Tống Tử Thanh!
“Tống Tử Thanh!” Gặp được Tống Tử Thanh tôi rất vui mừng, sung sướng gọi tên anh ta.
Lãnh Mạch không vui, nhìn ma nữ tóc dài với dáng vẻ như thể phong ba bão táp sắp ập đến: “Thích cút hay thích chết?”
Trên người Lãnh Mạch lan tỏa sát khí chết người, tôi sợ hãi rụt cổ lại, còn ma nữ tóc dài thì chỉ để lại một câu “các người đợi đấy cho tôi”
rồi chạy mất, tiện thể dẫn hai cậu em của mình đi luôn.
Tôi chạy tới chỗ Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh: “Tống Tử Thanh, anh ở đây đợi chúng tôi rồi cơ à”
Tống Tử Thanh nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt: “Cô là lợn à? To mồm nói muốn cứu Lão Quỷ, vậy mà cô lại chậm chạp như gì ấy, tôi suýt thì không đợi hai người nữa rồi đấy!”
“Ba ngày nay sống tới đây là tốt lắm rồi” Tôi thở dài thườn thượt, rồi lại nghĩ tới Dạ Minh.
Tống Tử Thanh lấy một chiếc dây thừng thắt thành chiếc vòng nhỏ có vài ký hiệu từ trong túi quần ra ném cho Lãnh Mạch: “Thuật chú phong ấn năng lực của các anh tôi đã yểm vào trong rồi, bao giờ muốn phá giải phong ấn thì làm đứt chiếc vòng này là được. Người kia đâu?”
“Anh ta bị thương nặng, một thầy thuốc đang cứu anh ta ở thôn nhỏ ngoại thành thành phố trẻ em” Tôi kể lại tình hình của Dạ Minh cho Tống Tử Thanh nghe một cách ngắn gọn.
Tống Tử Thanh luôn đối địch với Dạ Minh, nên anh ta không có phản ứng gì về chuyện của Dạ Minh cả, mà chỉ cất vòng tay lại vào trong túi quần: “Đi thôi, còn phải leo núi nữa đấy.
Lãnh Mạch đeo vòng lên cổ tay, nơi đây cũng được coi là gần với núi Chu Phong rồi, để che giấu thực lực của mình, Lãnh Mạch không biến thành người bình thường mà vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ quỷ sai Tống Tử Thanh thì cải trang thành người bản địa, vả lại anh ta cũng có sở trường về chuyện cải trang, nên có thể giả vờ là hướng dẫn viên du lịch chúng tôi tìm tới, bớt dùng pháp thuật là được.
Leo hết một ngọn núi kia mới có thể tới chân núi Chu Phong được.
Còn chưa leo được một nửa tôi đã mệt không thôi, tuột lại phía sau hai người họ thở.
hổn hển, mồ hôi tuôn đầy trán: “Nghỉ một lát được không?”
So với vẻ nhếch nhác của tôi, hai người đàn ông phía trước trông vô cùng thảnh thơi như thể chẳng có chuyện gì, Tống Tử Thanh lại bắt đầu mắng tôi là lợn, Lãnh Mạch thì kéo lấy tôi: “Em biết bây giờ trên mặt em viết chữ gì không?”
“Hả?” Tôi ngơ ngác nhìn Lãnh Mạch: “Chữ gì?”
“Đồ ngốc”
„“ Không mỉa mai tôi thì chết à!
Chỉ vì lúc nãy tôi hưng phấn gọi tên Tống Tử Thanh mà suốt cả chặng đường Lãnh Mạch đều không thèm nhìn tôi, mặt mày tối sâm tối sì, ngoài việc mỉa mai tôi ra thì ngay cả nửa câu cũng không muốn nói thêm với tôi.
Kéo tôi đi được một đoạn, sau đó tôi thật sự không thể đi nổi nữa, rơm rớm nước mắt nhìn Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, anh có thể cõng tôi được không?”
“Tôi bế em dưới hình dáng của quỷ sai, xung quanh chỗ này đều có tai mắt của núi Chu Phong, vả lại thứ người bình thường nhìn thấy là cảnh em nổi lềnh bềnh trên không trung” Lãnh Mạch nói với tôi bằng giọng điệu khó chịu.
“Nhưng…
Anh ta bỗng mất kiên nhắn, sột soạt hất cánh tay tôi ra: “Người muốn cứu Lão Quỷ là eml”
Tôi bị anh ta quát đến mức sống mũi thoáng chốc cay cay, di chứng sau khi hình nhân màu đỏ xâm chiếm cơ thể tôi vẫn chưa hoàn toàn tan biến, không phải tôi lười biếng không muốn đi tiếp, mà là thể lực của tôi thực sự đã tới cực hạn thật rồi, nếu đi thêm hai bước, có lẽ tôi sẽ khuyu xuống mất.
“Em không muốn đi cũng được, cứ ngồi ở đây thôi, đối với bọn tôi mà nói, con quỷ kia chẳng là gì cả” Lãnh Mạch lạnh lùng nói.
Giọng điệu của anh ta khiến người khác rất muốn nổi một trận lôi đình, tôi găng sức đứng dậy, hất mặt nhìn anh ta: “Đúng, cứu Lão Quỷ là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh hết.
Tôi không cầu xin một nhân vật lớn như anh phải đi cứu một con quỷ, bây giờ anh đi được rồi đấy, tạm biệt!”
Anh ta nheo mắt: “Bảo tôi đến là đến, bảo.
tôi đi là đi, em coi tôi là gì?”
Tôi không muốn cãi nhau với anh ta, lòng tôi mệt lắm rồi: “Đúng, anh là nhân vật lớn, sao tôi có thể sai khiến được anh cơ chứ? Anh muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, tôi không cầu xin anh, tùy!”
Dứt lời, tôi liền sải bước dài rộng về phía trước.
Lãnh Mạch tụt lại phía sau, anh ta không chạy đuổi theo.
Đầu gối và gót chân tôi đều rất đau, nhưng tôi vẫn gắng gượng sải bước những bước thật lớn về phía trước như liều mạng, thậm chí tôi còn chạy tới trước mặt Tống Tử Thanh, tôi không muốn để Lãnh Mạch coi thường mình!
Anh ta cao cao tại thượng thì đã làm sao, giỏi lắm à!
Đây là lần đầu tiên tôi leo núi khó khăn đến vậy, cơ thể rõ ràng đang phát tín hiệu cảnh cáo.
rằng nó đã đạt tới điểm cực hạn với tôi, nhưng tôi mặc kệ, mãi đến khi chút sức lực cuối cùng đã cạn hết, tôi mới đơ người ngã thụp xuống đất.
“Giả vờ mạnh mẽ cái gì” Giọng nói của Lãnh Mạch vọng lại trên đỉnh đầu tôi.
Tôi không thèm để ý đến anh ta, tôi muốn chống tay bò dậy nhưng không được, cả người lại ngã thụp xuống đất.
Lãnh Mạch thở dài trên đầu tôi, sau đó, cả người tôi bỗng lơ lửng trên không trung, một tay anh ta vác tôi lên, chân tay tôi khua khoắng loạn xạ: “Lãnh Mạch, anh thả tôi ra! Tôi không cần anh quan tâm tôi! Thả ral”
Lãnh Mạch ấn trán tôi, giọng điệu lộ rõ vẻ bất lực: “Em không biết làm nũng với tôi sao?
Em cứ phải bướng với tôi đúng không?”
“Tôi không thèm để ý đến anh!” Tôi lớn tiếng quát, tròng mắt đỏ lựng.
Tống Tử Thanh dựa vào thân cây bên cạnh cười lạnh: “Chậc chậc, hai người cứ đánh yêu lẫn nhau thế này thì năm sau cũng không đến được núi Chu Phong”
“Ai bảo anh tôi đánh yêu với anh ta!” Tôi tức giận, giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào”
“Chịu em, tôi thua rồi” Lãnh Mạch lắc đầu: “Tống Tử Thanh, anh cõng cô ấy đi”
“Chuyện của hai người thì liên quan gì tới tôi? Tôi bất hạnh lắm rồi đấy!”
“Mau lên!” Lãnh Mạch lạnh giọng: “Nhìn xem mấy giờ rồi!”
“Mẹ ơi! Đừng quát tôi, ông đây không thèm!” Tống Tử Thanh nói vậy, nhưng vẫn bước tới, Lãnh Mạch vứt tôi lên lưng Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh nhún mấy nấc, hai tay không chạm vào mông tôi, mà tự nắm chặt lấy nhau để giữ vững người tôi trên lưng mình: “Thôi, gặp phải con nhóc phiền phúc như cô cũng là do tôi xui xẻo”
Tôi ôm chặt lấy cổ anh ta, không tiếp tục ầm ï nữa, đầu ngoảnh sang một bên không thèm nhìn Lãnh Mạch.
Tống Tử Thanh cõng tôi, chúng tôi bắt đâu lên đường.
Giữa đường, Lãnh Mạch tìm chuyện để nói với tôi, nhưng tôi đều mặc kệ, Tống Tử Thanh thấy người khác gặp họa sung sướng ra mắt, bắt đầu thêm mắm dặm muối, nói gan tôi to hơn rồi, ngay cả người đường đường là tôn vương của Minh giới cũng không thèm bạn †âm, tôi bỗng dưng có chút hoảng hốt.
Lúc mới quen Lãnh Mạch, tôi thật sự rất sợ anh ta, trên người anh ta mang theo một loại khí chất không thể phản kháng lại được, làm tôi có cảm giác rằng, chỉ cần mình không tuân theo mệnh lệnh của anh ta, thì giây tiếp theo tôi sẽ chết và ngay cả xương cũng không còn.
Nhưng dần dần, tôi và Lãnh Mạch bỗng trở nên… Giờ tôi đã dám năm lần bảy lượt cáu anh ta, làm mình làm mẩy với anh ta, và hình như Lãnh Mạch cũng… không còn lạnh lùng với tôi như trước nữa.
Rốt cuộc chuyện này chứng tỏ điều gì đây?
Lãnh Mạch hái hoa đưa đến trước mặt tôi, tôi ngoảnh đầu sang chỗ khác, anh ta bóp cằm tôi vặn đầu tôi lại nhìn mình, giọng nói ủ rũ: “Cầm lấy!”