Sự tò mò của tôi về thầy cản thi đúng thật là đã đủ rồi, ở lại Sẽ làm ảnh hưởng tới việc Lãnh Mạch điều tra mặt nạ ác ma, Lãnh Mạch sắp xếp như vậy là rất đúng.
Chúng tôi tìm thấy một trạm xe bus, lúc đợi xe bus tôi nói lời cảm ơn với Lý Phong: “Cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi.”
Lý Phong là một người đàn ông trung tuổi tuấn tú, nghe vậy, mỉm cười với tôi: ‘Cô Đồng không cần khách sáo như vậy, dù thế nào thì cô cũng là người kí hiệp ước của Lãnh Mạch đại nhân, hơn nữa, hôm qua chúng ta cùng đi với nhau, bạn gặp nạn, làm gì có chuyện không giúp đỡ?”
Trải qua lần này, ấn tượng của tôi về quỷ sai tốt lên không ít, tuy tên của quỷ sai nghe cứ là lạ, nhưng phẩm chất của bọn họ, lại tốt hơn nhiều con người sống trên thế giới này.
Xe khách tới rồi, Lý Phong để tôi lên trước, anh ta lên sau, quẹt thẻ xe bus. Trước đây Cẩu Đản từng nói, bọn họ làm việc ở nhân gian, cũng sẽ sử dụng tiền.
Xe khách ngồi đầy người, vô cùng chật chội, tôi và Lý Phong bị tách ra, tôi bị kẹt ra giữa, hai bên đều có hai người đàn ông chặn lại, tôi khó khăn lắm mới tìm được một cái tay cầm, bị ép tới mức gần như là người dính lấy người.
Tôi nhìn xung quanh, trong đám người không xa có một cậu trai trẻ, đội một cái mũ lưỡi trai rất thấp, tôi vô thức mà nhìn qua, chân của cậu trai này thế mà không chạm đất!
Là mai Ma ở trên xe bus thì tôi cũng thấy mấy lần rồi, không có động tác gì quá lớn, tôi giả vờ như không thấy cậu ta, rời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy được một lúc, tôi cảm thấy đằng sau có người đang khẽ chạm vào mông tôi, lúc đầu còn chưa rõ lắm, chỉ loáng thoáng chạm vào mông tôi, tôi cho rằng là xe rung lắc quá, lại chật chội như vậy, khó tránh khỏi việc không cẩn thận mà chạm phải, không có gì lạ, nhưng dần dần, tần suất chạm vào mông tôi này càng nhiều, cuối cùng là cả bàn tay dán lên trên mông tôi, còn nhẹ nhàng bóp.
Má nó, con người mà gặp xui xẻo, thì đúng là một chuyện lại tới một chuyện, lại gặp một tên háo sắc trềri Xe bus!
Tôi hất tay gã kia ra, gã lại dán lên, tôi quay đầu lại trừng gã, đứng sau tôi là một gã đàn ông mặc tây trang chỉnh tề: “Nhìn thì cũng đứng đăẳn, mà lại làm chuyện không bằng cầm thú như vậy?”
Gã không nói gì, trong coïi ngươi đầy vẻ khiêu khích, cái tay kia trực tiếp dán lên đùi tôi, tôi tức điên lên, tôi không phải kiểu con gái vì giữ hình tượng mà không dám kêu lên lúc bị sàm sỡ ở trên xe bus, tôi lại nâng giọng lên: “Cảm phiền bỏ tay ra, là một con người, xin hãy có tự trọng.”
“Cô đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.” Gã ta lại ngang nhiên giả ngu!
“Ha, không ngờ cái mặt này của anh, còn dày hơn tường của Trường Thành” Tôi túm lấy tay gã đang đặt trên đùi tôi: ‘Muốn sờ thì về nhà tự sờ đùi của mình ấy!”
Tiếng động cơ của xe bus rất lớn, trong xe lại có hai người ngoại quốc đang nói chuyện rất to, tiếng quát của tôi biến mất trong những âm thanh này, chỉ có những người ở gần mới nhìn qua, trong những người này có phụ nữ, sinh viên, người đi làm, ai cũng ăn mặc rất đẹp, ít nhất có mười người nghe thấy tiếng quát của tôi, nhưng những người này chỉ nhìn một cái, rồi rời tầm mắt đi, thậm chí còn không dám nhìn về bên này nữa.
Thời buổi hiện giờ, đạo đức và sự chính nghĩa của con người trong xã hội, đã đi tới nước này rồi sao?
“Tôi sờ cô thì làm sao?” Gan gã háo sắc càng lớn hơn, bàn tay ấn lên tôi, nhướn mày: ‘Ăn mặc khiêu gợi như vậy, ra ngoài lại không cho đàn ông sờ à?”
