Mái tóc dài lại biến thành màu đen, tôi sẵng giọng, nhặt lấy kiếm thần trên đất lên.
“Đồng Đồng” Giọng nói của Tống Lăng Phong cũng chuyển lạnh: “Cô đã đến rồi.”
“Ông biết Mộ Tu là người có tính cách trọng tình trọng nghĩa, cũng biết vì sao Mộ Tu sẽ đau khổ, cho nên ông mới cố ý bắt lấy điểm yếu của ông ấy liều mạng trào phúng ông ấy, uổng công ông ấy vân luôn coi ông như anh em, có người anh em như ông sao?
Hả” Mộ Tu kề vai chiến đấu với tôi cộng thêm cứu tính mạng tôi nhiều lần, cục tức này tôi không nuốt trôi: “Nếu tôi là Mộ Tu, nghìn năm trước nên một kiếm kết thúc ông.”
“Cô biết cái gì? Cô biết nghìn năm trước đã xảy ra chuyện gì không? Mộ Tu đứng về phía cô, thì cô nói chuyện thay ông ta, cô cao thượng hơn bao nhiêu?”
“Tôi không biết cái gì, tôi không cần phải hiểu cái gì, giống như lời ông nói, tôi đứng ở bên phía Mộ Tu, tôi không cần cao thượng, cũng không cần thánh khiết, thiện ác đúng sai vốn không có cùng định nghĩa ở trong lòng môi người. Nói trăng ra, cho dù tôi biết rõ chuyện nghìn năm trước, tôi cũng vần sẽ đứng về phía Mộ Tu, cho dù ông ấy là ác ma bị mọi người phỉ nhổ thì thế nào? Có liên quan gì tới tôi? Có liên quan gì tới tình cảm giữa tôi và ông ấy?”
Tống Lăng Phong nhất thời nghẹn họng: “Cho nên cô muốn kết thúc tôi thay ông ta sao?”
“Đúng vậy” Tôi nhếch miệng: “Đối với tôi mà nói, ông không có khả năng gây nhiêu loạn tinh thần tôi”
“Ha ha ha ha!” Bỗng nhiên Tống Lăng Phong cất tiếng cười to: “Cô đúng là người có tâm trí kiên định nhất mà tôi từng gặp, còn là con gái, chuyện này tôi cần khích lệ cô, nhưng mà tôi khuyên cô một câu, nói lời tạm biệt nói quá vẹn toàn, cẩn thận tương lai không xa, sẽ tự mình vả mặt mình”
“Tôi cảm ơn sự quan tâm của ông, vậy tôi cũng nói với ông một câu, đi vui vẻ, không gặp lại” Tôi giơ cao kiếm thần.
Đôi mắt Tống Lăng Phong kinh hoảng một lát, nhanh chóng nói: “Cho dù thế nào tôi cũng là ông nội ruột của cô, không có tôi thì không có cô, cô cũng muốn bắt chước Mộ Tụ, tự tay giết chết người thân nhất sao?”
Tôi dừng động tác lại.
Tống Lăng Phong lại nhếch miệng: “Tuy tôi tội ác tày trời, nhưng tội không đáng chết đúng không? Cô ngay cả Hồng Hồng tà ác cũng không giết, tôi là ông nội của cô, là người truyền thụ nội công tâm pháp cho cô, không phải là cô là người trọng tình trọng tình cảm với bạn bè và người thân nhất à? Thực sự có thể ra tay giết…
Chữ “tôi” Tống Lăng Phong còn chưa nói ra, kiếm thần của tôi đã đâm xuyên qua ngực trái ông ta.
Tống Lăng Phong phun ra một ngụm máu, mở to mắt nhìn: “Vì… Vì sao?”
“Tôi không giết Hồng Hồng, là vì tuy cô ấy xấu xa, nhưng là mặt trái cảm xúc của tôi sinh ra, con người cô ấy rất đơn thuần, bị ông lợi dụng, tội không đáng chết.
Mà ông ấy à… Ô” Tôi cười mỉa một tiếng, rút kiếm thần từ trong ngực ông ta ra, căm vào ngực bên phải Tống Lăng Phong: “Con trai ruột ông đều có thể giết, cháu gái ruột ông đều có thể hại, còn nói chuyện tình thân với tôi? Đúng là buồn cười.”
Cho dù thế nào Tống Lăng Phong cũng là cơ thể người, trái tim bị thương nặng, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, ông ta phân nộ trừng tôi: “Kiếp sau, kiếp sau… Nhất định giết các người!”
“Kiếp sau sao?” Tôi rút kiếm thần ra, trong tay ngưng tụ quả cầu chiến khí.
“Cô muốn làm gì?” Tống Lăng Phong hoảng sợ.
“Làm gì à?” Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn ông ta: “Ông coi tôi như âm mưu, tự tay đào tạo tôi, chỉ sợ lúc trước là muốn biến tôi thành quỷ thần hủy diệt thế giới này đúng không? Nhưng tôi trưởng thành vượt qua phạm vi dự tính của ông, ông chắc chăn không nghĩ tới, ông sẽ chết trong tay âm mưu ông tự tay chế tạo ra. Đừng nói là kiếp sau, đời này, tôi khiến ông hồn phi phách tán!”
Sau khi dứt lời, quả cầu chiến khí đánh lên người Tống Lăng Phong.
Cơ thể Tống Lăng Phong bị dập nát hoàn toàn, hóa thành bột phấn, chiến khí đánh nát linh hồn ông ta, Tống Lăng Phong hoàn toàn biến mất.
Một cơn gió thổi qua, không để lại cái gì.
Mọi chuyện, đều đã kết thúc.
Ân oán nghìn năm, âm mưu nghìn năm, oán hận không ngủ không nghỉ nghìn năm đều kết thúc vào thời khắc này, toàn bộ đều đã kết thúc.
“Mộ Tu, ngài xem, tôi cũng tự tay giết ông nội ruột của mình, có lúc người thân và bạn bè không thể thành trói buộc của chúng ta, chỉ cân kiên trì với con đường của mình, đạo nghĩa của mình, như vậy đủ rồi không phải sao?” Tôi nói với Mộ Tu.
Im lặng một lát, Mộ Tu cười rộ lên: “Cô gái như cô, hoàn toàn có tính cách khác với Nhan Nhi.”
“Tính cách gì?”