Hà Tâm to gan thật, cả người cô ta gần như dính chặt vào Giang Thần.
Hương thơm thiếu nữ quyến rũ xộc lên mũi, Giang Thần vội nhích người ra xa.
Hành động của anh khiến Hà Tâm bật cười: “Anh rể, anh còn biết ngại ngùng nữa hả? Người ta đồn, anh với chị họ không có ngủ chung. Đừng nói là anh còn zin nha?”
Giang Thần đỏ mặt.
Chính xác thì anh đúng là như vậy.
Mười năm trước, anh mới mười bảy tuổi, là một thiếu niên vừa tốt nghiệp trung học phổ thông.
Tình yêu tuổi học trò thuở những năm cấp ba đó cũng chỉ giới hạn trong những cái nắm tay.
Đi lính mười năm, thứ anh phải đối mặt là những cuộc huấn luyện đặc biệt ngày đêm, vũ khí máu lạnh và cả xương máu quân thù.
Anh cũng lười nói nhảm với Hà Tâm, anh rít mạnh điếu thuốc, sau đó ném tàn thuốc vào thùng rác và xoay người về phòng.
Thấy Hà Tâm ngồi ôm lấy cánh tay và gần như dính chặt vào Giang Thần ở bậc cầu thang, Đường Sở Sở chạy đi trong nước mắt.
Sau khi trở về phòng, cô khóc nức nở thành tiếng.
Cô tưởng Giang Thần là người đàn ông tốt. Nhưng nào ngờ anh cũng như bao gã đàn ông khác.
Hôm nay vừa gặp Hà Tâm, hai người đã cặp kè với nhau.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa truyền đến.
Đường Sở Sở vội lau nước mắt, cô hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Giang Thần bước vào, cười hỏi: “Đang làm gì đó, sao mở cửa lâu vậy?”
Nhưng, Đường Sở Sở không nói.
Cô bước thẳng về phía máy tính và ngồi xuống, sau đó ngây ngốc nhìn màn ảnh.
Giang Thần cũng không nhận thấy gì khác thường.
Anh tự giác đi lấy chiếu ra rồi trải xuống đất.
Nhìn thấy hành động của anh, Đường Sở Sở cảm thấy mình bị tủi thân.
Trước mặt cô thì đóng vai chính nhân quân tử, nhưng sau lưng lại cặp kè với người phụ nữ khác, mấu chốt là người phụ nữ này lại là em họ của cô.
Cô lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung xáo rỗng trong đầu.
Thế nhưng, cô vẫn không thể quên được cảnh Hà Tâm ôm Giang Thần thân mật, cả người cô ta lại như muốn dính sát vào người Giang Thần.
Cảnh tượng này như hằn sâu vào tâm trí cô, có muốn cũng không quên được.
“Chẳng lẽ tại mình không cho anh ấy đụng nên anh ấy mới lén tìm của lạ? Dù sao anh ấy cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu…”
Đường Sở Sở bắt đầu suy ngẫm.
Cô nghĩ vấn đề là ở cô, mới dẫn đến Giang Thần tìm phụ nữ khác sau lưng.
Tuy nhiên, cô đã rất tức giận.
Đâu phải em không cho anh đụng, là anh tự đòi ngủ dưới đất cơ mà. Em cũng làm này làm nọ ám chỉ cho anh mấy lần, nhưng anh đâu có chịu phối hợp.
Nghĩ đến đây, cô ấy lại tức giận.
Giờ phút này, cô bỗng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Ly hôn Giang Thần, tác thành cho anh và Hà Tâm.
“Giang Thần…”
“Hả?”
Giang Thần nằm trên chiếc chiếu dưới đất và đang suy nghĩ một vấn đề gì đó, nghe tiếng gọi, anh phản ứng lại ngay: “Sao vậy em?”
Đường Sở Sở xoay ghế, nhìn Giang Thần đã ngồi dậy dưới đất, cô nghiêm túc hỏi: “Anh thấy em họ em thế nào, ý em là Hà Tâm ấy?”
“Hả?” Giang Thần khó hiểu, nhất thời không đoán được Đường Sở Sở có dụng ý gì.
Trong mười năm đi lính, người anh giao tiếp hằng ngày ngoài đồng đội thì chính là quân thù, số lần giao tiếp với phụ nữ gần như bằng không, nên anh không cách nào đoán được tâm tư của phụ nữ, anh gật đầu theo bản năng và nói: “Rất tốt.”
Nghe vậy, sự thất vọng hiển hiện trên khuôn mặt Đường Sở Sở.
Cô rất muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Cô còn nhớ, kể từ sau khi Giang Thần ở rễ, anh đã đưa cô đến Đế Vương Cư và ngày ngày chăm sóc cô ân cần, tỉ mỉ.
Đêm xuống là khi anh dỗ dành cô vào giấc ngủ, và sớm mai là khi anh đưa cô ra ngoài dạo quanh đón nắng.
Cô ngày ngày nhận được sự quan tâm, chăm sóc chu đáo nhất mà trước đây chưa từng.
Chính khoảnh khắc đó, cô đã yêu Giang Thần, và xác định rằng Giang Thần sẽ trở thành người đàn ông duy nhất của cô trong đời.
Thấm thoắt mới chẳng bao lâu, cô không ngờ giờ đây Giang Thần lại thân mật với một người phụ nữ khác đến vậy, đau đớn thay người phụ nữ đó lại còn là em họ cô.
“Chúng ta…”
Cô định nói chúng ta hãy ly hôn. Nhưng câu chữ đã đến miệng lại không cách nào thoát ra được.
“Vợ, em định nói gì ấy?”
“Không… Không có gì.”
Rốt cuộc Đường Sở Sở vẫn không nói gì.
Giờ cô đã chẳng còn tâm tư để viết đơn xin cư trú gì đó nữa, cô nằm trên giường và vắt tay lên trán.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua.
Hôm sau.
Sáng sớm, Đường Sở Sở trở lại với bộ đồ công sở, cô đến công ty Vĩnh Lạc để tiếp nhận Vĩnh Lạc.
Còn Giang Thần rảnh rỗi, thì ở nhà ngủ thẳng cẳng đến mười giờ.
Trong khoảng thời gian này, ở Giang Trung đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn.
Gia chủ nhà họ Tiêu – một trong bốn gia tộc lớn tức Tiêu Biệt Hạc lâm chung, nhà họ Tiêu lụi tàn, từ một gia tộc giàu sang quyền quý nay rơi xuống vực thẳm.
Tộc trưởng của ba gia tộc giàu có khác gồm nhà họ Vương, nhà họ Chu, và nhà họ Triệu cũng lần lượt qua đời.
Ngay sau đó, Tiêu Dao Vương lên kế nhiệm.
Giờ đây, chính người đàn ông giàu có bí ẩn đó đã mua lại trung tâm thương mại trong thành phố với giá cao ngất trời.
Những người dân sống trong thành phố cũng đang bàn tán về chuyện này.
Hôm nay, nhà họ Đường – một gia tộc trung lưu lại lần nữa tung ra tin tức nặng ký.
Nhà họ Đường là gia tộc trung lưu.
Tuy nhiên, khoảng thời gian này lại hóng hách, huênh hoang làm trò cười cho thiên hạ.
Lần đầu là chơi trội, Đường Sở Sở đã gọi một cuộc cho Diệp Hùng, và ông ta đã cho nhà họ Tiêu phá sản ngay sau đó.
Lần thứ hai là tự biến mình thành trò hề trong mắt thiên hạ, Đường Thiên Long lúc ấy đã làm một thiệp mời giả nhằm tham dự lễ kế nhiệm của Tiêu Giao Vương.
Sáng nay, tại công ty Đường Thị Vĩnh Nhạc.
Đường Thiên Long tổ chức họp báo, đích thân xuất hiện và thông báo với bên ngoài rằng từ nay về sau Đường Sở Sở sẽ chính thức trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Đường Thị Vĩnh Lạc với 50% cổ phần Vĩnh Lạc trong tay.
Tại cuộc họp báo này, Đường Thiên Long chủ yếu đề cập đến mối quan hệ hợp tác sâu rộng của Vĩnh Lạc, đồng thời cũng đề cập đến mối quan hệ giữa Đường Sở Sở và Lâm Y – chủ tịch của công nghiệp dược phẩm Trường Sinh.
Ông ta thậm chí còn đề cập đến cảnh nhiều người có tiếng tăm quỳ xuống trước Đường Sở Sở trong bữa tiệc sinh nhật của Lâm Y.
Theo việc tổ chức họp báo, nhà họ Đường lại lần nữa xuất hiện trước công chúng.
Ngay sau đó, Đường Thiên Long thông báo rằng hai ngày sau sẽ tổ chức lễ mừng thượng thọ 80 tại nhà hàng Giang Trung, và mời mọi tầng lớp cùng đến nhà hàng Giang Trung chung vui.
Nhất thời, chủ đề liên tục liên quan đến nhà họ Đường.
Nào là nhà họ Đường có Đường Sở Sở quản lý, dựa vào mối quan hệ rộng rãi của cô, chuyện quật khởi chỉ còn là sớm muộn.
Đường Sở Sở nổi tiếng trở lại.
Là chồng của Đường Sở Sở, Giang Thần đương nhiên cũng trở thành đối tượng bàn tán.
Gì mà rác rưởi, nào là phế vật không não, đủ loại mắng nhiếc trên đời.
Sau khi tỉnh dậy, Giang Thần thu dọn chiếu đệm dưới sàn rồi ra khỏi phòng.
Vì lấy được cổ phần, cả nhà ai nấy đều ra ngoài hưởng thụ niềm vui sướng.
Chỉ còn mình Hà Tâm ngồi trên sofa, xem thông tin tuyển dụng của các công ty lớn trên điện thoại.
Vốn dĩ, cô ta định đến Vĩnh Lạc của nhà họ Đường làm, nhưng lại cảm thấy không tự nhiên khi làm việc ở công ty họ hàng.
“Anh rể.”
Thấy Giang Thần ra khỏi phòng, cô ta lập tức để điện thoại xuống, cô ta nói: “Anh rể, anh mau giới thiệu công việc giúp em đi mà.”
Không có Đường Sở Sở ở nhà, Giang Thần lại lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Anh đi tới, ngồi xuống ghế sofa, sau đó liếc cô ta một cái, anh thản nhiên nói: “Kiếm việc làm thì đến chợ Nhân Tài mà kiếm ấy, kiếm anh làm gì.”
Cô ta ngồi sát Giang Thần và dùng hai tay ôm lấy cánh tay anh, cô ta nũng nịu nói: “Anh quan hệ rộng, anh mà ra mặt nhất định sẽ tìm được một công việc tốt.”
Hai người ngồi gần đến mức cơ thể suýt dính chặt vào nhau.
Ngực cô ta căng phồng, cố ý cọ vào Giang Thần.
Bị trêu chọc như vậy, Giang Thần định nhích đi chỗ khác.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Đường Tùng và Ngô Mẫn tay trong tay bước vào, thấy cảnh tượng trên ghế sofa, cả hai há hốc mồm.