Lão già lên tiếng cũng không phải là người bình thường, ông ta là cường giả tiếng tăm lừng lẫy trên bảng sát thủ.
Ông ta liếc mắt nhìn Giang Thần một cái, trên khuôn mặt già nua thoáng hiện vẻ châm biếm, ông ta đi qua nhặt dây thừng trên mặt đất lên, bắt đầu quấn lên người, trói mình lại.
Lão già cười khẩy nói: “Đã học được chưa?”
Giang Thần khinh thường cười mỉa một tiếng.
Đi về phía trước vài bước.
Anh vừa bước lên, sát thủ trước mắt liền lùi lại phía sau.
Tuy Hắc Xà đã gọi điện thoại tới thông báo cho bọn họ rằng vợ của Hắc Long đã bị bắt, hiện giờ Hắc Long mặc cho bọn họ xâu xé.
Nhưng mà đây là Hắc Long đấy.
Võ đạo tông sư của hai mươi tám nước liên thủ cũng đều bị anh giết chết.
Mười vạn đại quân đuổi giết anh, cũng không có ai có thể giết chết được anh.
Đối mặt với người như vậy, sơ ý một chút sẽ chết oan uổng.
Lão già sát thủ nhanh chóng cởi trói, cầm dây thừng đi về phía Giang Thần, trói anh lại.
Giang Thần cũng không phản kháng, tùy ý để người này trói.
Rất nhanh anh đã bị trói gô.
“Ha ha.”
“Hắc Long, cũng chỉ được đến thế mà thôi.”
“Dễ dàng rơi vào trong tay chúng ta như vậy.”
“Không ngờ lấy 10 tỷ tới tay lại dễ dàng như vậy.”
Sát thủ ở đây đều cười to thành tiếng.
“Mang đi, mang đi gặp Hắc Xà.”
Giang Thần bị vác lên, bị đưa ra khỏi núi Ngũ Cốc, lên một chiếc xe hơi màu đen.
Tay chân anh bị trói chặt, trên mặt bị bịt kín bằng vải đen, anh không thể thấy được tình huống xung quanh.
Cả đường xóc nảy.
Ước chừng đi hơn một giờ, xe mới dừng lại.
“Xuống đi.”
Giang Thần bị túm xuống xe.
Vải đen trên mặt cũng bị lấy xuống.
Anh nhìn bốn phía.
Nơi đây đã không phải Giang Trung nữa, đây là một thôn nhỏ, phía sau thôn là một ngọn núi lớn, dưới chân núi có trăm hộ gia đình.
Nơi đây là cửa thôn.
“Gâu gâu gâu.”
Trong thôn, truyền đến tiếng chó sủa.
Ở cửa thôn có không ít người canh giữ.
Những người này mặc đồ đen, trên mặt bịt khăn trùm đầu, trong tay cầm vũ khí.
Thấy cảnh tượng như vậy, Giang Thần không khỏi nhíu mày.
Anh không ngờ, Hắc Điện cũng có cứ điểm trong nước Trung Quốc, cứ điểm chính là thôn trang này, tất cả mọi người ở thôn trang này đều là người Hắc Điện, thường ngày bọn họ làm nghề nông, khi có nhiệm vụ thì biến thành sát thủ đáng sợ.
“Đi.”
Giang Thần bị dí súng vào đầu.
Anh không nói câu nào, tiến vào thôn nhỏ.
Giang Thần bị đưa tới tầng hầm ngầm ở trung tâm thôn.
Xung quanh có hơn ba mươi sát thủ võ trang đầy đủ, trong tay những người này đều là vũ khí có lực sát thương cực cao, thậm chí còn có đạn tên lửa.
Giang Thần bị đưa tới tầng hầm ngầm.
Bên trong có hai người bị trói trên ghế.
Đây đúng là Đường Sở Sở và Hứa Tinh.
“Sở Sở.”
Giang Thần đi vào, nhìn thấy Đường Sở Sở, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng quát: “Tôi đã tới rồi, mau thả người.”
“Giang Thần…”
Đường Sở Sở nhìn thấy Giang Thần cũng bị trói lại, không khỏi hét lớn, cố gắng giãy dụa, nhưng mà cả người cô bị trói chặt, dù giãy dụa như thế nào cũng đều vô dụng.
“Ha ha.”
Một tiếng cười to khàn khàn vang vọng.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đội mũ màu đen, trên mặt xăm hình rắn đen đi đến, anh ta ngồi trên ghế, nhìn Giang Thần bị trói, nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Chiến thần trong truyền thuyết cũng chỉ vậy mà thôi, rồi cũng rơi vào trong tay tao.”
Giang Thần lạnh lùng nhìn Hắc Xà: “Thả người.”
Ánh mắt Hắc Xà dừng trên người Giang Thần, anh ta chỉ vào Đường Sở Sở và Hứa Tinh bị trói phía trước, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Hai người bọn họ, tao chỉ thả một người, thả ai, do mày quyết định.”
“Thả Đường Sở Sở.”
Giang Thần không chút do dự.
Hắc Xà ra dấu tay.
Lập tức có một thuộc hạ đi qua, cởi trói cho Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở đứng lên, nhưng mà cô đã bị nói một thời gian, tứ chi đều đã tê rần, vừa đứng lên đã ngã quỵ trên mặt đất, cô lại đứng lên lần nữa, nhìn bốn phía toàn sát thủ võ trang, sắc mặt tái nhợt.
Khớp hàm cô run rẩy: “Giang Thần... Anh, anh làm gì thế, mau kêu bọn họ thả Hứa Tinh, em ở cạnh anh.”
