàn Thời Đại Khoa.”
Sau khi phân phó xong, Hứa Tinh bất đắc dĩ lắc đầu.