Tình trạng của Tiểu Hắc cơ bản đã ổn định.
Bây giờ phải dựa vào khả năng hồi phục của bản thân anh ta.
Thân thể con người rất phức tạp, nó có một chức năng rất đặc biệt, đó là tự chữa lành cho mình.
Trên lý thuyết, bất kể vết thương nặng như thế nào, thân thể cũng có thể tự hồi phục.
Nhưng điều này cũng có một giới hạn nhất định, nếu vượt qua giới hạn mà thân thể có thể chịu đựng thì năng lực tự chữa trị sẽ không còn.
Trong sách y học mà Giang Thần có được có ghi lại kiến thức này, sử dụng thuốc để kích thích các cơ quan, tế bào và máu của con người để đẩy nhanh cơ chế tự chữa lành của cơ thể.
“Anh, anh Giang, Tiểu Hắc không sao phải không anh, anh ấy sẽ tỉnh lại đúng không?” Văn Tâm nhìn Giang Thần với ánh mắt đầy hy vọng.
Giang Thần gật đầu: “Không sao đâu, có tôi ở đây, dù cậu ta có muốn chết cũng không chết được, yên tâm đi.”
Nếu Giang Thần đã nói vậy thì Văn Tâm có thể yên tâm rồi.
Giang Thần kê đơn thuốc xong, anh đã ở bệnh viện với Tiểu Hắc rất lâu.
Mãi đến lúc ăn cơm trưa mới rời khỏi bệnh viện quân khu, lúc gần đi anh có dặn dò bác sĩ phải quan sát tình trạng Tiểu Hắc thật kĩ, nếu có gì bất thường phải lập tức báo cho anh.
Cùng lúc đó.
Quân khu, trong văn phòng của Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương mặc quân phục, ngồi trên sô pha.
Đối diện ông ta là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi.
Người đàn ông này khoác trên mình một bộ âu phục, ông ta có khuôn mặt hình thoi và mái tóc ngắn, ngón tay của ông ta nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn tạo nên giai điệu rất có tiết tấu.
“Anh Tiêu Dao, tôi thấy anh có hơi quá đáng rồi đó.” Người đàn ông lên tiếng, giọng điệu mang theo ý trách cứ.
Tiêu Dao Vương điềm tĩnh nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt, rồi thản nhiên nói: “Chẳng hay ý anh Điền là đang nói về cái gì?”
Người đàn ông trước mặt đây tên là Điền Long, là một quan chức cấp cao ở kinh đô.
Ông ta không phải người trong giới quân sự, mà là người của giới chính trị.
Địa vị của ông ta cực cao, có thể sánh ngang với ngũ đại soái.
Điền Long nói thẳng: “Giang Thần đã tạm rời cương vị công tác, không còn là Hắc Long, không còn là một trong ngũ đại soái, vậy mà Tiêu Dao Vương lại ra tay giúp đỡ Giang Thần, chẳng lẽ anh không biết có biết bao kẻ muốn cậu ta chết?”
Tiêu Dao Vương nhìn Điền Long, rồi nói: “Ừ thì tôi không biết thật mà, chẳng lẽ anh Điền đây muốn Giang Thần chết, mặc dù cậu ta đã cách chức, nhưng dầu gì cũng từng lập vô số chiến công, bảo vệ biên giới Nam Hoang nhiều năm, là Chiến thần của nước Trung Quốc chúng ta, hơn nữa cậu ta còn đang cầm hình kiếm trong tay, không giữ chức nhưng vẫn chẳng khác gì đang giữ chức”
“Bộp!”
Sắc mặt Điền Long lập tức trầm xuống, ông ta vỗ bàn một cái, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tiêu Dao Vương, tôi cảnh cáo anh, chuyện của Giang Thần tốt nhất là anh đừng có xen vào kẻo rước họa vào thân. Bằng không, ông trời cũng không cứu được anh.”
“Ngang ngược.”
Tính Tiêu Dao Vương cũng nóng, dám nổi quạu trước mặt ông ta, ông ta càng nổi quạu hơn, ông ta đứng lên quát: “Điền Long, đây là Giang Trung, một phần ba đất này là địa bàn của tôi, tất cả do tôi định đoạt.”
“Được lắm”
Điền Long lạnh lùng nhìn Tiêu Dao Vương, không muốn nói nhiều mà lập tức xoay người rời đi.
Sau khi ông ta rời đi, Tiêu Dao Vương mới ngồi xuống.
Những lời Giang Thần nói ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Ông không ngờ nhanh như vậy đã có người tìm tới cửa.
Điền Long là quan chức cấp cao trong cơ quan đầu não của chính phủ kinh đô.
