Tôi không vui mà đẩy anh ta ra: “Đồ con ma thối tha đáng ghét!”
Anh ta cúi đầu cười: “
“Tạm biệt” Tôi bò dậy đi ra khỏi phòng ngủ, vừa đi được hai bước, eo đã bị cánh tay của Lãnh Mạch kéo về, anh ta từ phía sau ấn tôi dán lên lông ngực anh ta, lồng ngực của người đàn ông rất ấm áp, mới sáng sớm ngày ra, tôi không nhịn được mà đỏ mặt, bắt đầu giấy dụa: “Anh buông tôi ra!
Muộn rồi! Lãnh Mạch!”
Tay anh ta lướt từ bụng dưới tôi xuống, có xu thế muốn làm chuyện đó, tôi vội vàng kéo tay anh ta lại: “Đừng, Lãnh Mạch đại gia, thời gian gấp lắm rồi, chúng ta còn phải đi làm chuyện quan trọng đó có được không?”
“Làm em cũng là một việc quan trọng.”
Hơi thở hồn loạn của người đàn ông sau lưng đang ở ngay bên tai tôi: ‘Hơn nữa, em định mặc thế này ra ngoài à?”
Tôi hơi ngây ra, cúi đầu nhìn bản thân, lúc này mới giật mình, hôm qua tôi mặc áo sơ mi đen của Lãnh Mạch đó! Đến tận bây giờ tôi vân đang mặc! Nếu Lãnh Mạch không ngăn tôi lại, tôi cứ như vậy đi ra ngoài mà để Tiểu Lị nhìn thấy, có cho tôi thêm một trăm cái miệng thì tôi cũng không giải thích được! Vân may, vận may!
“Cảm ơn Lãnh Mạch đại gia đã nhắc nhở!” Tôi vừa nói vừa dùng sức gỡ bàn tay của Lãnh Mạch đang đặt trên eo tôi ra, anh †a không vui, mặt đen thui, không ừ hử tiếng nào mà nhảy ra ngoài cửa sổ.
Loại người gì vậy chứ! Anh ta muốn chạm tôi tôi không cho thì lẽ nào là tại tôi do tôi sai hả! Tuy răng trong sách có nói đàn ông mới ngủ dậy vào sáng sớm thì chỗ đó dễ có phản ứng, nhưng cũng không thể trưng cái bộ mặt lạnh lẽo đấy với tôi chứ!
Tôi bực bội cởi áo sơ mi của anh ta ra ném lên giường, đổi sang đồ của mình, sau đó mới đi đánh răng rửa mặt.
Tiều Lị cũng đang ở trong nhà vệ sinh, tôi chào hỏi cô ấy một tiếng, cô ấy hỏi tôi sao lại dậy sớm như vậy, tôi nói qua loa đại khái, không nói rõ với cô ấy rồi bảo mình phải đi tìm Tiểu Mỹ, tôi không muốn nói nhiều về chuyện liên quan tới thôn Nhân Hoà, vệ sinh cá nhân xong thì tôi rời khỏi nhà.
Sau khi xuống tâng thì Lão Quỷ đi theo: “Cô Đồng, cô gái cùng ở trọ với cô đang ở trước cổng khu nhà”
Tôi gật gật đầu, tìm Lãnh Mạch khắp nơi, đến nửa cái bóng cũng chẳng thấy đâu, má nó chứ, anh ta bảo tôi nghĩ cách dân anh ta vào thôn Nhân Hoà, tôi nghĩ cách cho anh ta rồi, kết quả anh ta lại không ở đây! Tôi biết nói thế nào với Tiểu Mỹ bây giờ!
“Đồng Đồng!” Tiểu Mỹ nhìn thấy tôi thì vây tay với tôi.
Trong lòng tôi măng Lãnh Mạch một trận, chỉ đành căng da đầu mà đi qua: “Tiểu Mỹ, xin lỗi tôi ngủ quên mất, cậu đợi có lâu không?”
“Không lâu không lâu, cái người bác sĩ mà cậu quen đâu rồi? Muốn chúng ta đi đâu gặp anh ta à?” Tiểu Mỹ nhìn ngó khắp nơi.
Tôi ấp úng không biết nên tìm lí do gì để nói cho qua, đột nhiên lúc này có một chiếc xe lái về phía chúng tôi, một chiếc siêu xe màu đen, Tiểu Mỹ khá am hiểu về xe, lập tức hô lên: “Oa, đây là xe Porsche Panamera bản giới hạn đó!”
Xe dừng lại trước mặt chúng tôi, cửa xe mở ra, lọt vào mặt chính là một đôi giày da sáng bóng, sau đó là một đôi chân thon dài đều đặn bước xuống xe, người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, bộ tây trang được cät may vừa vặn phù hợp với thân hình khoẻ khoăn thon gây của anh ta, rất cao, khoảng gân 1m90, khí thế đây cảm giác áp bức, khuôn mặt càng đẹp đế vô cùng, khiến người ta chỉ có thể hô lên răng ông trời quá bất công, lại tạo ra một người hoàn hảo tới như vậy.
Nhìn thấy người tới, khoé mắt tôi giật giật.
Tiểu Mỹ túm lấy cánh tay tôi: ‘Má ơi má ơi, người đàn ông này đẹp trai đến mức không có lí lế gì luôn đó! Còn đẹp trai hơn tất cả các nghệ sĩ nữa! Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như thế này!”
