Mục lục
Long Vương trở lại - Giang Thần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao em không bàn trước với anh vậy hả?”
Sau khi vào nhà, Giang Thần lập tức ngồi xuống sô pha.
Đường Sở Sở tỏ vẻ lạnh nhạt, trách móc: ”Tự tin của anh là vậy đó hả? Anh tự tin ngút trời, ngày nào cũng thề thốt là đưa em vào top 100, tưởng hay ho như nào hoá ra là xì tiền?"
“Khà khà khà”
Giang Thần bỗng bật cười không ngừng.
Đường Sở Sở thì tức điên người, vậy mà anh còn cười cho được. Bây giờ cô đánh cũng không được mà mắng cũng không xong.
“Khôn hồn thì anh trả lời thành thật cho em, anh tiêu hết bao nhiêu rồi?”
“Cũng không nhiều lắm” Giang Thần nói trong vô thức, anh có biết là hết bao nhiêu tiền đâu cơ chứ, mọi chuyện đều do Bạch Tố sắp xếp. Nhìn vào sắc mặt của Đường Sở Sở, anh biết cô đang thực sự rất tức giận.
Anh cũng không kìm được mà lên tiếng giải thích: “Bà xã, thực ra anh làm vậy cũng chỉ là vì muốn em vui, muốn em nổi tiếng thôi mà. Anh đâu có ngờ là người ta phát hiện em đi cửa sau đâu! Cũng tại mấy người đó chứ ai, tự nhiên thông minh quá làm gì. Ha ha ha…"
“Nói em biết rốt cuộc là hết bao nhiêu?”
Đường Sở Sở hiện rất quan tâm đến con số.
Hiện tại, nhà họ Đường đang gặp khó khăn, có thể nói là một xu cũng không còn. Tương lai còn cần phải lo đến cơm áo gạo tiền, vậy mà anh lại lấy tiền đi để làm những việc thế này.
"Giang Thần, rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền, anh còn lừa em bao nhiêu chuyện nữa đây hả? Lần trước anh mua Vĩnh Thái là đã tiêu hết tiền trong thẻ rồi mà. Vậy mà nay lại còn xì ra tận 3 triệu nhân dân tệ, lại còn lấy tiền đi mua fame, đưa em lên bảng xếp hạng. Nếu hôm nay mà anh không đưa cho em một lời giải thích hợp lý, coi như em không quản được anh nữa, thế thì thôi… ly hôn”
Đường Sở Sở thực sự rất tức giận.
Giang Thần nghe thấy vậy, bỗng trở nên lo lắng.
Anh lập tức đi tới chỗ của cô, dùng bả vai mình huých nhẹ vào bả vai cô.

“Ôi thôi mà, bớt giận đi nè. Chẳng qua là anh muốn lấy lòng em, muốn chiều cho em vui thôi mà. Mặc dù đúng là anh đã bỏ một ít tiền, nhưng trong lòng anh thì em là tất cả, chỉ cần em vui thì số tiền đó có đáng là gì.”
Bất kì người phụ nữ nào trên thế giới này cũng đều muốn nghe những lời đỗ ngon ngọt như vậy.
Đương nhiên là Đường Sở Sở cũng không ngoại lệ.
Nghe Giang Thần nói vậy thì cơn tức giận trong lòng cô cũng vơi đi không ít.
Nhưng cô vẫn tỏ ra phụng phịu, chất vấn: “Tiền ở đâu ra?”
“Anh… anh mượn”
Con ngươi của anh đảo qua đảo lại liên tục, rồi nhanh trí nói: "Anh mượn Hà Tâm”
Tất nhiên là Đường Sở Sở không tin anh.
Mặc dù Hà Tâm hiện là người phụ trách bộ phận dịch vụ ăn uống của tập đoàn Thời Đại Khoa, tiền lương quả thật là cao nhưng cô không tin là Hà Tâm có thể cho Giang Thần vay tiền.
Cô lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Hà Tâm.
“Chị Sở Sở, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Tâm, em cho Giang Thần vay tiền đấy à?”
Khi nghe được những lời này của Đường Sở Sở, Hà Tâm có hơi sửng sốt.
Vay tiền? Vay tiền gì cơ?
Cả tập đoàn Thời Đại Khoa này đều là của Giang Thần, anh ấy giàu nứt đố đổ vách như thế mà còn phải vay tiền à?
“À, đúng rồi.”
Hà Tâm thực sự hơi bất ngờ, sau đó cô ta mới kịp phản ứng lại: “Anh rể gần đây có nói là tình hình kinh doanh hiện tại của nhà họ Đường không được tốt lắm, cần một ít tiền, nên em đã cho anh ấy vay”
“Cho mượn nhiều hay ít?”