Tôi sắp tức điên luôn rồi, cười lạnh: “Ha, theo cách nói của anh, cả thế giới này ngoài anh được mặc quần ngắn áo ngắn ra, thì những người khác phải che mặt lại thật kĩ, vậy mới không khiêu gợi sao? Lời này của anh nghe có lí nhỉ, chắc anh phải tới bãi biển mà nói lời này, xem xem xe 120 có tới hay không, dù sao thì, não tàn cũng thuộc một loại bệnh thần kinh”
“Cô!” Gã háo sắc nói không lại tôi, nâng tay lên tát về phía tôi.
Thực ra tôi đã sớm biết gã ta sẽ đánh tôi rồi, cũng sớm chuẩn bị tránh đi, nhưng bất ngờ đó là, cái tay gã vung xuống, lại bị một người khác bắt lại.
Là con ma đội mũ lưỡi trai kia!
Tôi ngây người ral “Cô làm cái gì!” Gã háo sắc không thấy con ma này, dùng sức cử động cổ tay, lại không cử động được, tức điên lên, chửi một đống lời khó nghe.
“Vô giáo dục” Tôi nghe thấy con ma đội mũ lưỡi trai nói, sau đó cậu ta ngẩng đầu lên, một tay khác bóp lấy cổ gã.
Gã háo sắc bị doạ sợ, bắt đầu giấy dụa, miệng không ngừng kêu: “Con đàn bà này dùng tà thuật! Con đàn bà này là mai”
Ha, đúng là quỷ còn tốt hơn gã vạn lần, gã còn có mặt mũi mà kêu gào à.
Những người khác trong xe nhìn thấy cảnh như vậy, lúc trước bọn họ thấy tôi bị sàm sỡ thì không giúp đỡ, bây giờ lại chỉ trỏ về phía tôi, nói cái gì mà tôi có dị năng, nói tôi dẫn theo ma bên người, thậm chí còn nói tôi không phải người, tất cả mọi người đều muốn đuổi tôi xuống xe, xe bus dừng lại, tài xế mở cửa sau, vô số người đang đẩy tôi xuống xe, gã háo sắc đó đứng trong đám người, cười vô cùng đắc ý.
Lý Phong chen qua đám người, túm lấy cánh tay tôi, đưa tôi xuống xe bus;€on ma kia cũng theo đó mà đi xuống.
“Những người này là loại người gì vậy!” Tôi tức tới dậm chân: “Xã hội bây giờ rốt cuộc bị làm sao vậy!”
“Xã hội bây giờ là như vậy, cô chỉ cần chấp nhận sự thật này thôi.’ Cậu trai đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên.
“Cảm…” Lời cảm ơn suýt nói ra khỏi miệng bị tôi thu lại, quỷ sai Lý Phong đang ở đây! Lãnh Mạch từng nói, không được để quỷ sai biết đôi mắt tôi có thể nhìn thấy ma!
Tôi rời tầm mắt đi cũng không trả lời cậu trai đội mũ, Lý Phong không hỏi nhiều, thay tôi nói mấy câu cảm ơn với cậu trai đội mũ, lại hỏi cậu trai về trạm xe bus gần nhất, cậu trai chỉ một con đường, Lý Phong hỏi tình hình đại khái của cậu trai, hoá ra hôm nay là đầu thất của cậu ấy, cậu ấy bị tai nạn xe chết trên con đường này, muốn về nhà thăm ba mẹ thì chỉ có thể ngồi chuyến xe này, đúng lúc đi cùng chuyến với chúng tôi. Lý Phong không đưa cậu trai đi, thả cậu ấy đi, nhắc nhở cậu ấy qua đầu thất xong thì nhớ đi đầu thai, sau đó chào từ biệt cậu trai.
“Ban nãy trên xe bus xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi giả vờ như không biết gì mà hỏi Lý Phong.
“Có con ma, con ma đó giúp cô xả giận, ban nãy tôi đã thả cậu ấy đi rồi” Lý Phong lo tôi sợ hãi, nói đơn giản vài câu: “Có lúc tôi thật sự không hiểu con người các cô, sống như vậy, còn vô giáo dục hơn cả ma đã chết.”
Tôi không có gì để nói, vì tôi cũng đang nghĩ chuyện này.
Đều là người sống, tôi gặp sàm sỡ ở trên xe bus lại không ai giúp tôi, thế mà lại có một con ma đã chết ra tay giúp đỡ tôi, xã hội bây giờ, giá trị quan, thế giới quan, nhân sinh quan của con người, càng ngày càng vặn vẹo rồi.
Có những lúc, xã hội này, vẫn khiến lòng người lạnh lẽo.
“Không nói nữa, chúng ta ngồi xe khác đi.”
Lý Phong nói.
Tôi gật gật đầu.