“Hoảng cái con khỉ!” Thư Chấn to tiếng ngắt lời cảnh sát kia: “Cậu, cậu, cậu đi ra ngoài thôn gọi người đi!”
Hai cảnh sát lập tức chạy thục mạnh về phía cổng thôn.
Chỉ cần gọi được cứu viện ở bên ngoài, cho dù trong thôn còn có ma đói, đối mặt với nhiều dương khí như vậy, cũng không dám đi ra đâu.
Nhưng chúng tôi nghĩ quá dễ dàng.
Không lâu sau hai người cảnh sát tới cổng thôn gọi cứu viện thất tha thất thểu chạy trở về, chỉ đằng sau bọn họ: “Ma, ma, ma, ma! Chỗ nào cũng có mail”
Tôi nhìn qua, không biết từ lúc nào, ở nơi cổng thôn, có hai con ma đói giống y hệt hai con ở trong hẻm bò tới!
“Làm sao đây!” Có một cảnh sát ôm đầu ngôi xuống đất: “Nếu biết thôn này có mấy thứ tà ma kì dị, nếu biết từ sớm…đều tại ông! Đội trưởng! Đều tại ông không biết gì, nói cái gì mà không được mê tín phải tin tưởng khoa học! Vậy ông nói cho tôi biết, ông nói cho tôi biết, đây là khoa học gì!
Những người này là ai? Tại sao, tại sao bọn họ nhìn thấy ma thì lại bình tĩnh như vậy! Lẽ nào bọn họ, bọn họ…
“Cậu đủ rồi đấy!” Sắc mặt Thư Chấn vô cùng khó coi, một đội trưởng đội hình sự giỏi như ông ấy, cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày, bọn họ lại gặp chuyện thế này: “Dù sao bây giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi, không phải là lúc để cậu oán giận! Các cậu nghĩ xem rời khỏi đây thế nào trước đã rồi hãng trách móc tôi!”
Tôi nắm chặt hai tay, tâm mắt cứ dõi về phía đông.
Lãnh Mạch Lãnh Mạch Lãnh Mạch, sao anh chưa quay lại? Lế nào xảy ra chuyện rồi? Anh nhất định đừng có xảy ra chuyện đói Lúc bị Lãnh Mạch cưỡng bức, khi đó tôi thực sự vô cùng vô cùng ghét Lãnh Mạch, thậm chí là hận anh ta, không muốn để ý tới anh ta nữa, nhưng tới bây giờ, tôi lại quan tâm anh ta muốn chết, không thấy anh ta lòng tôi vô cùng lo lắng hoảng loạn, tôi không khống chế nổi cảm xúc của mình, không khống chế nổi mà nhớ tới Lãnh Mạch.
Trong lúc nguy hiểm, tôi mới hiểu trái tim của mình.
Tôi thích Lãnh Mạch.
“Bên đó cũng có ma!” Có cảnh sát hét lên.
Lần này ma đói xuất hiện ở phía tây, hai con, bò về phía chúng tôi.
“Lần này chúng ta chắc chắn không thể sống sót, không thể sống sót!” Lại có một cảnh sát suy sụp.
Bầu trời, đột nên trở nên u ám, mây đen giăng kín, hình như, sắp đổ mưa rồi.
Tôi lại hi vọng nhanh mưa đi, không phải ma sợ mưa nhất sao?
Sắc mặt Thư Chấn vô cùng kém, nhìn về phía tôi: ‘Nếu cháu nói bọn cháu có thể bắt ma, nhất định sẽ có cách rời khỏi đây, đúng không?”
“Bắt ma sao?” Sáu cảnh sát khác nghe thấy lời Thư Chấn nói, đồng loạt vây quanh tôi.
“Mấy người đúng là tài giỏi! Mấy người còn bắt được ma! Chả trách đội trưởng Cố lại dẫn mấy người tới một cách thần bí như vậy!”
“Mấy người có thể đưa chúng tôi rời khỏi nơi này đúng không? Trông người đàn ông ở bên cạnh cô lúc ban nãy rất giỏi, anh ta nhất định có thể đối phó được những con ma này, đúng không?”
“Cầu xin cô dẫn chúng tôi rời khỏi đây đi, sau này chúng tôi sẽ không coi thường những chuyện tâm linh nữa!”
Một đám người mồm năm miệng mười vây quanh tôi cầu xin, tôi có chút không biết làm sao, lắc đầu trước ánh mắt tràn đầy hi vọng của bọn họ: “Tôi không có sức mạnh gì cả, nhưng bọn họ thì có”
Bọn họ mà tôi nói là Lãnh Mạch và Hàn Vũ, nhưng Hàn Vũ lập tức nói: “Tôi cũng không có, tôi chỉ có thể cứu người, không giết được ma”
“Còn người kia đâu?” Một cảnh sát nói.
Tôi lại nhìn về phía đông, không nhịn được mà càng lo lắng thêm: “Anh ấy thì giết được ma, chỉ là…sao bây giờ vẫn chưa… ra.
