Giang Thần thật sự hết cách rồi.
Người nhà này đều không chịu xông pha, chỉ biết ngồi không hưởng lộc.
Cộc cộc!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hà Diễm Mai gọi: “Đường Tùng, ra mở cửa.”
Đường Tùng chẳng có tâm trạng, cậu ta nhìn sang Ngô Mẫn: “Vợ, em ra đi.”
Ngô Mẫn cũng lười chẳng muốn động đậy, cô ta nhìn sang Giang Thần: “Giang Thần, anh đi đi.”
Giang Thần thấy hơi buồn bực.
Hai người này đúng là chúa lười, anh không nói gì, bèn đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa có một ông lão khoảng bảy tám mươi tuổi, ông mặc một bộ quần áo giản dị, tay còn cầm theo mấy vò rượu ngon.
“Ông, ông là?”
Giang Thần nhìn ông lão đứng ngoài cửa, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Cậu, cậu là Giang Thần phải không, tôi là Đường Thiên Xương, là ông họ của Sở Sở.”
“Ồ, mời ông vào trong.” Giang Thần dẫn Đường Thiên Xương vào nhà.
Người nhà họ Đường vừa nhìn thấy người bước vào là Đường Thiên Xương thì lập tức sầm mặt lại.
“Ông tới đây làm gì?” Hà Diễm Mai lạnh lùng hỏi.
“Diễm Mai.” Đường Thiên Xương giơ mấy vò rượu lên rồi lại đặt xuống bàn.
Hà Diễm Mai mất kiên nhẫn nói: “Mang đi đi, nhà này không thiếu.”
Giang Thần thấy thái độ của cả nhà không mấy vui vẻ thì lập tức sinh nghi.
Từ khi nào mà Đường Thiên Long lại có thêm một người em trai vậy, tại sao anh về nhà họ Đường sống lâu như vậy rồi lại chưa từng gặp qua người này.
“Sở Sở…”
Đường Thiên Xương trông thấy Đường Sở Sở cũng có mặt ở đó, ông ấy nhìn cô, mặt lộ vẻ cầu xin: “Sở Sở, ông họ cũng là không còn cách nào khác mới tìm đến nhà cháu, giờ cháu đã là chủ tịch hội đồng quản trị của Vĩnh Lạc, quyền cao chức trọng, hiện giờ công xưởng nhà mình có nguy cơ phá sản, đơn đặt hàng giảm đáng kể, còn thiếu nợ hơn mười triệu tiền hàng và một triệu tiền lương cho công nhân.
Nói xong, ông ấy quỳ xuống đất.
“Coi, coi như ông họ cầu xin cháu, xin cháu hãy nể tình chúng ta từng là người nhà mà giúp Vĩnh Thái được không?”
Đường Sở Sở lập tức đứng dậy, tiến lại đỡ Đường Thiên Xương đứng dậy: “Ông họ, ông làm gì vậy? Mau đứng dậy đi.”
“Sở Sở, chị làm gì vậy, chẳng lẽ chị quên lời ông nội nói rồi à? Cả đời này không được qua lại với Đường Thiên Xương.” Đường Tùng đứng dậy mắng.
“Cái này…”
Đường Sở Sở lộ vẻ khó xử.
Cô nhìn Đường Thiên Xương, nói: “Ông họ, cháu không có cách nào giúp được ông, vả lại bây giờ cháu cũng không còn là chủ tịch hội đồng quản trị của Vĩnh Lạc nữa rồi, cho dù là cháu hay với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị thì cháu cũng không dám giúp ông.”
Nghe xong, Đường Thiên Xương sững sờ, chân lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Nếu không phải rơi vào đường cùng thì ông ấy cũng không phải mặt dày đến cầu xin Đường Sở Sở.
Ông ấy mang theo vẻ thất vọng rồi bỏ đi.
Giang Thần hỏi: “Sở Sở, ông ấy thật sự là ông họ của em sao, hồi trước anh chưa từng thấy ông ấy?”
Đường Sở Sở nhỏ giọng đáp: “Đúng là ông họ của em, hơn hai mươi năm trước giữa ông ấy và ông nội em xảy ra mâu thuẫn cho nên ông ấy mới rời khỏi Vĩnh Lạc, một mình gây dựng nên công xưởng Vĩnh Thái, hồi đó vì chuyện phân chia tài sản mà hai người đó cãi nhau một trận rất to, ông nội em từng nói rằng không bao giờ muốn dính dáng gì tới ông họ nữa, mấy năm nay đúng là hai người đó không hề qua lại với nhau.”
“Hóa ra là vậy.”
Giang Thần không ngờ rằng nhà họ Đường còn có giai đoạn này.
Hà Diễm Mai nói: “Được rồi, Sở Sở, đừng để ý nữa, nếu để ông nội con biết được chuyện này thì chắc chắn ông ta sẽ nổi trận lôi đình mất, chắc con không biết năm đó hai ông già đó chửi mắng nhau kinh khủng cỡ nào đâu.”
Suy nghĩ một lát rồi Giang Thần nói: “Sở Sở, ngược lại anh thấy đây là cơ hội tốt đó.”
“Hửm?”
Đường Sở Sở nhìn sang phía Giang Thần.
Giang Thần nói tiếp: “Mặc dù anh không biết về công xưởng chế biến Vĩnh Thái của ông họ em, nhưng đó cũng phải là một công xưởng lớn được thành lập mấy chục năm rồi, đương nhiên sẽ có đầy đủ công nhân và thiết bị, giờ chỉ cần chút vốn điều hành, tăng thêm một ít đơn đặt hàng là có thể đưa vào sản xuất, như vậy sẽ giảm bớt đi nhiều việc phải làm.”
“Anh, ý anh là…” Đường Sở Sở chợt hiểu trong lòng: “Ý anh là muốn em bỏ chút tiền ra thu mua lại Vĩnh Thái của ông họ?”
“Vớ vẩn.” Hà Diễm Mai mắng: “Hai nhà chúng ta từng thề không bao giờ qua lại với nhau cho tới chết, nếu để ông nội biết được chuyện này thì ông ta sẽ lập tức thu lại cổ phần của nhà chúng ta mất, Sở Sở, sắp cuối tháng rồi, sắp được lấy lãi rồi, con đừng có mà làm hỏng chuyện!”
Giang Thần nói: “Mẹ, mẹ vẫn còn trông chờ vào Đường Thiên Long sao, một khi vẫn còn gia đình Đường Hải thì lấy lại cổ phần chỉ là chuyện sớm muộn, chuyện này cứ nghe con, về tiền thì con sẽ tìm cách, dù sao thì nhà họ Đường cũng không muốn gặp Sở Sở, nếu đã vậy thì tại sao không lợi dụng cơ hội này xây dựng cho mình một đế chế riêng?”
Nghe anh nói thế, Hà Diễm Mai cũng hơi dao động.
Đường Tùng nói: “Giang Thần, anh có biết quy mô Vĩnh Thái lớn đến mức nào không? Cho dù nó kém hơn so với Vĩnh Lạc nhưng vẫn được coi là công xưởng lớn, ông họ nói rồi, Vĩnh Thái sắp phá sản, không những không nhận được đơn đặt hàng mà còn thiếu nợ tới mười triệu lận, anh muốn tiếp quản lại nó đâu có dễ dàng thế? Vả lại Vĩnh Thái cũng là công sức hơn nửa đời người của ông họ, cho dù có trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì ông ấy cũng chưa chắc đã để lại cho anh.”
Đường Bác gật đầu: “Ừm, nói có lý, mà cậu có tiền sao?”
Giang Thần không để ý tới lời ông ta nói, anh vẫn tiếp tục: “Không phải chỉ là tiền thôi sao, con có thể nghĩ cách.”
Hà Diễm Mai thật sự dao động rồi.
Nếu có thể gom được tiền thu mua lại Vĩnh Thái của Đường Thiên Xương, với số lượng công nhân và thiết bị máy móc hiện giờ, cộng thêm Đường Sở Sở và tập đoàn Thiên Quân và quan hệ với Dược Phẩm Trường Sinh thì chắc chắn sẽ có đơn đặt hàng.
Chuyện này còn tốt hơn việc chịu khổ chịu nhục ở nhà họ Đường gấp vạn lần.
“Sở Sở, trên phương diện tinh thần mẹ đây rất ủng hộ con, mẹ đã sớm cảm giác lão già bảo thủ Đường Thiên Long không mấy vui vẻ gì, lần này có thể làm riêng thì cứ làm riêng, nhưng… mẹ chỉ có thể ủng hộ về mặt tinh thần thôi, cũng chẳng có nhiều tiền để giúp con.”
“Bố, ý của bố thế nào?” Đường Sở Sở nhìn sang Đường Bác.
Đường Bác lại nhìn Hà Diễm Mai rồi mới nói: “Bố nghe theo mẹ con.”
Cả nhà đều tham gia bàn bạc, bọn họ đều cảm thấy rằng thay vì trở về nhà họ Đường chịu khổ thì cho bằng dứt khoát rời khỏi đó thì hơn, đánh cược một lần vậy.
Có được sự ủng hộ trên phương diện tinh thần của cả nhà, Đường Sở Sở cũng lập tức hăng hái hẳn lên.
Cô kéo theo Giang Thần, vội vàng nói: “Vậy thì chúng ta đi tìm ông họ đã.”
“Ừm.”
Giang Thần gật đầu.
Đường Thiên Xương tới nhà Đường Sở Sở, lại biết được chuyện cô không còn là chủ tịch hội đồng quản trị của Vĩnh Lạc nữa.
Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi quyết định mặt dày tới cầu xin Đường Thiên Long.
Nghĩ vậy, Đường Thiên Xương đi tới biệt thự nhà họ Đường.
Vậy mà ông ấy lại bị chửi mắng nhục mạ một trận rồi bị đuổi ra ngoài.
Đường Sở Sở bàn bạc với gia đình xong rồi mới rời khỏi nhà.
Đang chuẩn bị tới nhà Đường Thiên Xương thì lại nhìn thấy ông ấy cúi mặt ủ rũ đi ra từ nhà họ Đường.
Đường Sở Sở lập tức kéo theo Giang Thần đi nhanh tới đó.
“Ông họ.”
Đường Thiên Xương ngẩng lên nhìn thấy Sở Sở.
Gương mặt già nua của ông ngân ngấn nước mắt, sắc mặt rầu rĩ chán nản, ông ấy thốt ra hai tiếng: “Sở Sở.”
Đường Sở Sở hỏi: “Ông, ông đi cầu xin ông nội sao?”
“Haizz…”
Đường Thiên Xương thở dài thườn thượt: “Ông trời hẳn muốn tuyệt đường sống của Vĩnh Thái rồi.”
Ông lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đường Sở Sở gọi to: “Ông họ, cháu… cháu muốn tiếp quản Vĩnh Thái, ông xem có được không?”
“Hả?”
Đường Thiên Xương ngoảnh lại nhìn Đường Sở Sở: “Cháu, cháu muốn thu mua lại Vĩnh Thái?”
Đường Sở Sở gật đầu: “Vâng, ông ra giá đi, nếu giá cả hợp lý thì cháu sẽ nghĩ cách gom tiền thu mua lại Vĩnh Thái.”
Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Đường Thiên Xương nghe xong lập tức giận dữ quát: “Đường Sở Sở, cháu thông đồng với Đường Thiên Long phải không? Thấy Vĩnh Thái của tôi rơi vào khủng hoảng bèn nhân cơ hộ ép giá thu mua, tôi nói cho cháu biết, không đời nào, cho dù tôi có khuynh gia bại sản thì cũng không bao giờ để cơ nghiệp gây dựng nửa đời người của mình rơi vào tay cháu!”
Giang Thần nói: “Ông họ, ông đừng kích động, từ từ nghe bọn cháu nói đã.”
Đường Sở Sở cũng bồi thêm: “Đúng vậy, bọn cháu muốn hoàn toàn tiếp quản Vĩnh Thái nhưng chắc chắn sẽ không ép giá, hẳn ông từng nghe nói qua quan hệ giữa của cháu, tập đoàn Thiên Quân và Dược Phẩm Trường Sinh, chỉ cần Vĩnh Thái do cháu tiếp quản thì nhất định nó sẽ ngày càng phát triển, như này đi, cháu trả ông một trăm triệu, ông chuyển lại toàn bộ cổ phần Vĩnh Thái cho cháu, nhưng ông yên tâm, cháu hứa ông vẫn sẽ là quản đốc của Vĩnh Thái.”
Đường Thiên Xương nhìn Đường Sở Sở, vẻ mặt không thể tin nổi.
Vĩnh Thái rơi vào bế tắc như hiện giờ, còn gánh thêm khoản nợ khổng lồ.
Mà Vĩnh Lạc bây giờ đáng giá bao nhiêu tiền, cộng tất tần tật các loại thiết bị máy móc trong công xưởng lại cùng lắm chỉ đáng mười triệu.
Mấy thứ linh tinh còn lại cộng vào cũng chỉ được vài ngàn, cùng lắm là một vạn.
Giờ Đường Sở Sở lại đưa ra con số thu mua công xưởng tới một trăm triệu, hơn nữa cô còn hứa sẽ để ông ấy tiếp tục làm quản đốc.
Đường Sở Sở gật đầu, nói: “Vâng, chỉ cần ông đồng ý, không những cháu vẫn để ông là quản đốc mà còn cho ông mười phần trăm cổ phần, đợi tới khi Vĩnh Thái lớn mạnh, ông chỉ việc hưởng hoa hồng mà thôi.”
“Được, được, ông họ đồng ý.”