“Em sợ tôi” Anh ta chậm rãi bước về phía tôi: ‘Sợ tôi….làm gì em?”
“À thì, cái đó… Anh ta đã ép sát tới, tôi không còn đường để lui nữa, bị ép tới bên tường phía cuối giường, cúi thấp đầu né tránh ánh mặt của anh ta, cố găng nhẹ giọng không khiến anh ta tức giận: ‘À thì, trời tối rôi, mai còn nhiêu chuyện phải đi xử lí, Lãnh Mạch anh đi về ngủ đi, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, mai lại bắt đầu phải bận rộn rồi, có được không?”
Hai tay anh ta chống hai bên người tôi cúi thấp người xuống, hơi thở của anh bên cạnh tai tôi, tê dại, nóng nóng, như có một dòng điện không tên vậy: “Em nói đúng, mai lại phải bận rộn rồi, không có thời gian để nghỉ ngơi.”
Luôn có cảm giác trong lời nói của anh ta có ý khác, cảm thấy lời anh ta nói rất bậy bạ, hay là suy nghĩ của tôi trở nên bậy bạ nhỉ, tôi cúi thấp đầu như đà điểu chôn đầu vào cát: ‘Vậy vậy vậy vậy…vậy hai ta ai nấy tự mình đi ngủ?”
“Không” Anh ta nói, cánh môi như có như không lướt qua vành tai tôi: “Đột nhiên tôi nhớ ra, chúng ta, tôi và em, chưa từng ngủ cùng nhau, không phải sao”
Ngủ cùng nhau? ! Đừng mà! Không phải tôi suy nghĩ bậy bạ, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ! Dù sao thì nhất định không thể là đắp chăn nằm nói chuyện một cách đơn thuần đượ!
c Tôi miễn cưỡng nở nụ cười vô cùng xấu xí với anh ta: “Gì cơ, đừng nghịch, tôi với anh không cùng giới tính, sao có thể ngủ chung một giường được, như vậy không hợp lí, cũng không hợp…. A a a dù sao thì chính là không đúng gì hết á!
“Không hợp lí chỗ nào, em nói tôi nghe thử” Anh ta lại bá đạo mà năm lấy căm tôi bắt tôi phải nhìn anh ta: “Tôi có từng nói răng em vốn dĩ là người phụ nữ của tôi, không được ve vấn tán tỉnh cười nũng nịu với gã đàn ông khác?”
“Tôi…” Anh ta đúng là từng nói những lời này thật, nhưng nói thẳng ra, anh ta rốt cuộc có biết răng đối với loài người mà nói, những câu này rốt cuộc là có ý gì không?
Chắc chăn anh ta không biết, nếu không thì thái độ của anh ta đối với tôi không thể lúc nóng lúc lạnh gọi một cái là tới như vậy được, anh ta không muốn quan tâm tới tôi thì biến mất hẳn, có việc thì chào cũng chẳng chào một câu liền rời đi.
Nhưng lời này của anh ta, tôi thấy nực cười, thế mà lại coi là thật.
Em vốn dĩ là người phụ nữ của tôi.
Rõ ràng người nói vô tình, người nghe có ý.
Điều này khiến tôi không nhịn được có hơi buồn bã, nhìn anh ta: ‘Vậy anh thì sao?
Anh với tôi thì thế nào? Rốt cuộc anh coi tôi là đồ vật chuyên dụng của anh, đồ vật cá nhân, hay coi tôi là một con người, đối xử một cách có tình cảm với tôi?”
Anh ta giống như không ngờ rằng tôi dám đối chọi với anh ta như vậy, hơi hơi ngây người, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mặt bình tính: “Em nói hai cái này, có gì khác nhau không?”
Quả nhiên, anh ta căn bản không hê hiểu.
“Thôi vậy” Trong lòng tôi ê ẩm, trước giờ chưa từng có cảm giác như vậy: “Anh muốn ở lại ngủ thì ở lại, tôi ngủ ở giường, anh ngủ sàn, đợi tới một ngày anh hiểu đồ vật cá nhân và người của riêng mình mà tôi nói rốt cuộc có gì khác nhau, thì chúng ta lại nói tiếp chuyện sau đó đi”
“Vật nhỏ gan của em lớn rồi đấy nhỉ”
Anh ta căn bản không hề quan tâm tới cảm xúc của tôi lúc này, xách tôi từ trên giường lên, phịch một cái đè tôi lên giường: “Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết, đồ vật cá nhân, ý nghĩa của bốn chữ này”
Không những bị Lãnh Mạch cưỡng hôn, còn bị anh ta cưỡng ép bãt nạt một lượt từ đầu tới chân, còn lại bước cuối cùng, mắt anh ta đỏ lên thở hổn hển trừng tôi một lúc, phịch một cái ném tôi xuống sàn, ném áo của anh ta lên mặt tôi, tự mình nằm xuống giường tôi: “Em ngủ sàn!”