Lời còn chưa dứt, tôi nhìn thấy trong con hẻm phía đông, một bóng dáng đẹp trai vô cùng quen thuộc đang đi ra.
Là Lãnh Mạch!
“Lãnh Mạch!” Mặc kệ khoảng cách có bao xa, tôi vẫn không nhịn được mà hét lên với anh ta.
“Người kia tới rồi!” Mấy cảnh sát khác cũng kích động mà hét lên theo tôi.
Chắc là Lãnh Mạch cũng phát hiện ra điều bất thường ở bên này, anh ta tới rất nhanh, gần như trong chớp mắt, đã tới trước mắt tôi.
Anh ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta.
Đột nhiên, anh ta kéo tôi vào lòng, ôm chặt.
Tôi hơi ngây ra, hơi thở lạnh lấo thanh mát phát ra từ trên người anh ta, tim của tôi, an ổn lại, ôm ngược lại anh ta.
Thời gian lúc này, như ngừng lại.
Anh ta…có phải có hơi thích tôi không?
“Ban nãy không cẩn thận bị dính hai giọt máu của ma đói, bẩn, lấy em để lau”
Lãnh Mạch nói bên tai tôi, sau khi nói xong, sợ tôi không tin, ném tôi ra khỏi người anh ta, là ném!
Má nó tôi biết ngay mài Anh ta làm sao mà thích tôi được! Hơn nữa trên người anh †a thực sự dính máu, thật sự lau lên người tôi!!!
Má nói “Anh tên Lãnh Mạch?” Mấy người cảnh sát lập tức đẩy tôi ra, vây quanh Lãnh Mạch: “Lãnh đại sư, cầu ngài cứu lấy chúng tôi”
Lãnh Mạch hơi tránh khỏi những người này, không để bọn họ động vào người anh †a, xem xét xung quanh, ma đói sắp bò tới gần chúng tôi rồi, cổng thôn có hai con, phía tây có hai con.
“Nhìn thế này, là có người thả tất cả ma đói ra rồi, muốn giết hết chúng ta”
Lãnh Mạch đã nói như vậy, mấy người cảnh sát càng cố gắng cầu cứu anh ta, Thư Chấn đứng ở đằng sau, ánh mắt phức tạp nhìn Lãnh Mạch, tầm mắt Lãnh Mạch đối diện với Thư Chấn, lạnh lùng nhướn mày.
Tư Chấn dừng một chút, nói với Lãnh Mạch: “Trước đây hiểu lầm cậu, tôi xin lỗi cậu, tư duy tôi cổ hủ, dẫn tới cục diện này hôm nay, là lỗi của tôi, nợ máu của những anh em đã ra đi, tôi sẽ gánh hết, bây giờ tôi chỉ cầu xin cậu, cứu bọn họ rời khỏi đây”
Khí phách của cảnh sát Thư Chấn, khiến người khác nể phục.
Lãnh Mạch không phải người không biết phải trái đúng sai vô lý tùy hứng, im lặng một lúc, lạnh nhạt trả lời Thư Chấn: “Tôi sẽ cố gắng”
“Vậy thì cảm ơn” Người như Thư Chấn, vậy mà cúi gập người, trước Lãnh Mạch!
Lãnh Mạch không còn ý thù địch với Thư Chấn nữa, tôi có thể cảm nhận được.
Người đàn ông này, điển hình của người độc miệng nhưng dễ mềm lòng.
Lãnh Mạch đi tới bên người Hàn Vũ, hỏi anh ta: “Vết thương của người này thế nào rồi.
“Rất nguy hiểm, khó mà giữ được” Hàn Vũ đứng dậy: “Tôi đã cố gắng hết sức cầm máu cho ông ấy rồi, trong lúc nguy cấp, phải mau chóng đưa ông ấy tới bệnh viện, có lẽ còn có một cơ hội sống sót, có điều bây giờ…”
Bốn con ma đói đang bò về phía chúng tôi.
“Bốn con, dễ giải quyết.” Lãnh Mạch nói.
Những người khác vừa nghe, liên thở ra một hơi!
Nhưng tình huống không hay lại tiếp tục tới!
Phía nam, phía bắc, mỗi phía xuất hiện hai con mail Ngoài trung tâm của thôn ra, những nơi khác đều xuất hiện ma đói, chúng tôi bị tám con ma đói bao vây ở cây đại thụ giữa thôn.
“Thú vị đấy.’ Lãnh Mạch nhếch môi, lộ ra một nụ cười: “Cái kiểu này, ý là không muốn để lại đường sống à”
Tôi đứng bên cạnh Lãnh Mạch, lần đầu tiên thấy nhiêu ma như vậy, còn là ma rất hung dữ, lòng bàn tay ra đây mồ hôi: “Chắc chắn là cái tên đại sư đeo mặt nạ ác ma muốn đẩy chúng ta tới chỗ chết! Bởi vì chúng ta biết được bí mật để phá giải trận pháp, ông ta không muốn chúng ta làm phiền, cho nên mới muốn giết chúng ta ở ngay đây!”