Ông ta là trưởng ban hành chính, quản lý mọi viên chức, có thể nói là dưới một người mà trên ngàn người.
Điền Long tìm tới cảnh cáo ông, bảo ông đừng để tâm tới chuyện của Giang Thần.
“Xem ra, kinh đô loạn thật rồi”
Sắc mặt ông ta có chút âm u.
Điền Long vừa rời đi không lâu thì lại có người tới tìm.
“Ha ha, anh Tiêu Dao, muốn gặp anh có tí mà khó còn hơn lên trời nữa, mới ló đầu tới cửa chút xíu thôi mà đã bị chặn lại rồi.”
Tiếng cười của ai đó vang lên.
Vừa thấy người tới thì sắc mặt Tiêu Dao Vương lại càng trở nên nghiêm trọng.
Người này mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai đen và đeo cả kính râm.
“Thiên Tử, sao anh lại đến Giang Trung?” Tiêu Dao Vương nhìn người đàn ông xuất hiện ở phòng làm việc của mình và hỏi với sắc mặt nghiêm trọng.
Người tới không ai khác mà chính là người đứng đầu ngũ đại soái – Thiên Tử, cũng chính là đại nguyên soái của Trung Quốc, chịu trách nhiệm quản lý tất cả quân sĩ.
Thấy Tiêu Dao Vương đứng đầu năm quân thế thôi, nhưng một khi Thiên Tử đã ra lệnh thì đến cả Tiêu Dao Vương cũng phải ngoan ngoãn điều quân theo ý của ông ta.
Tuy nhiên, Thiên Tử vẫn không cách nào điều động quân Hắc Long.
Bởi vì quân Hắc Long cực kỳ đặc biệt.
Đây không phải quân đội biên chế trong nước, mà là quân đội trấn thủ biên cương.
Quân Hắc Long chỉ nhận lệnh của Hắc Long.
Hắc Long tiền nhiệm đã tử trận, quân Hắc Long cũng từ đó mà không có chủ soái, mãi đến khi Giang Thần xuất hiện, và rồi lúc này, anh mới trở thành chủ soái tân nhiệm của quân Hắc Long.
Thiên Tử đi tới và ngồi xuống ghế sô pha, hai chân vắt chéo, thấy sắc mặt Tiêu Dao Vương có chút âm u bèn cười nói: ‘Sao vậy, lẽ nào anh Tiêu Dao đây không chào đón tôi?”
“Làm gì có…”
Sắc mặt Tiêu Dao Vương dịu lại, ông ta cười hỏi: “Thiên Tử anh bận rộn, một ngày trăm công ngàn việc, sao không ở kinh đô lo việc mà chạy tới Giang Trung này làm gì?”
Thiên Tử cười đáp: “Cũng chẳng có gì, chẳng qua là Giang Trung sắp diễn ra đại hội y học, mà giờ biên cương cũng thái bình, nên tôi tự thưởng cho bản thân nửa tháng nghỉ ngơi để đến thành phố Giang Trung thăm thú, nói chung là để xem sự kiện thường niên của nước Trung Quốc chúng ta ấy mà, sẵn tiện thăm luôn ông bạn cũ.”
Thiên Tử nói thì nói vậy, nhưng Tiêu Dao Vương thừa biết rằng Thiên Tử đến Giang Trung không phải chỉ để mua vui.
Tiêu Dao Vương không nói gì, chỉ ngồi xuống một bên.
Thiên Tử nói tiếp: “À đúng rồi, tôi nghe nói Hắc Long chưa chết mà đang có mặt ở Giang Trung, lại còn là con rể của nhà họ Đường. Đêm qua, cậu ta còn gọi điện thoại cho anh, bảo anh đích thân điều quân giúp cậu ta giải quyết phiền phức nữa mà nhỉ?”
Tiêu Dao Vương đính chính: “Không phải đích thân điều quân giúp cậu ta giải quyết phiền phức, mà là nhận được tin báo có tổ chức phi pháp tụ tập”
“Tiêu Dao Vương, anh quản hơi nhiều rồi đó, giờ anh đã là tổng soái của năm quân khu lớn, những chuyện đó là nhiệm vụ của lực lượng cảnh sát vũ trang khu vực, tôi hi vọng sau này anh bớt bao đồng lại, đừng làm việc tùy tiện thế nữa. Nếu không, một khi bị truy cứu trách nhiệm thì chính là tội lớn, nói một cách nghiêm trọng thì mũ quan của cậu khó mà giữ được…”
Tiêu Dao Vương hiểu rằng mục đích Thiên Tử tới đây là để hỏi tội ông.
Lý do cùng là vì ông đã giúp Giang Thần.