Tôi chưa bao giờ cảm thấy anh ta giống một tên vô cùng khốn nạn như bây giờ! Tức chết tôi rồi!
Tôi tức giận lau miệng trừng anh ta, anh †a cũng trừng tôi, giọng điệu hung dữ ra lệnh: “Còn trừng ông đây tiếp thì chúng ta làm nốt bước cuối cùng!”
“Anh!” Tôi muốn đáp cốc nước vào mặt anh ta! Phí hoài khuôn mặt đẹp trai như thế này, con người lại mặt dày lưu manh khốn nạn như vậy!
Tôi võ võ mặt bò dậy, ban nãy váy ngủ của tôi bị anh ta xé một cách thô lõ, chỉ đành mặc áo sơ mi đen của anh ta, may là áo của anh ta đối với tôi mà nói thì đủ dài đủ rộng, có thể che hết bên dưới, tên Lãnh Mạch khốn nạn này, đến cả quần lót của tôi cũng xé.
Càng nghĩ càng tức, tôi mở tủ quần áo ra tìm một cái ga giường trải xuống sàn, may là mùa hè, sàn ở phòng tôi cũng không lạnh lắm, ngủ trên sàn cũng không sao cả, tôi lại lấy một cái chăn và gối đầu ra, trải bên cạnh giường, cả quá trình từ đầu tới cuối Lãnh Mạch đều năm dang tay dang chân trên giường không thèm liếc tôi lấy một cái, tôi thật sự muốn nhảy lên bụng anh ta dâm cho mấy phát!
Tôi vừa bực bội nằm xuống, Lãnh Mạch năm trên giường ra lệnh cho tôi: “Tắt đèn!”
Tức quá mài! Tôi tức giận đạp chăn ra, tắt đèn, cố ý dâm thật mạnh trên sàn: “Lãnh Mạch đại gia, còn sai bảo gì không ạ? Có cần tôi lấy bô đi tiểu tới cho ngài luôn không?”
“Câm miệng, ngủ, không thì tôi xử lí em”
Aaaaal Có giỏi thì làm đi! Hung dữ cái quái gì! Cứ làm như người bị cưỡng hôn, bị bắt nạt ban nấy là anh ta vậy! Rõ ràng tôi mới là người bị hại, rõ ràng tôi mới là người vô duyên vô cớ bị hung dữ bị bắt nạt có được không?
Tôi vô cùng khó chịu nhăm mắt lại ngủ, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Phòng lập tức yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của cả Lãnh Mạch và chính tôi.
Dù sao thì, đây đúng thật là lần đầu tiên tôi và Lãnh Mạch ngủ cùng một phòng, tôi không biết anh ta đã ngủ chưa, tôi không biết anh ta có ngủ được không, dù sao thì tôi cũng không ngủ được, đột nhiên yên tĩnh và sự ồn ào lúc ban nãy tạo nên sự tương phản rõ ràng, tôi ngược lại không còn buồn ngủ nữa, trong hoàn cảnh yên tĩnh rất dễ nhớ tới chuyện ban nãy, giống như cánh môi của anh ta vân đang bá đạo ép lấy tôi Vậy.
Ây ầy ầy tôi đang nghĩ vớ vẩn gì vậy!
Lãnh Mạch là một con ma lưu manh, từ khi bắt đầu gặp anh ta anh ta đã là một con ma lưu manh rồi! Đến tận bây giờ vân lưu manh! Bản chất không hề thay đổi một chút nào! Một con ma cực kì lưu manhI Sau đó tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, mà còn ngủ vô cùng say nữa, tới tận khi cảm thấy đầu rất đau, tôi mới mơ hồ tỉnh lại.
“Ngu ngốc, em còn muốn ngủ tới khi nào” Giọng nói của con ma đáng ghét vang lên.
Sáng sớm ngày ra đã bị chửi là ngu ngốc, có là ai thì cũng không vui vẻ cho được, tôi mở trừng mắt, khuôn mặt của người đàn ông phóng to ngay trước mắt tôi, gõ đầu tôi một cái, như đang chơi vậy, chả trách đầu tôi lại đau, không biết bị anh ta gõ bao nhiêu cái rồi, tôi tức tối đấy anh ta ra: “Làm gì vậy! Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy!”
“Xem đồng hồ đi” Anh ta nhìn bộ dạng của tôi, đôi mắt loé lên chút ý cười: ‘Không phải em hẹn với bạn lúc 8 giờ à, bây giờ sắp 8 giờ rồi, em định để nguyên bộ mặt xấu xí này mà ra ngoài à?”
“AI” Lúc này tôi mới giật mình tỉnh táo lại: “Sao anh không gọi tôi sớm hơn chứt”