Không ngờ Lãnh Mạch ăn diện lên, cũng ra dáng lăm ấy.
Lãnh Mạch đi tới, nhìn tôi một cái, lại nhìn về phía Tiểu Mỹ: “Tôi là bác sĩ mà cô gái kia giới thiệu cho cô.”
Cái gì gọi là cô gái kia hả? Anh ta gọi tên tôi thì sẽ chết à hay làm sao?
“Hả? ! Anh là người bạn bác sĩ mà Đồng Đồng quen biết sao? !” Tiểu Mỹ kinh ngạc tới sắp rớt cả căm xuống đất luôn, võ tôi một cái: “Đồng Đồng cậu quá đáng lắm đó nha, quen bác sĩ đẹp trai như vậy lại không giới thiệu cho tôi biết! Nói mau, cậu và anh †a có quan hệ gì? Hay là..
“Không phải đâu cậu nghĩ nhiều rồi” Tôi vội vàng ngắt lời cô ấy, ngại ngùng xoa xoa đầu, quan hệ giữa cô và Lãnh Mạch sao…
Tôi lén nhìn Lãnh Mạch một cái, mặt mày anh ta bình tĩnh nhìn về phía trước, cứ như không hề hứng thú một chút nào về vấn đề này vậy, tôi lập tức thấy có chút nản lòng, hơi mệt lòng nữa, buồn bực nói: “Tôi và anh ấy là bạn bình tường, quen nhau trước đây, sau này anh ấy đi du học nước ngoài thì chúng tôi rất ít khi liên lạc, gân đây tôi nghe nói anh ấy về rồi, đúng lúc có chuyện của bố cậu, tôi liền nghĩ hay là nhờ anh ấy tới giúp một chút”
“Hoá ra là như vậy.’ Tiểu Mỹ không nghỉ hoặc gì thêm nữa: “Cảm ơn cậu Đồng Đồng, cảm ơn cậu có thể tới giúp tôi! Cũng cảm ơn anh, bác sĩ đẹp trai, cảm ơn anh đã bớt thời gian tới giúp đỡ một người xa lạ như tôi, thật sự rất cảm ơn anh! Đúng rồi, vân chưa biết… anh tên là gì?”
“Lãnh” Lãnh Mạch lạnh nhạt nói ra một chữ.
“Lãnh? Tên này đặc biệt quá, anh…”
“Chúng ta tới bệnh viện thăm bố cậu trước đã” Tôi vội vàng ngắt lời Tiểu Mỹ, Lãnh Mạch nổi tiếng tiếc chữ như vàng lại còn thiếu kiên nhân, nếu để Tiểu Mỹ hỏi tiếp, tôi không dám bảo đảm Lãnh Mạch có bị cô ấy hỏi tới cảm thấy phiền, rôi hành động một cách thô lõ luôn không.
Lãnh Mạch quay về xe anh ta, xoay đầu lại: ‘Lên xe tôi: “Được nha!” Tiếu Mỹ đồng ý trước, chạy tới, ngồi lên xe Lãnh Mạch.
Tôi đứng ở phía sau, tâm mắt Lãnh Mạch di chuyển lên người tôi: ‘Sao thế, muốn tôi tới xách em lên à?”
“Không cần không cần, tôi tự lên, tôi tự lên” Nhìn đi tôi nói rôi mà, tên đàn ông này cực kì xấu tính!
Tôi ngồi ở phía trước, Tiểu Mỹ ngồi ở phía sau, Lão Quỷ ngồi bên cạnh Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ không nhìn thấy bên người mình có ma, sờ mó khäp nơi trong xe, cảm khái một tiếng: “Bác sĩ Lãnh giàu có thật đó! Chiếc xe này chắc phải mấy tỷ ấy nhỉ? Hơn nữa tôi thấy xe anh là xe đời cao, chắc phải mấy chục tỷ ha! Má của tôi ơi!”
Lãnh Mạch không trả lời cô ấy, khởi động xe.
Tôi cũng âm thâm sờ sờ chô ngôi, cảm giác này, không biết là da của động vật quý hiếm nào nữa, thật nghi ngờ không biết Lãnh Mạch lấy đâu ra tiền, dù sao anh là cũng là nhân vật lớn của Minh giới, nhưng trước giờ tôi cũng không biết được, anh ta đóng giả ai trong thế giới loài người nữa, có giỏi lắm thì cũng không thể muốn gì được nấy chứ, thế thì cũng quá kì lạ rồi!
“Em bớt suy nghĩ vớ vẩn đi” Đột nhiên Lãnh Mạch nói một câu.
Doạ tôi giật nảy mình, chắc chăn anh ta có thể nhìn thấu tâm lí của người khá!
c Không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Cả một đường chỉ có Tiểu Mỹ đang nói chuyện, tôi biết cô ấy đang cố găng che giấu cảm giác bất lực vê việc bố mình hôn mê, tôi không vạch trần cô ấy, cả một đường lúc cô ấy nói chuyện, Lãnh Mạch lái xe vừa ổn vừa nhanh, rất nhanh đã tới bệnh viện mà bố Tiểu Mỹ năm.
Sau khi xe dừng lại thì Tiểu Mỹ dân chúng tôi vào thang máy chuyên dụng của bệnh viện, bố cô ấy và bốn đồng nghiệp khác đều ở tâng tư nhân ở trên cùng.
Thang máy tới nơi, chúng tôi vừa bước ra, tôi liền cảm thấy khó chịu.