Hứa Tinh bị trói ở ghế trên hét to: “Sở Sở, cậu làm gì thế, cậu đi mau đi, cậu không muốn sống nữa à.”
“Sở Sở, em đi đi.” Giang Thần nói lớn.
“Em, em không đi.” Đường Sở Sở bị dọa tới biến sắc, cô biết ở lại đây sẽ chết, nhưng mà Giang Thần ở chỗ này, sao cô có thể đi, cô khẩn cầu nói: “Giang Thần, anh kêu bọn họ thả Hứa Tinh được không, em cùng chết với anh.”
Giang Thần nhìn Hắc Xà ngồi ở trước người, trên mặt có ý cười hài hước, lạnh lùng nói: “Hắc Xà, lập tức đưa vợ của tao rời đi, nếu vợ của tao thiếu một cọng tóc, cho dù tao chết, Hắc Điện của mày cũng sẽ bị nhổ tận gốc.”
"Được." Hắc Xà gật đầu phân phó: “Đưa Đường Sở Sở rời đi an toàn.”
“Tôi, tôi không đi.” Đường Sở Sở hét to,
Nhưng mà cô lại bị bọn người kia hung hăng lôi ra ngoài.
“Giang Thần, chồng...”
Giọng nói của Đường Sở Sở càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất,
Hứa Tinh còn bị trói ở trên ghế, cô ta nhìn Giang Thần, không biết vì sao mà cô ta lại không chút sợ hãi, ngược lại có chút mừng thầm.
Anh rốt cuộc là ai?
Những người này là người nào?
Hai vấn đề này vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô ta.
Hắc Xà đứng lên, nở nụ cười hài hước: “Người xưa nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quả nhiên là như thế, Hắc Long mà võ đạo tông sư hai mươi tám nước liên thủ, mười vạn đại quân cũng không làm gì được, vậy mà lại thua trong tay một người phụ nữ.”
Hắc Xà nói, rồi nhanh chóng móc ra một khẩu súng.
“Đoàng đoàng!”
Liên tục bắn hai phát.
Hai chân Giang Thần trúng đạn, anh lập tức ngã quỵ trên mặt đất.
“A...”
Hứa Tinh bị dọa hoa đến biến sắc.
“Giang Thần, anh, anh sao rồi?”
“Còn chưa chết được.” Giang Thần trúng hai viên đạn, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nằm trên mặt đất, hít sâu, khống chế lượng máu chảy trong cơ thể máu, để vết thương trên đùi ngừng chảy máu.
Hứa Tinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này, cô ta vừa mừng vừa sợ.
Giang Thần là Hắc Long?
Chồng Giang Thần của Đường Sở Sở chính là Hắc Long Giang Thần?
Chuyện này, sao có thể?
Cô ta cho rằng mình đã nghe lầm.
Nhưng mà, sau khi Hắc Xà nổ súng, anh ta cười thành tiếng: “Ha ha... Hắc Long, giết mày xong thì thế giới này sẽ thái bình, giết mày rồi, không biết có bao nhiêu người sẽ an tâm.”
Thân thể Giang Thần ngã quỵ trên mặt đất, anh trúng hai viên đạn, nhưng mặt vẫn không biến sắc, lạnh nhạt nói: “Hắc Xà, tao mong là mày sẽ tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, người mày muốn giết là tao, đừng liên lụy đến người không liên quan, nếu không mày sẽ chết không có chỗ chôn.”
“Yên tâm.” Hắc Xà mở miệng nói: “Mấy quy tắc này tao vẫn hiểu, sau khi giết mày, tao sẽ thả Hứa Tinh, tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của cô ta, tao cũng sẽ đưa vợ mày về an toàn, người tao muốn giết chỉ có mày.”
Anh ta dặn dò: “Nhốt lại cho tao.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Người trong phòng rời đi, ngay sau đó khóa tầng hầm ngầm lại.
Sau khi rời khỏi tầng hầm ngầm, Hắc Xà gọi một cuộc điện thoại: “Hắc Long đã rơi vào trong tay tôi, chỉ cần một câu của tôi, hắn ta sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.”
Trong điện thoại truyền tới một giọng nói khàn khàn, tang thương: “Cậu muốn điều kiện gì, cứ việc nói, tôi chỉ cần đầu của Hắc Long.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, thả đại ca ra, trước khi trời sáng, đưa đại ca đưa tới thôn Mạc Lạc, chuẩn bị thêm một chiếc máy bay trực thăng, chỉ cần tôi và đại ca an toàn rời đi, đầu Hắc Long chính là của ông, nếu ông dám chơi trò xảo trá, tôi sẽ thả Hắc Long ra ngay lập tức.”
Giọng nói trong điện thoại trầm mặc.
Ước chừng mười mấy giây sau.
“Được, tôi đồng ý với cậu.”
“Chờ tin tốt của ông.”
Hắc Xà cúp máy.
Một sát thủ dò hỏi: “Đại ca Hắc Xà, đã bắt được Hắc Long, hiện tại anh ta sống hay chết chỉ là một câu nói của anh, nhiệm vụ của chúng tôi cũng đã hoàn thành, khi nào anh mới đưa tiền thưởng?”
Hắc Xà hơi dừng tay: “Không vội, chờ đến khi trời sáng, sau lúc đó, từng người các cậu rời đi, còn về phần có thể thoát khỏi Giang Trung hay không thì phải xem bản lĩnh của các cậu, có thể sống sót là có thể nhận được tiền thưởng, nếu chết thì tất nhiên sẽ công cốc không có đồng tiền thưởng nào rồi.”