Mộc Nhan ngưng lại, sau đó nói: “Như vậy, phải đắc tội rôi, Minh Vương phi đại nhân.”
Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Lĩnh vực!” Mộc Nhan kêu to.
Không khí xung quanh tôi bät đầu chấn động rung rung. Cô gái này thật sự có năng lực lĩnh vực.
Chỉ là đáng tiếc…
“Lĩnh vực này quá yếu rồi.” Mộ Tu nói.
Đối với tôi mà nói, là quá yếu ớt.
“Phân giải” Mộc Nhan biến ra một cây cung lớn, kéo căng cung, lại biến ra một mũi tên, đặt lên cung sau đó băn về phía tôi “Thật ra năng lực này rất thú vị” Tôi nói, mũi tên đầy tốc độ bay vụt tới trước mắt tôi, hơi hơi nghiêng đầu, mũi tên sượt qua bên tai.
“Biến!” Chỉ trong nháy mắt, Mộc Nhan đã thành cái bóng, rút dao găm bên hông ra đâm tới sau lưng tôi.
Tôi vân không nhúc nhích, tôi hơi nghiêng người nhưng không quay đầu lại và tránh xa con dao găm của cô ta.
Những chiêu thức mới lạ của Mộc Nhan cùng với phạm vi sức mạnh thì có thể khiến cô ta trở thành một trong ba người mạnh nhất trong giải đấu võ thuật. Điêu đó không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng giữa cô ta và tôi luôn có một khoảng cách. Cô ta còn rất trẻ, không có kinh nghiệm thực chiến bao nhiêu. Cứ coi như tôi chỉ đánh cô ta băng một tay thì cô ta cũng sẽ không động được vào tôi.
Đánh qua đánh lại được mấy chiêu thức rồi, Mộc.
Nhan đã biến thành vô số loại vũ khí, động vật. Phạm vi sức mạnh lại tăng hơn gấp bội. Ngoài khả năng di chuyển vị trí và phân giải năng lực ra bên ngoài thì cô ta còn có thể di chuyển vị trí, tức là thoắt ẩn thoät hiện với tốc độ rất nhanh, thậm chí vượt quá tốc độ ánh sáng. Đối với người khác thì có lẽ sẽ khiến họ đau đầu nhưng đối với đôi mắt của tôi thì nó ngoại lệ.
Cho dù tôi mới khôi phục lại trí nhớ nhưng tôi vẫn không thấy có gì xa lạ đối với năng lực trong cơ thể, cho dù cô ta chạy nhanh cỡ nào đi nữa thì đôi mắt của tôi cũng vân có thể bắt được chính xác.
Nhưng Mộ Tu lại bắt đầu gây ra làn sóng rắc rối mới “Bản lĩnh của Nhan Nhi vân giống y như cô ta trước đây, thậm chí nội lực của cô ta cũng giống y như vậy và kỹ năng sử dụng cùng với tư thế của cô ta đều giống y như hồi trước không có gì khác biệt cả. Thật sự cô ta không nhớ gì vê chuyện quá khứ sao?” Mộ Tu nói Tôi vừa trợn mắt vừa tránh đòn tấn công của Mộc Nhan một lần nữa: “Làm ơn đi quỷ thần đại nhân ơi, chuyện giữa anh và cô ta đã hơn một nghìn năm rồi.
Cho dù cô ta có là cô gái ngàn năm trước tái sinh chuyển thế đi chăng nữa thì khuôn mặt, dáng dấp và tính cách của cô ta đều đã thay đổi chứ đừng nói gì đến trí nhớ. Anh cũng đừng nghĩ nhiều nữa, được không?”
“Ôi” Mộ Tu thở dài: “Đúng vậy, những người trước kia cũng chỉ còn duy nhất tôi còn sót lại. Tôi là trường sinh bất lão, để chuộc tội cho những gì tôi đã làm mấy.
ngàn năm trước. Loại cảm giác này chẳng dễ chịu chút Tôi có thể hiểu được cảm xúc của anh ta và tôi cũng biết răng đây là nỗi đau mà anh ta ít muốn chạm vào nhất nên tôi đã không nhắc đến chuyện đó nữa.
Mãi mà Mộc Nhan vần không thể tấn công được.
tôi nên cô ta ngã xuống đối diện tôi và thở hổn hển. Mồ hôi lấm tấm trên trán của cô ta, cô ta hỏi: “Làm sao có thể như vậy được chứ… Cứ coi như tôi tệ đi nữa thì dù sao tôi cũng là học trò của Tống Tử Thanh. Vậy mà tại sao tôi không thể chạm vào một vạt áo của cô vậy?”
Mọi người trong khán phòng đêu ngạc nhiên và không ai bàn tán sau lưng tôi nữa.
“Cô còn trẻ, so với rất nhiều người trong Minh giới đã mạnh hơn nhiều rồi. Nhất định sau này cô sẽ trở thành một người tài giỏi, không cần so đo với tôi” Tôi thản nhiên nói.
Mộc Nhan căn môi một lúc rồi mới nói: “Có lẽ cô nói đúng. Tôi thật ngông cuồng tự cao tự đại, không biết lượng sức mình. Tôi không nên ôm hi vọng sẽ gặp may mản răng năng lực của cô không còn như xưa nữa. Tôi thật xấu xa”
Mặc dù trước đó cô gái đã nói chuyện có vẻ đây oán hận và hùng hổ, nhưng ít nhất lời nói của cô ta lúc này cho thấy cô ta chưa đến mức hết thuốc chữa.
“Tống Tử Thanh có thể có một đệ tử bảo vệ anh ấy nhiều như vậy thì tôi cũng rất vui mừng” Tôi nói: hãy nhớ rõ trên đời này, anh ấy là anh trai duy nhất của tôi. Cả thế giới này có thể phản bội anh ấy nhưng tôi là người duy nhất sẽ không làm điều đó. Tôi hy vọng răng lần này chúng ta có thể giải quyết những mâu thuần và hiểu lâm giữa chúng ta.”
“Nhưng những người đó đều nói…
“Lời người là từ miệng người ta nói ra, nhưng sự thật là những gì cô nhìn thấy băng trái tim mình. Cô đã thấy tôi đã làm điều tôi tệ nào với Tống Tử Thanh chưa?” Tôi ngắt lời cô ta.
Cô ta sửng sốt.
“Tống Tử Thanh bước vào từ đầu kia của đấu trường. . truyện ngôn tình
Mộc Nhan cúi đầu không dám nhìn anh ấy.