Đối mặt với chất vấn của Thiên Tử, Tiêu Dao Vương thản nhiên nói: “Lực lượng cảnh sát vũ trang ấy hả? Bọn họ dám quản chuyện của thương minh năm tỉnh sao? Thương minh năm tỉnh ngang ngược hoành hành khắp năm tỉnh, một tay che trời suốt bao năm qua, tôi không đào sâu gốc rễ là đã nể mặt thế lực đó lắm rồi.”
“Tiêu Dao Vương, thế cục bây giờ khác rồi, hy vọng anh biết chút thức thời.”
Thiên Tử cũng không nhiều lời, vừa dứt lời ông ta đã cầm lấy mũ trên bàn và đứng lên rời đi.
Sau khi ông ta rời đi, Tiêu Dao Vương mới lấy điện thoại gọi cho Giang Thần.
“Cậu đang ở đâu?”
“Mới rời khỏi bệnh viện quân khu, sao vậy?”
“Chờ đó, tôi lập tức tới gặp cậu”
Tiêu Dao Vương cúp điện thoại, sau đó thay đồ bình thường rồi ra ngoài.
Giang Thần đang chờ ở cửa bệnh viện quân khu.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe thương vụ bình thường xuất hiện trước mặt anh, cửa kính xe hạ xuống, Tiêu Dao Vương vẫy tay: “Lên xe!”
Sau khi Giang Thần lên xe, Tiêu Dao Vương lấy một điếu thuốc đưa cho anh.
Giang Thần nhận lấy và hỏi: “Sao vậy, có chuyện à?”
Sắc mặt Tiêu Dao Vương trông rất nghiêm trọng, nói: “Hôm nay có người tới tìm”
“Hả?”
Giang Thần nghe vậy thì có chút hứng thú, anh hỏi: “Ai vậy?”
“Điền Long trưởng ban hành chính, còn có cả Thiên Tử nữa”
Giang Thần cười nhẹ, chuyện này đã nằm trong dự đoán của anh.
Tiêu Dao Vương nói tiếp: “Hai người này lần lượt đại diện cho chính trị và quân đội, bọn họ đồng thời cảnh cáo tôi bớt lo chuyện của cậu lại”
“Ừ” Giang Thần gật đầu và nói: “Chuyện này cũng nằm trong dự đoán, sắp tới ông cũng đừng quan tâm chuyện của tôi nữa”
Tiêu Dao Vương khó hiểu, ông ta hỏi: “Tôi chỉ tự hỏi, tại sao lúc cậu chưa rời chức thì không chống đối cậu, mà đến khi cậu rời chức thì lại chống đối”
Giang Thần liếc nhìn Tiêu Dao Vương rồi nói: “Không hiểu sao ông ngồi lên vị trí ngũ đại soái được luôn á, công nhận hay thật ấy chứ. Đạo lý đơn giản như vậy mà ông cũng không hiểu, ông cứ từ từ suy ngẫm đi, chừng nào ông ngẫm ra là hiểu liền à”
Nói xong, Giang Thần mở cửa xe bước xuống.
Tiêu Dao Vương ngồi trên xe hút thuốc.
Ông đang suy nghĩ, suy nghĩ những lời Giang Thần nói, và ngẫm nghĩ những lời của Điền Long và Thiên Tử.
Ông là quân nhân, chỉ có cho mình nhiệt huyết, chưa bao giờ nghĩ tới mưu mô, cũng chẳng quan tâm đến chuyện chính phủ, cho tới nay, ông luôn giữ khuôn phép, phấn đấu sức lực xây dựng quốc gia.
Nhưng ông ta cũng không ngốc.
Chỉ cần suy nghĩ thấu đáo một chút là có thể hiểu ra ngay.
Ông nghĩ tới sự đặc biệt của quân Hắc Long.
Quân Hắc Long được thành lập từ ba mươi năm trước, đây là quân đội độc lập với bất kì quân khu nào, quyền lực rất lớn, hơn nữa chủ soái Hắc Long qua các nhiệm kỳ đều được kế thừa hình kiếm.
Ông nghĩ tới cái chết của đại tướng Hắc Long tiền nhiệm.
Đây là chuyện của mười năm trước.
Mười năm về trước, chủ soái đầu tiên của quân Hắc Long tử trận, thế lực của Nhà nước Trung Quốc lần nữa gột rửa.
Nghĩ tới đây, cuối cùng Tiêu Dao Vương cũng hiểu rồi.
Giang Thần nói rất đúng, nhấp định phải chọn phe.
Cuối cùng, ông ta cũng đã hiểu phe cánh mà Giang Thần muốn ám chỉ là gì.