Mục lục
Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đứng bên ngoài xe nhìn hai người ở bên trong dựa sát vào nhau. Cho dù tình cảm của Lãnh Mạch có thật hay không thì giờ đây trong mắt tôi thật sự nhức mắt.

“Cô gái, lên ngồi ghế phụ đi” Hàn Vũ gọi tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, xoay người đi vòng qua phía bên kia của xe rồi ngồi vào.

Hàn Vũ khởi động xe.

“Mạch, lúc nãy anh đút cho em ăn cái viên gì ở phố đồ ăn vậy? Nó ngon quá đi”

“Mạch, cảm ơn anh đã mua cho em mười cái váy, em sẽ mặc chúng cẩn thận.”

“Mạch, anh còn nhớ ông lão chụp ảnh cho.

chúng ta ở chỗ người điêu khắc trong quảng trường không? Ông ấy nói em với anh rất xứng đôi, trai tài gái sắc, loài người cũng có mắt nhìn đấy chứ: “Mạch, anh đã ước gì ở dưới đài phun nước.

vậy? Anh có biết em ước gì không? Em ước chúng †a có thể ở bên nhau như thế này, thiên thời địa lợi nhân hòa giống như lúc anh hôn em ở dưới đài phun nước vậy, mãi mãi không tách rời Minh Vương không ngừng nói chuyện ở trong xe nhưng Lãnh Mạch không nói lời nào. Tôi nghe đến sắp muốn nổ tung, câu nào câu nấy đều như dao cứa, tôi thật sự không chịu được nữa bèn nói với Hàn Vũ: “Anh có tai nghe không Hàn Vũ?”

Hàn Vũ nhìn tôi đầy thông cảm, lấy tai nghe ra đưa cho tôi Tôi cảm tai nghe vào, bật nhạc ở mức to nhất, nhăm mát lại, không nghe thấy thì sẽ không khó chịu!


Không được bao lâu, điện thoại rung lên, tôi lấy nó ra thì thấy tin nhăn: “Nhóc con, tôi không hôn cô ấy, cô ấy nói nhảm đấy.”

Là tin nhắn của Lãnh Mạch, anh ấy đang giải thích cái gì với tôi đây? Giải thích chuyện ở quán cơm? Hay là chuyện ở đài phun nước?

Đó là chuyện giữa anh ấy và Minh Vương, không liên quan gì đến tôi cả!

Tôi đóng điện thoại lại một cái bốp, ném nó xuống dưới mông và ngồi lên, suy nghĩ một lát rồi cũng lấy nó ra, đánh một chữ “Ồ” gửi sang.

Ngay sau đó tin nhăn lại được gửi đến: “Không được tức giận!”

Tôi không tức giận, tôi không tức giận mới là lạ ấy!

Vứt điện thoại sang một bên, tôi không trả lời.

Lập tức nó lại rung lên nhưng tôi không thèm xem.

Minh Vương ở đăng sau nói: “Mạch, anh đang làm gì mà cứ nghịch điện thoại mãi vậy?”

“Không có gì, kiểm tra tài liệu.” Lãnh Mạch trả lời.

Sau đó, điện thoại của tôi cũng không rung lên nữa.

Suốt quãng đường đi, Minh Vương ở phía sau sến súa với Lãnh Mạch, nói đủ thứ lời yêu thương.

Mặc dù thái độ của Lãnh Mạch có thờ ơ nhưng cũng sẽ phụ họa theo. Mỗi lân mở mắt ra, nhìn qua kính ở sau xe có thể thấy Minh Vương hoàn toàn dựa vào trong lòng Lãnh Mạch mà Lãnh Mạch cũng không đẩy ra.



Tôi lại nhăm mắt.

Mặc dù Lãnh Mạch có thể có lý do, có suy nghĩ và sự nhãn nại của anh ấy nhưng Minh Vương mê hoặc, gợi cảm, còn có quyền thế như vậy thì có ai có thể chắc chản võ ngực nói răng không hề có chút rung động?

Nếu Lãnh Mạch từ chối dứt khoát thì tôi nghĩ có lẽ Minh Vương sẽ không quấn lấy không rời như vậy.

Nói cho cùng, một cây làm chẳng nên non, có lẽ Lãnh Mạch cũng muốn mượn thế lực của Minh Vương để làm chuyện của mình nên mới ỡm ờ như: vậy.

Anh ấy không biết khi anh ấy và Minh Vương đang anh anh em em ở phố thì tôi và Hàn Vũ đã trải qua một trận chiến khốc liệt và suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng.

Đàn ông mà, đúng là…

Sau đó tôi thật sự quá mệt nên ôm đầu gối dân ngủ thiếp đi.

Tôi không biết mình đã ngủ được bao lâu. Tôi ngủ dựa vào cửa sổ nên khi cảm thấy cửa đột nhiên mở ra, tôi suýt ngã ra khỏi xe, giật mình tỉnh dậy.

Là Lãnh Mạch mở cửa, anh ấy đứng bên ngoài nhìn tôi.

“Đến chưa?” Tôi dụi mắt.

“Chưa, Minh Vương vào nhà vệ sinh, đang đợi cô ấy ở đây” Hàn Vũ trả lời.

Trời đã tối, xe chúng tôi đậu bên bụi cây ven đường.

“Em sao vậy!” Lãnh Mạch cất lời.

“Là sao?” Tôi nhìn anh ấy đầy khó hiểu.

“Không phải trước kia đã nói với tôi răng không tức giận sao? Sao bây giờ lại tỏ vẻ cáu kỉnh với tôi?”

Giọng điệu của anh ấy rất khó chịu, có thái độ trách móc.

Tôi sững sờ một lúc sau đó mới nhận ra những gì anh ấy nói đến chính là việc tôi làm lơ không trả lời tin nhắn của anh ấy.

Hơ hợ, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Vậy ý của anh là anh với Minh Vương thân mật hôn nhau say đảm ở phố đi bộ thì tôi không nên tức giận, nên mỉm cười võ tay và chúc hai người đi chơi vui vẻ sao?”

Vẻ mặt của anh ấy khựng lại, nheo mắt, băng.

đao trong mắt đùng đùng bắn ra: “Nếu không phải vì tính mạng của em thì việc gì tôi phải đổi phó với Minh Vương? Chẳng lẽ em không hiểu? Không phải trước kia em rất hiểu chuyện sao, gây sự vô cớ cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ em muốn tôi trực tiếp từ chối Minh Vương?”

“Nếu tôi nói anh trực tiếp đi từ chối Minh Vương anh có làm không?” Tôi hỏi ngược lại anh: “Người Minh Vương thích là anh, dù anh từ chối cô ta thì cô ta cũng chẳng có lý do gì để giết tôi cả. Mà dù cô ta muốn giết tôi, nhưng nếu anh quan tâm đến tôi như vậy, lấy cái chết ra đe dọa thì cô ta cũng sẽ không lờ đi tính mạng của anh. Hơn nữa, còn có thế lực khổng lồ đăng sau lưng anh, dù sao Minh Vương cũng là một người thông minh, chăc chản sẽ suy xét theo tình hình.”

Lãnh Mạch nghẹt thở vì những lời tôi nói.



“Hay anh để Minh Vương quấn lấy mà không né tránh, không chỉ bởi vì quan hệ của tôi mà còn vì chính anh…” Tôi không nói hết những lời phía sau.

Sắc mặt của Lãnh Mạch bông chốc ảm đạm, lần nào tôi không làm vừa lòng anh say thì anh ấy sẽ như vậy, xoay người rời đi.

Tôi đóng cửa xe lại, dựa vào ghế.

“Tôi thấy cô việc gì phải như vậy?” Hàn Vũ thở dài: “Mặc dù anh Lãnh Mạch có mục đích riêng nhưng dù sao anh ấy cũng quan tâm đến cô. Cô nên cân nhắc đến thân phận, hoàn cảnh của anh ấy và suy nghĩ từ góc độ của anh ấy một chút, nhường nhịn anh ấy chút đi”

Tôi không nói gì, cũng không giải thích biện hộ.

gì với Hàn Vũ mà chỉ nhắm mắt lại: “Cứ xem như tôi gây sự vô cớ đi.”

“Cô đấy, đúng là…”

Trong mối quan hệ giữa tôi và Lãnh Mạch, có khi nào mà tôi không suy nghĩ cho anh ấy, cứ mãi nhượng bộ vì anh ấy, mãi suy nghĩ từ góc độ của anh ấy. Nhưng anh ấy lại xem nó như chuyện dĩ nhiên, dù chỉ một lần, cũng chưa từng đứng ở góc độ của tôi, nghĩ đến cảm giác của tôi.

Người thích trước đúng là vô cùng hèn mọn.

Mà người được thích thì mãi mãi không e sợ gì.

“Hàn Vũ, tôi buồn ngủ rồi. Tôi ngủ một lát, đến nhà anh nhớ gọi tôi dậy” Trận chiến lúc nãy khiến tôi rất mệt mỏi, thật sự không dư sức để gây gổ cãi nhau với Lãnh Mạch. Mặc kệ đi, tùy duyên vậy.

Hàn Vũ lại thở dài, nói: “Được.”

Tôi còn chưa chìm vào giấc ngủ thì Minh Vương và Lãnh Mạch đã trở lại. Cứ mãi nghe thấy tiếng.

cười nói của Minh Vương khiến tôi cũng thấy bĩnh tình hơn nhiều. Họ cùng nhau đi vào, đóng cửa xe, Hàn Vũ lái xe và lên đường. Cuối cùng, tôi và Lãnh Mạch không nói thêm câu nào nữa, tôi cũng không cảm nhận được ánh nhìn của anh ấy.

Khi người đàn ông này tức giận thì rất tuyệt tình.

Còn một quãng đường dài nữa mới đến thành phố K. Trong xe dần dần yên tĩnh, tôi cũng hoàn toàn ngủ như chết.

Trong giấc mơ của tôi luôn có một người đàn ông mơ hồ đứng ở đăng xa nhìn tôi, hai tay cháp sau lưng, mái tóc ngăn màu đỏ đang thấp thoáng trong bóng đêm..

Đại nhân Quỷ thân.

“Đến nhà rồi, cô gái” Tiếng của Hàn Vũ đột nhiên xuyên vào giấc mơ của tôi.


Tôi thức dậy, ngủ đã lâu nên tinh thân cũng tốt lên hẳn. Xe dừng ở dưới nhà của Lãnh Mạch, Lãnh Mạch và Minh Vương không ở trong xe mà đã vào từ lâu. Tôi ngồi một lát để cho mình tỉnh táo lại rồi cũng bước ra trong bóng đêm…


Đại nhân Quỷ thần…


“Đến nhà rồi, cô gái” Tiếng của Hàn Vũ đột nhiên xuyên vào giấc mơ của tôi.


Tôi thức dậy, ngủ đã lâu nên tinh thần cũng tốt lên hẳn. Xe dừng ở dưới nhà của Lãnh Mạch, Lãnh Mạch và Minh Vương không ở trong xe mà đã vào từ lâu. Tôi ngồi một lát để cho mình tỉnh táo lại rồi cũng bước ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK