Giang Thần kích động liếc Ngân Mị một cái.
Cô ta phản ứng cực kỳ nhanh, rất khá.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4. [BHTT] Ân
=====================================
''Đúng rồi, phải xử lý Đinh Ngọc Long và người anh ta đưa tới như thế nào?'' Giang Thần nhìn sang Hứa Tinh và Đường Sở Sở, lên tiếng hỏi.
''Báo cảnh sát đi.'' Hứa Tinh đáp.
Chuyện này giờ đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi, đây là phạm tội, cần có cảnh sát vào cuộc.
''Ừm, đúng đó, tôi cũng tán thành.'' Giang Thần gật đầu.
Hứa Tinh lôi điện thoại ra, trực tiếp gọi cho cảnh sát.
Còn Giang Thần, anh lấy thuốc giải độc từ trên người Đinh Ngọc Long ra, sau đó đưa cho các bạn học lớp một, lớp hai uống để giải độc.
Những người này sau khi tỉnh lại biết được đầu đuôi câu chuyện, ai nấy đều tức đến mức mở miệng chửi rủa.
Toàn bộ đám người được Đinh Ngọc Long dẫn theo đều bị Giang Thần hạ gục cả, bấy giờ bọn họ đang nằm la liệt trên đất kêu la thảm thiết, còn những bạn học lớp một, lớp hai cũng chia ra tìm dây thừng giúp anh trói đám người ấy lại.
Trông thấy Đinh Ngọc Long nằm thoi thóp trên mặt đất, đũng quần nhuốm máu, những bạn học này đều không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Tại sảnh chính khách sạn, làng Long Tuyền.
Những người đi cùng Đinh Thụy Long đều đã bị trói lại.
Anh ta cũng bị vứt dưới đất, xương cốt đều đã bị đánh gãy, ''cây gậy'' thứ ba giờ cũng thành phế vật, anh ta ngồi dựa vào một cái cột, gương mặt toát lên vẻ đau đớn cùng cực, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn.
''Giang Thần, anh ra tay cũng thật độc ác.''
Hứa Tinh nhìn những người này một lượt, lướt tới chỗ Đinh Ngọc Long, thấy anh ta bị thương nặng, ngồi thở thoi thóp như sắp chết, cô ta không khỏi nhíu mày, nói: ''Vết thương của Đinh Ngọc Long có vẻ rất nghiêm trọng, thế này liệu có chết người không, nếu anh ta chết thì rắc rối lắm.''
Giang Thần tùy tiện mỉm cười: ''Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không chết người, à đúng rồi, sau khi cảnh sát tới, mọi người phải làm chứng cho tôi đấy, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi.''
Nghe anh nói vậy, những người còn lại không khỏi sửng sốt
Phòng vệ chính đáng?
Anh chẳng bị thương chỗ nào, còn những người kia thì đều bị anh đánh cho gãy tay lìa chân, đấy mà là phòng vệ chính đáng ư? Có mà là cố ý tấn công mới đúng.
Hứa Tinh nhìn Giang Thần một lúc.
Tên này càng ngày càng bí hiểm.
Không những y thuật cao cường mà ngay cả võ thuật cũng rất lợi hại.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, địa vị của Giang Thần chính thức thăng hạng, rất nhiều người chủ động tới chào hỏi anh, cảm ơn anh vì đã cứu bọn họ lần này, bằng không hậu quả khó mà lường được.
Đường đến khu vực thành phố này có hơi xa.
Cho nên phải hai tiếng đồng hồ sau, cảnh sát mới tới.
Bọn họ tra hỏi cặn kẽ mọi chuyện rồi mới đưa Đinh Ngọc Long đi.
Cả Quan Tuyền cũng bị cảnh sát giải đi.
Cảnh sát đi rồi, Ngân Mị được Mộc Vinh đưa về Giang Trung trị thương.
Những người còn lại cũng hơn ba giờ sáng mới về phòng nằm nghỉ.
Đường Sở Sở qua phòng Hứa Tinh, chỉ còn lại Giang Thần một mình trong phòng.
Một đêm tĩnh lặng cứ thế mà trôi qua.
Sáng hôm sau.
Lần này Hứa Tinh tổ chức gặp mặt, thứ nhất là vì cô ta ở nước ngoài đã nhiều năm không liên lạc với bạn bè, nhân cơ hội này muốn gia tăng mối quan hệ.
Thứ hai là vì giúp Hắc Long Giang Thần lập bia tế Hắc Long.
Cô ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Tại một ngọn núi cách làng Long Tuyền khoảng 3km.
Trong một khu rừng rậm rạp.
Cây cối xung quanh đều đã bị đốn xuống từ trước.
Vài công nhân đang sửa sang lại phần mộ, những người này đều là do Từ Thanh thuê.
Bên trên phần mộ có đề một dòng chữ rõ ràng: ''Mộ của Hắc Long Giang Thần.''
Giang Thần đứng một bên nhìn cảnh này, trong lòng như cảm thấy không mấy dễ chịu.
Mọi người bắt đầu làm lễ tế.
Giang Thần đi tới một chỗ cách đó không xa, ngồi xuống tảng đá, anh rút một điếu thuốc, châm lên và hút, đơn thương độc mã phả ra làn khói thuốc phiền muộn.
Trước mộ phần.
Hứa Tinh đi tới, đứng trước tấm bia, trong đầu cô ta lúc này bỗng hiện lên kí ức về từng câu chuyện cũ.
Trong lòng cô ta rất khó chịu, khóe mắt ướt đẫm, nước mắt cứ thế lăn dài xuống gò má.
Hứa Tinh đã đợi Giang Thần mười năm, đến cuối cùng lại là kết cục thế này đây.
Đường Sở Sở cũng cảm thấy hoảng hốt.
Hắc Long chính là người nhà họ Giang được cô cứu vào mười năm trước, là cái người đã thay đổi vận mệnh nửa đời người của cô.
Là người trước đây vẫn luôn ở đằng sau hỗ trợ, giúp đỡ cô.
Cô còn chưa có dịp cảm ơn Hắc Long một cách đàng hoàng thì anh ta đã chết rồi.
Đỗ Tiểu Quyên cũng trở nên trầm mặc.
Năm đó cô ta còn là một cô gái đầu gấu, học hành dở tệ.
Chính là nhờ Giang Thần đã cổ vũ, khích lệ cô ta, làm thay đổi cả nửa đời cô ta, vậy mà Đỗ Tiểu Quyên còn chưa được gặp Giang Thần, anh đã chết mất rồi.
Những bạn học lớp một đều rơi vào im lặng.
Năm đó, lớp trưởng lớp bọn họ chính là Hắc Long, anh đã vì quốc gia mà không ngại xông pha trận mạc, bảo vệ an toàn cho tổ quốc, cuối cùng lại bỏ mạng nơi biên giới.
Sau lễ truy điệu, mỗi người đều cắm xuống phần mộ một nén hương.
Mãi tới trưa, lễ tế mới kết thúc.
Trên đường trở về, Giang Thần dìu Đường Sở Sở, anh tỏ ra ân cần, quan tâm nhắc nhở: ''Vợ ơi, đường trên núi khó đi, em cẩn thận một chút kẻo ngã, hay là để anh cõng em?''
''Kh… không cần đâu.'' Đường Sở Sở đỏ mặt, trước mặt bao nhiêu người mà làm vậy cô sẽ ngại chết mất.
Hứa Tinh chứng kiến cảnh này, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Cô ta ngưỡng mộ Đường Sở Sở sao lại có được người chồng như Giang Thần, lúc nào anh cũng kề cạnh bên cô.
Đoàn người trở lại làng Long Tuyền.
Vốn dĩ, Đường Sở Sở định ăn trưa tại làng xong mới về.
Nhưng đột nhiên người nhà gọi điện thoại đến nói nhà họ Từ đang nhằm vào nhà họ Đường, sáng sớm hôm nay, người ở toàn án đã ra lệnh đóng băng toàn bộ tài khoản ngân hàng nhà họ Đường, còn nhấn mạnh việc đuổi cổ người nhà họ Đường ra khỏi căn biệt thự lớn, nói là phải dọn dẹp lại biệt thự, phục vụ việc đem nó mang đi đấu giá.
Đường Sở Sở nghe được tin này, cô lập tức báo lại ngay cho Giang Thần.
Giang Thần cau mày, hỏi: ''Sao lại như vậy, chẳng phải em đã trả xong số nợ cho nhà họ Từ rồi sao, sao bây giờ họ lại ra tay với nhà họ Đường?''
Đường Sở Sở lắc đầu: ''Em không biết, có thể là do hôm qua đã đắc tội với Hứa Khung, cho nên giờ anh ta mới mượn cớ đó để ra tay với nhà họ Đường.''
Giang Thần nói: ''Về xem thế nào.''
Đường Sở Sở nhanh chóng chào từ biệt mọi người.
Giang Thần cũng đi tới chỗ Lâm Tử Minh, cười nói: ''Tử Minh.''
''Dạ, anh Giang…''
Lâm Tử Minh vừa mừng vừa lo, vội vàng đứng dậy, hỏi: ''Anh Giang, có chuyện gì sao?''
Giang Thần đưa điện thoại của mình cho anh ta, sau đó vỗ vai Lâm Tử Minh, nói: ''Tôi phải về Giang Trung rồi, sau này có gặp khó khăn cứ gọi cho tôi nhé.''
Nói rồi anh xoay người rời đi.
Giang Thần lái xe đưa Đường Sở Sở về Giang Trung.
Lúc về tới nơi cũng đã hai giờ chiều.
Tại nhà của Đường Sở Sở.
Có không ít người tới tham dự tiệc họp mặt.
Cả nhà Đường Hải, rồi còn có nhà Đường Kiệt, mấy chục người đều tề tựu đông đủ.
Giang Thần và Đường Sở Sở đi tới.
Đường Sở Sở hỏi: ''Ông nội, có chuyện gì vậy? Sao nhà họ Hứa lại ra tay với nhà họ Đường?''
Đường Thiên Long thở dài một hơi.
Đường Sở Sở nhìn sang Đường Hải.
Ông ta cũng trầm ngâm không nói năng gì.
''Rốt cuộc chuyện là sao vậy?'' Đường Sở Sở cuống rồi.
Lúc này Đường Thiên Long mới thở dài đáp: ''Nhà họ Ngụy gây khó dễ cho nhà họ Đường, để cả nhà chúng ta rơi vào cảnh nguy hiểm, nhà họ Đường vẫn đang nghĩ cách làm sao vượt qua mối nguy này, chẳng hiểu sao Đường Lỗi lại tìm đến người nhà họ Hứa, mượn người ta năm trăm triệu, nhà họ Hứa đã kiện nhà chúng ta, giờ thì tài khoản ngân hàng, xe, nhà của mọi người đều bị tòa án cưỡng chế tịch thu hết rồi.
Người nhà họ Đường ai nấy đều im lặng não nề.
Hà Diễm Mai nói nhỏ: ''Bố ơi, nhà bọn con nhỏ lắm, không chứa được từng này người đâu, mọi người tới đây là muốn làm gì thế?''
Vốn dĩ bà ta định đuổi mấy người này đi, nhưng giờ thấy nhà họ Đường gặp nạn sa sút, bà ta cũng có hơi không đành lòng.
Giang Thần cũng không ngờ nhà họ Hứa lại hành động nhanh đến vậy.
Vừa mới hôm qua đắc tội với Hứa Khung, vậy mà nay nhà họ đã chuẩn bị kế hoạch nhằm vào nhà họ Đường rồi.
Anh nhìn Đường Sở Sở, hỏi cô: ''Sở Sở, trong thẻ của em còn tiền không?''
Đường Sở Sở khẽ lắc đầu: ''Không, còn đang nợ ấy.''
''Mẹ, còn mẹ thì sao?'' Giang Thần nhìn Hà Diễm Mai.
''Mẹ cũng không còn.'' Hà Diễm Mai mở miệng nói: ''Mấy chục triệu lúc trước đều rút ra để Sở Sở trả nợ rồi.''
Giang Thần nhìn mấy người nhà họ Đường đang ở trong phòng, nói: ''Trong thẻ của con vẫn còn một ít tiền, tạm thời mọi người tìm chỗ nào ổn định để ở đã, đợi đại hội Y học kết thúc, con sẽ dẫn đầu nhà họ Đường đứng lên giành lại mọi thứ, cái gì mà thương hội Tứ Hải, cái gì mà nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa, cái gì mà liên minh năm huyện, tất cả đều sẽ phải dạt hết sang một bên của con…''
''Giang Thần, con muốn chết phải không?''
Hà Diễm Mai đứng phắt dậy, mắng: ''Hiện giờ ngay cả bản thân cũng khó giữ, con lấy đâu ra tiền đi lo cho bọn họ?''
Giang Thần đáp lại tỉnh bơ: ''Chuyện này đều vì Sở Sở mà thôi, nhà họ Đường cũng là vì bị Sở Sở liên lụy mới rơi vào hoạn nạn.''
Nói xong, anh nhìn Đường Thiên Long.
''Ông nội, giờ cháu sẽ chuyển một triệu cho ông trước, ông dẫn mọi người đi tìm chỗ nào ở tạm, nhà họ Ngụy và Hứa, để đó cháu từ từ xử lý.''