“À thì…”
Hà Tâm ngớ người.
Vay nhiều hay ít ấy hả? Phải trả lời chị ấy thế nào đây.
“Chị Sở Sở, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, đừng nói là anh ấy lấy tiền em cho mượn đi ăn chơi hết rồi đấy nhé?” Thực lòng thì Hà Tâm không dám nói là đã cho Giang Thần vay bao nhiêu tiền vì sợ nói bừa sẽ bị lộ.
“À không, không, không phải vụ đó.” Đường Sở Sở thở dài một tiếng, nói: “Anh ấy, mà thôi khó quá bỏ qua, em nói cho chị biết là anh ấy đã mượn em bao nhiêu tiền, để chị biết còn trả lại cho em”
“Hơn 300 ngàn.”
Hà Tâm ngập ngừng đáp.
“Cái gì cơ, 300 ngàn?”
Nghe thấy con số đó, Đường Sở Sở không khỏi bất ngờ mà nói to, cô nhéo mạnh một cái lên đùi Giang Thần.
Lúc này, Giang Thần miệng cười cười.
“Hà Tâm, chị sẽ mau chóng trả lại số tiền đó cho em”
Đường Sở Sở lập tức cúp điện thoại, sau đó phụng phịu quay sang nhìn Giang Thần, lạnh lùng nói: “Giang Thần, lá gan của anh cũng "nhỏ" ghê ha? Hà Tâm mới đi làm chưa được bao lâu, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì vậy mà anh dám vay của con bé tận 300 ngàn?”
“Có 300 ngàn thôi mà…”
Giang Thần tươi cười, nhưng sau khi nhận ra vẻ mặt sắc lạnh như băng của cô thì anh lập tức ngậm miệng lại, đứng lên, nói: ‘Để anh đi làm cơm trưa”
Sau đó anh đứng dậy và đi về phía nhà bếp.
Vẻ mặt Đường Sở Sở bất lực, dở khóc dở cười.
Giang Thần đi vào phòng bếp, đeo tạp dề vào, ngâm nga một lúc, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Lúc này, Giang Mị gửi đến một tin nhắn.

“Anh Giang, tôi đã liên hệ lại với Hắc Xà, Hắc Xà nói tối nay có thể đến Giang Trung, anh ta hỏi tôi đang ở đâu. Tính sao đây?”
Sau khi nhận được tin tức, Giang Thần suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Cô biết cái nhà máy sửa chữa nằm ở bên khu Tây không? Có một ngọn núi cách nhà máy đó hơn mười km về phía nam, tên là núi Ngũ cốc. Cô cứ nói là cô đang ẩn trốn ở đó”
“Ok”
Giang Mị nhắn tin hồi đáp.
Sau đó, Giang Thần lại liên lạc với Mộc Vinh.
“Mộc Vinh, việc điều tra những con số mật mã thế nào rồi?”
“Đại ca, cả cái mạng lưới tình báo ngầm của Quỷ Kiến Sầu cũng không ai hiểu mấy cái mật mã này, em đã gửi đến Nam Hoang để nhờ Quỷ tướng quân tìm chuyên gia phá giải. Chắc là sẽ có tin tức sớm thôi.”
“Ừ. Dặn dò anh em chuẩn bị cho tốt, khả năng là tối nay sẽ hành động.”
Sau khi dặn dò Mộc Vinh xong, Giang Thần cất điện thoại, vừa nấu cơm, vừa suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc, cơm canh đã nấu xong.
Tại khách sạn, Hà Diễm Mai, Đường Bác, Ngô Mẫn cũng đã từ bệnh viện trở về.
“Sở Sở, mày làm cái quái gì vậy hả, mày đi cửa sau hết bao nhiêu rồi?”
Hà Diễm Mai cầm điện thoại trên tay, nhìn bảng xếp hạng trên app y học cổ truyền, phụng phịu, quát: "Mày nhìn đi này, mới có hơn nửa ngày, mà đã có hơn hai trăm ngàn người đặt lịch hẹn, lại còn ba mươi ngàn đã qua điều trị. Phòng khám của mày nổi tiếng quá rồi, tiếng tăm nhất thế kỷ luôn rồi, nhưng mà là tiếng nhơ, tiếng xấu, tai tiếng khắp đời, bây giờ ai cũng nháo nhào hùa nhau chửi rủa mày."
Đường Sở Sở chỉ đành cắm mặt ăn cơm, không nói lấy một lời.
Ngô Mẫn vừa ăn cơm, vừa nói: “Mẹ, bữa nay có người mời con vô cái nhóm kéo fame có Đường Sở Sở ấy. Nào là bấm đăng kí, đặt lịch hẹn gặp Đường Sở Sở thì hốt ngay bao lì xì 10 tệ. Còn nếu hoàn thành khoá điều trị, rồi vào hệ thống vote cho Đường Sở Sở thì được tới 100 tệ.”
“Cái gì?”
Hà Diễm Mai đột nhiên hét lên.

