Chúng tôi đã công chiếm toàn bộ thành phố năm trên tuyến đường này. Toàn bộ thành phố đều nằm dưới lá cờ của Lãnh Mạch. Cũng trên những con đường này, binh lực của chúng tôi lại tăng thêm rất nhiều.
Bây giờ là sáu giờ sáng, chúng tôi nghỉ ngơi trong thành phố cuối cùng. Binh sĩ vây lại với nhau, đồng thời ăn bữa sáng nóng, lau vũ khí, bâu không khí im lặng chưa từng có, không người nào nói chuyện. Bởi vì bọn họ biết, sau bữa sáng này, chúng tôi sẽ tới thành chính Minh Vương, khi đi tới thành chính Minh Vương, cũng sẽ là trận quyết chiến cuối cùng.
Sau bữa sáng, Lãnh Mạch gọi tôi tới sau điện. Binh lính của anh cầm Kiếm Thần, rồi cung kính đưa cho anh băng hai tay.
“Cho em Kiếm Thần đấy” Lãnh Mạch giao Kiếm Thần cho tôi.
Kiếm Thần được bọc trong một miếng vải to màu đen. Phía trên miếng vải có mấy ký hiệu màu đen vàng, chắc hẳn chính là phù văn phong ấn oán niệm của Kiếm Thân.
Tôi duôi tay ra, rồi lại dừng lại, vẻ mặt có hơi phức tạp: “Nhưng… chúng ta vân chưa có cách giải quyết chuyện bóng ma của Kiếm Thân mà. Bây giờ giao Kiếm Thần cho em… liệu có ổn không”
“Trận đại chiến sắp tới, nói không chừng kẻ chủ mưu sẽ xuất hiện, thay vì lo lắng bóng ma mà chùn bước, còn chẳng băng giao Kiếm Thần cho em. Kiếm Thần có thể trở thành chiến lực mạnh mế cho em, đồng thời có thể bảo vệ em thật tốt”
Lãnh Mạch nói cũng đúng, dù sao cũng là một trận chiến cuối cùng mà, chúng tôi đều cần dốc hết toàn bộ sức lực, không thể nghĩ quá nhiều. Đôi mắt của tôi kiên định, duôi tay cầm lấy Kiếm Thần, rồi đeo ở phía sau: “Trận chiến này, em sẽ tự tay giết chết Lạc Nhu”
“Được, Lạc Nhu giao lại cho em đấy, em cứ việc làm việc mà em muốn làm, những việc khác cứ giao lại cho anh là được” Bàn tay của anh đặt lên đầu tôi, bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi nở một nụ cười thật tươi: “Được”
Bởi vì biết anh ở phía sau tôi, cho nên tôi mới có thể đấu đá bừa bãi một cách không kiêng dè gì như vậy. Bởi vì biết anh sẽ bảo vệ tôi chu toàn, đồng thời sắp xếp tất cả mọi chuyện ổn thỏa, cho nên tôi với có thể coi trời băng vung, một đường đi về phía trước.
Tôi có hơi cảm động và ấm áp, không cần nói ra miệng, mà vân có thể hiểu đối phương.
Chúng tôi lại trở về giữa những binh lính.
Binh lính trên cơ bản đã ăn xong bữa sáng. Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Lãnh Mạch, đợi anh truyền mệnh lệnh tổng tiến công cuối cùng.
Lãnh Mạch đứng ở nơi cao nhất trên sân, nhìn xuống phía dưới. Anh cũng không nói bao nhiêu lời cổ vũ lòng quân, thậm chí ngay cả một câu thừa thãi cũng không có, mà chỉ có hai chữ: “Xuất phát”
Nhưng hai chữ này đối với tôi, và đối với tất cả những người có mặt ở đây mà nói, lại giống như một liều thuốc phấn chấn mạnh mẽ. Cùng lúc đó, tất cả mọi người đã điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất của mình.
Đội quân chậm rãi rời khỏi thành phố này.
Hiện giờ chúng tôi cách thành chính Minh Vương không tính là xa cho lắm. Hành quân nửa ngày, là có thể đến nơi vào tâm mười hai giờ trưa. Mà mười hai giờ trưa, cũng là thời gian hẹn với Dạ Minh và Si Mi mà Lãnh Mạch đã sắp xếp xong từ trước.
Trên đường, chúng tôi không người nào nói chuyện. Tôi vân năm trên lưng của Bạch Hổ, đồng thời nhìn lên trời. Tuy sĩ khí của đội quân tăng cao, nhưng dù sao đây cũng là thời điểm mấu chốt nhất, cũng là trận chiến cuối cùng, nên trong lòng mọi người đều biết rõ, nhất định sẽ có người chết. Loại áp lực vô hình này bao phủ trên đầu, khiến cho ngay cả những binh lính thích nói đùa, và thích âm ï lúc trước cũng đều im lặng.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, lại như thể rất nhanh. Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy Lãnh Mạch nói: “Cánh trái, cánh phải, đi trước dò đường.”
“Tới rồi sao?” Tôi ngồi dậy trên lưng Bạch Hổ.
Đội quân của chúng tôi dừng lại trong một rừng cây. Từ nơi này nhìn đi, tuy Minh Giới không có mặt trời, nhưng bầu trời đã rất sáng, thành Minh Vương tọa lạc ở nơi tập trung nhiều ánh sáng nhất.
Chúng tôi đã tới rồi.
Trinh sát nhanh chóng báo cáo, nói với Lãnh Mạch: “Thưa vương, quân Chiến Vương, và quân Si Mị đều đã tụ họp ở hai phía khác. Quân chỉ viện từ Băng Thành do Tống Tử Thanh dẫn đầu đã tiến vào khu vực rừng rậm, rất nhanh có thể tụ hợp với vương. Sỉ Mị đại nhân cho binh lính mang trang bị vũ khí, chia ra đi tới bên quân Chiến Vương, và một phần tới bên chúng ta”
Trinh sát tránh sang một bên, binh lính từ đội quân Si Mị mặc áo giáp màu đỏ bưng hơn trăm cái rương to, rồi đặt phía sau. Khi mở rương ra, bên trong toàn là trang bị vũ khí, tất cả đều do tộc người lùn đúc ra.
Trang bị vũ khí của tộc người lùn nổi tiếng đứng đầu thế giới. Lãnh Mạch cho binh lính đổi mới mũ giáp, kiếm, dao, rìu, cung, khiên, và đủ thứ khác.
€ó một binh lính cầm một chiếc hộp nhỏ đến bên cạnh tôi. Bạch Hổ phả khí từ mũi đầy cảnh giác. Đối mặt với thần thú Bạch Hổ, hung dữ nhất trong tứ đại thần thú, binh lính vẫn có hơi sợ hãi, bưng cái hộp tới trước mặt tôi băng hai tay: “Đại soái, đây là vật mà tộc người lùn đặc biệt dặn dò phải giao cho ngài”
Tộc người lùn đặc biệt tặng cho tôi sao?