Thôi bỏ đi không hỏi nữa, để sau hỏi Lão Quỷ vậy, tôi nhìn bộ dạng của Lãnh Mạch và Dạ Minh, chắc chắn không thể nói chuyện với tôi được rồi, tôi nói với Triệu Hiểu đang ở đằng trước: “Con ma nhỏ đã chết rồi, cô ta không thể hại người được nữa, bây giờ cậu có thể an tâm mà đi đầu thai rồi”
Triệu Hiểu nghe thấy con ma nhỏ đã chết liền nhanh chóng quay lại, nhưng bởi vì Dạ Minh đứng .—— bên cạnh tôi, cậu ta sợ Dạ Minh nên không dám tiến lên phía trước, một bên nhìn trộm Dạ Minh, một bên rụt rè hỏi tôi: “Vậy, đôi vợ chồng kia thì sao?”
“Uh..” Bị con ma nhỏ đó quấy nhiễu nên chỉ nghĩ đến việc giết chết nó là xong, không ngờ lại quên mất kẻ chỉ đạo thực sự là đôi vợ chồng kia, khúc mắc trong lòng Triệu Hiểu không phải con ma nhỏ mà là đôi vợ chồng kia. Nếu như không giết đôi vợ chồng kia, thì bọn họ vẫn có thể nuôi dưỡng con ma thứ hai, hơn nữa bây giờ chúng tôi đã đánh rắn động cỏ, khi đôi vợ chồng kia trở về họ chắc chắn sẽ phát hiện ra hành tung của chúng tôi, sau đó đến tìm chúng tôi, chưa biết chừng sẽ giống như Lãnh Mạch nói, sẽ tìm một tà thuật gì đó, giết chết chúng tôi.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác sởn gai ốc, liền ôm chặt hai vai: “Những gì cậu nói quả thực là một vấn đề, bây giờ đã không còn là việc có giết họ mm” . ‹ hay không, mà là bắt buộc phải tìm thấy họ, thay vì để họ đến giết chúng ta, chi bằng chúng ta chủ động tấn công trước!”
“Chị Đồng, chị vân bằng lòng giúp tôi phải không?” Triệu Hiểu hai mắt sáng ngời nhìn tôi.
Tôi thở dài một hơi, bây giờ tôi cũng là người trong cuộc rồi, tôi còn có thể thoát ra khỏi những chuyện này sao? Giúp hay không giúp gì chứ, giờ đã không đến lượt tôi do dự nữa rồi.
“Nhưng bây giờ chúng ta hoàn toàn không biết tung tích của đôi vợ chồng kia, trời cũng tối rồi, chúng ta hãy ở đây nghỉ ngơi trước, ngày mai hãy vào thôn dò hỏi xem có ai biết họ không” Tôi đưa ra ý kiến.
Lãnh Mạch không nói lời nào liền xoay người đi lên lầu.
Dạ Minh nhún vai, Lãnh Mạch không ở đây Ta nên anh ta rất nhàm chán, cũng lười chào hỏi tôi, liền rời khỏi đây. Rõ ràng lúc có Lãnh Mạch thì nhiệt tình trêu chọc tôi, quả nhiên, anh ta chỉ vì muốn Lãnh Mạch ghen, mục đích là để Lãnh Mạch chú ý đến anh ta, tôi đều nhìn thấu rồi!
Triệu Hiểu và Lão Quỷ đương nhiên là không có ý kiến, hôm nay đã xử lý xong con ma xuất hiện nhiều lần trong các tình huống khác nhau, trải qua bao nhiêu sự nguy hiểm tôi cũng không đếm rõ nữa, sớm đã thấm mệt rồi, may mà ngôi biệt thự này đủ lớn, có thể chứa hết mấy người chúng tôi, chúng tôi cũng nên ở đây nghỉ ngơi một đêm để tạm thời điều chỉnh tình hình.
Tầng hai và tầng ba chắc chắn đã bị Lãnh Mạch và Dạ Minh chiếm rồi, mặc dù nói Lão Quỷ và Triệu Hiểu hoàn toàn không cần ngủ, nhưng bọn họ thực ra rất buồn ngủ, họ đã chiếm cái sofa trong phòng khách, tôi chỉ đành sử dụng căn phòng ngủ ở tầng một thôi.
= Trong phòng ngủ có nhà tắm, giường rất sạch sẽ, phòng ngủ được trang trí rất ấm áp, nếu như tôi không bước vào căn phòng ngủ dính đây máu trên tầng hai, tôi nhất định sẽ không tin, người chủ nhân có thể trang trí một căn phòng đẹp như thế này lại là một phạm nhân đã đã giết chết vô số sinh mạng nhỏ bé.
Chỉ nghĩ đến nó thôi, tôi vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, tôi vội vàng lắc lắc đầu không nghĩ nữa, sau đó cởi đồ bước vào phòng tắm.
Cả ngày hôm nay, tôi vừa bị rơi xuống hồ nước vừa bị đóng băng, sau đó trong hang động ở trên núi còn ra một đống mồ hôi, bộ quần áo trên người và cả nội y bên trong đều ướt hết rồi, tôi tắm một cách thoải mái trong nhà tắm, nói thoải mái cũng không thể diễn tả hết được, bởi vì trong một môi trường như thế này, bất luận như thế nào, cho dù biết rằng con ma nhỏ đã chết, nhưng cả người vẫn cảm thấy bị siết chặt, thần — lẾ tư In kinh luôn căng thẳng không thể thả lỏng.
Sau khi tắm xong tôi quấn khăn tắm bước ra ngoài, phòng ngủ này dường như là phòng của người phụ nữ kia, tôi đến tủ quần áo của bà ta lật tìm, chỉ hy vọng có bộ quần áo vừa với tôi.
Lúc tôi vẫn ngồi cạnh tủ quần áo tìm đồ thì trên eo tôi đột nhiên có thêm một cánh tay, sau đó kéo tôi dậy. Tôi cho rằng mình lại gặp ma nên hét toáng lên: “Aal”
“Kêu cái con khi!” Giọng nói quen thuộc.
Tôi ngây ra một lúc, sau đó đùng đùng bị lật người lại, lúc này tôi mới nhìn thấy cánh tay trên eo tôi là của Lãnh Mạch, Lãnh Mạch đến rồi, anh ta nhìn tôi vẻ mặt không được tốt cho lắm, tôi có chút tò mò liền hỏi anh ta: “Anh làm sao vậy?”
Anh ta không nói gì mà chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh ta dần di chuyển xuống dưới…
“Aaa!!! Lưu manh!” Lúc nãy trong lúc hoảng sợ tôi đã vô tình làm tuột chiếc khăn tắm trên người xuống, bây giờ tôi chính xác là đang khỏa thân đó! Tôi vội vàng lấy tay che ngực, trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đi ra ngoài maul”
Anh ta không ra ngoài, sau đó hai tay giữ tôi, siết chặt tôi ở giữa tủ, một đôi mắt đen sâu thẳm mang theo những cảm xúc không rõ ràng, anh ta vân không lên tiếng.
Tôi bị anh ta nhìn chằm chằm cảm thấy không được thoải mái cho lắm, ánh mắt anh ta rất nóng rực, tôi có cảm giác như cơ thể tôi sắp bị thiêu cháy rồi, tôi không dám nhìn anh ta liền quay mặt đi chỗ khác: “Anh đừng giở trò lưu manh được không! Tôi vừa mới tắm xong, anh tìm tôi có việc cũng không thể đợi tôi thay bộ….” quần áo sao?
Những lời nói còn lại đã bị anh ta nuốt vào miệng.
Tôi lại bị anh ta cưỡng hôn rồi, hơn nữa nụ hôn lần này mạnh mẽ như một cơn bão, hình như anh ta đang tức giận, cắn môi tôi rất đau, tôi vùng vẫy đẩy anh ta ra, nhưng sự vùng vẫy của tôi rõ ràng là vô ích, anh ta mang theo rất nhiều sự tức giận trong đó nên hoàn toàn không để ý đến lực mạnh, nụ hôn của anh làm tôi đau đến mức hai mắt rưng rưng, nhưng tôi không thể phản kháng lại, giấy dụa càng khiến anh ta tức giận hơn, anh ta móc lấy eo tôi rồi ném tôi lên giường.
Chính xác là ném, một chút dịu dàng cũng không có, tôi bật dậy khỏi giường, bản năng của tôi vẫn không từ bỏ việc chống cự, lúc tôi định bò ra khỏi giường thì người anh ta đã đè xuống.
Lần này anh ta rất mạnh mẽ, với một quyết tâm nhất định, không hề quan tâm đến tôi, sau khi ” tôi hoàn toàn nhận ra rằng sự chống cự không có kết quả, sức chống cự của tôi cũng yếu dần đi, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của anh ta, tôi không biết anh ta đang tức giận cái gì.
Như thế này có ổn không, ở một nơi như thế này, trong một hoàn cảnh và một tâm trí như thế này?
Tôi không biết, đó là thứ mà tôi cũng không thể kiểm soát, Lãnh Mạch vốn là một người đàn ông tính cách mạnh mẽ và bá đạo, bình thường một chuyện nhỏ anh ta cũng nhất định phải làm theo ý mình, chứ đừng nói là chuyện này, tôi về cơ bản là không có quyền chống cự, cũng không có cái bản lĩnh ấy, tôi chỉ có thể cắn răng, nhắm mắt lại, tôi đã sẵn sàng tâm lý cho việc bị anh ta tùy ý xâu Xé.
Nhưng lúc này anh ta đột nhiên dừng lại, giọng nói anh ta vừa trầm vừa khàn vang lên trên tiếu tôi: “Em đã sẵn sàng chưa?”
Anh ta đang hỏi ý kiến tôi sao? Không phải tôi nghe lầm đấy chứ? Tôi không ngờ rằng vào thời điểm này anh ta lại đi hỏi ý kiến của tôi!
Tôi lập tức lắc đầu không suy nghĩ: “Chưa, chưa, chưa, tôi vẫn chưa sẵn sàng!”