“Một cái hẹn trước là 10 tệ, mà lại có tới tận hơn hai trăm nghìn người đặt lịch, vậy chẳng phải là số tiền sẽ lên đến hơn 2 triệu tệ à? Hơn nữa một vote sẽ là 100 tệ, hơn ba mươi nghìn vote, không phải tốn đến hơn 3 triệu à? Tổng cộng thì sẽ phải mất đến hơn 5 triệu nhân dân tệ!
Nghe tới đây thì Đường Sở Sở cũng không khỏi sửng sốt.
Cô liếc mắt nhìn Giang Thần.
Cô đang định hỏi anh thì Hà Diễm Mai chỉ vào mặt của cô rồi mắng: “Đường Sở Sở, mày có bị điên không vậy hả? Mày lú rồi hả? Lại bỏ ra hơn 5 triệu bạc để có tên trong cái danh sách đó. Mà có tên trong cái danh sách đó thì có ích lợi gì?"
“Còn nữa, mày lấy tiền ở đâu ra? Vì để giúp mày trả nợ mà tao đã phải đem hết tiền của ra. Vậy mà mày lại còn có tiền để dành nữa à?
“Mẹ, con, con không có.”
“Còn dám nói là không có à. Mày xem đi, bây giờ mày đứng nhất rồi, ngay cả thần y cũng không sánh lại với mày.”
Đường Sở Sở khổ sở không nói nên lời.
“Con, con ăn no rồi, con đi ngủ trưa đây, buổi chiều còn phải đến công ty nữa.”
Giang Thần đặt bát đũa xuống, đứng dậy rời khỏi bàn.
“Đứng lại”
Hà Diễm Mai liền mắng: “Cậu đi ngủ thì ai dọn?”
“Mẹ, con sẽ dọn đẹp trước khi đi.”
Giang Thần đứng dậy, cầm một cái ghế nhỏ ra ban công ngồi ở trên đó hút thuốc.
Những tiếng ồn vẫn từ trong phòng phát ra.
Giang Thần cũng không biết nói gì, chỉ vì vài ba triệu mà lớn tiếng với nhau như vậy liệu có đáng không?
Nếu như nhà họ Đường biết được anh có bao nhiêu tiền thì họ sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Giang Thần không khỏi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Trước khi kịp hút một điếu thuốc thì tai của anh đã bị kéo lên.

Anh bị nhéo đứng lên, vội vã kêu lên: “Bà xã, đau, đau, em nhẹ tay chút.”
Đường Sở Sở phụng phịu, mắng: “Được lắm, Giang Thần, anh dám lừa em, anh bỏ ra mấy triệu bạc mà không nói cho em biết. Rốt cuộc thì anh coi em là cái gì hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK