“Đây là chuyện gì vậy?” Tống Tử Thanh ngây ngốc.
Tôi thở dài một tiếng: “Vì sao con người luôn luôn làm sai, nhưng lại không biết hối cải chứ”
“Thứ gì vậy!” Trần Tùng kinh hãi trợn trừng mắt, nhìn lưỡi rìu bay lơ lửng trong không trung: “Mày dùng yêu thuật gì vậy? ! Mày đã làm cái gì!”
“Tôi chỉ là một người bình thường thôi.” Tôi nói.
Chỉ là có thể nhìn thấy thứ bọn họ không thể nhìn thấy thôi.
Con người coi những ma quỷ mà họ không nhìn thấy là thứ bẩn thỉu, không sạch sẽ, nhưng lại không biết rằng, suy nghĩ của người sống, còn bẩn hơi nhiều lần so với linh hồn đã chết.
Mái tóc dài của bé gái váy đỏ bay tán loạn trong gió, bé gái bay lên, cầm lấy rìu, dùng sức bổ xuống Trần Tùng vấn còn đang gào thét.
“AI” Tiếng hét của Trần Chi, vang vọng trong màn đêm.
Bố ơi bố, chặt rất nhiều nhát; Máu màu đỏ nhuộm đỏ cả tường.
Sau đó a bố, vung cái rìu lên; Lột da tôi làm thành búp bê.
Bài đồng dao lại vang lên lần nữa, giọng hát non nớt của bé gái, hát đi hát lại những câu này, rìu không ngừng bổ xuống người Trần Tùng, nhấc lên, bổ xuống, nhấc lên, bổ xuống….mỗi lần nhấc lên, đều có máu băn ra, Trần Tùng ở dưới lưỡi rìu, bị băm nát thịt.
Tống Tử Thanh ngây người.
Tôi quay đầu đi.
Bố ơi, bố ơi, vì sao lại thế này?
La la la la.
Tiếng cười của bé gái, quanh quẩn trong bầu trời vô tận của đêm đen, trong tiếng cười đó, phát ra sự hận thù vô tận.
Một bé gái còn nhỏ chưa hiểu gì, lại có nỗi hận lớn như vậy, chẳng lẽ không phải là bi thương tuyệt vọng tột độ, thì mới như vậy sao?
“Mai Có mai Ma giết người rồi!” Cuối cùng Trần Chi cũng biết trong sân vẫn có một người tồn tại, ‘người’ cô ta không nhìn thấy, cô ta hét lên xoay người chạy vào trong nhà, còn chưa chạy tới, cửa nhà cô ta đã đóng sầm lại, mặc kệ cô ta kéo thế nào cũng không mở ra được.
Chiếc rìu bổ về phía Trần Chi, Trần Chi vô cùng sợ hãi dựa trên cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô ra lấy tấm bùa từ trong áo ra, là tấm bùa mà hôm nay Tống Tử Thanh đưa cho cô ta, cô ta gấp mấy cái, nhét bừa vào miệng.
Bé gái váy đỏ dùng rìu bổ xuống Trần Chỉ, lưỡi rìu lại bật ra, bay ra rất xa, căm lên trên cây.
Tấm bùa của Tống Tử Thanh lại có tác dụng!
Trần Chi vui sướng: “Ha ha ha! Thế mà tao lại không sao cả! Thế mà tao lại không sao cả! Cảm ơn nhé em trai Tống Tử Thanh, cảm ơn em đã giúp tôi nhiều như vậy, bây giờ em là ân nhân cứu mạng của tôi đấy! Bây giờ em đứng chung cùng một con thuyền với tôi rồi! Ha ha hai”
Thôi xong!
Bé gái váy đỏ chậm rãi xoay người lại, nhìn tôi và Tống Tử Thanh, sau đó nhanh chóng xông về phía chúng tôi.
“Tống Tử Thanh cái tên chỉ có phá là giỏi nhà anh! Tấm bùa kia giải thế nào mau giải đi!” Tôi gào lên.
“Tấm bùa đó không giải được! Có thể duy trì 48 tiếng!” Chắc Tống Tử Thanh cũng cảm nhận được một ngọn gió lạnh lao về phía chúng tôi, tay đang run lẩy bẩy, run lẩy bẩy năm lấy ngọc bội trên cổ: “Chắc cái này có thể tránh tài”
“Tránh làm sao được… Ma al Tôi bị bé gái váy đỏ đang bay tới đụng lên tường, lời phía sau không nói nổi nữa, bé gái váy đỏ bóp chặt lấy cổ Tống Tử Thanh, cái ngọc bội vớ vẩn kia chẳng có tác dụng gì cả, bị bé gái váy đỏ giật xuống, ném sang một bên.
“Tống Tử Thanh!” Tôi hét lên muốn chạy qua giúp, bé gái váy đỏ quay đầu nhe răng cảnh cáo tôi, bộ dạng đó quá khủng bố, quỷ khí ở quanh thân, giống y hết với ác quỷ Hiểu Mai lúc trước, tôi dừng bước chân: “Em nghe chị nói này em gái nhỏ, anh ấy là người tốt, anh ấy không phải đồng bọn của Trần Chi, anh ấy đứng về phía em, chỉ là tấm bùa trên người bị Trần Chi lấy mất mà thôi!”
Sắc mặt Tống Tử Thanh đỏ lên, đây là sắp ngạt thở tới nơi rồi, trong lòng tôi gấp không chịu được, lại nói: “Trần Chi mới là người hại em và mẹ eml Hận thù của em nên đi tìm người phải trả, em làm vậy với người vô tội, thì chẳng phải em cũng giống Trần Chi sao!”
Tôi vốn nghĩ rằng, trong tình hình lúc này, dùng kế khích tướng sẽ có hiệu quả, nhưng không phải như vậy, bé gái váy đó bị kế khích tướng chọc cho nổi giận, nhưng đối tượng chọc nó nổi giận lại biến thành tôi!
Bé gái buông Tống Tử Thanh ra, xoay người bay về phía tôi, tôi bị nó đụng lên tường, một tay nó bóp lấy cổ tôi, một tay khác vung lên trong không trung, móng tay của nó sắc bén như dao phát ra ánh sáng lạnh, hung ác cào về phía mặt tôi.
Không còn lời gì kịp nói nữa, việc duy nhất tôi kịp làm, chỉ là theo bản năng nâng cánh tay lên che trước mắt.
Móng tay của bé gái váy đỏ không cào lên mặt tôi, nó bị một luồng gió mạnh đánh bật ra, bay ra mấy mét, đập lên tường.
Tôi ngước mắt lên.
Dưới mây đen, người đàn ông mặc áo choàng đen từ trong không trung từ từ đáp xuống, tóc đen khẽ phất phơ trong gió, anh ta dường như hấp thụ ánh trăng, đêm có đen hơn nữa cũng không thể nuốt chửng được hào quang sau lưng anh ta, giống như một vị thần vậy, đáp xuống nhân gian.
Tôi ngơ ngác.
Sự xuất hiện của Lãnh Mạch, vĩnh viễn đều toả sáng như vậy.
“Sao vậy, vẫn còn nằm, không muốn dậy à?”
Anh ta khẽ nhướn mày, môi mỏng vẽ lên một nụ cười khiến lòng người nhộn nhạo.
Sau đó, anh ta hơi cúi người, cánh tay dài vươn ra, ôm tôi dậy.
“Em nói xem, có lần nào, mà em gây ra chuyện, mà có thể tự mình giải quyết không?”
Tôi không nhịn được bật cười, tuy tôi biết cười ngay lúc này thì không thích hợp, nhưng tôi vẫn không nhịn được.
“Đúng là ngu ngốc tới mức tôi không muốn đả kích em nữa luôn” Cuối cùng anh ta thở dài, bại bởi tôi rồi.
Bé gái váy đỏ bò dậy, chắc là cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương trên người Lãnh Mạch, bất an đứng tại chỗ gầm gừ, không dám tiến lên.
Lãnh Mạch hơi nghiêng đầu, lướt qua tôi nhìn bé gái váy đỏ, trong đêm đen đôi mắt đó bắn ra khí lạnh khiến người ta sợ hãi: “Giết người kia, ta hoàn thành tâm nguyện cho ngươi, sau đó, nhận lấy hậu quả vì đã động đến người phụ nữ của ta, ngươi, hồn phi phách tán”
Sau khi bé gái váy đỏ dừng lại mấy giây, bay vụt về phía Trần Chi.
“Lãnh Mạch, trên người Trần Chi có… Tôi muốn nói chuyện của Tống Tử Thanh với anh ta.
“Tôi biết: Lãnh Mạch ngắt lời tôi, tay trái đút trong túi quân châm chậm rút ra, búng tay một cái về phía Trần Chi.
Sau đó, thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Trân Chi.
Trần Chi bị bé gái váy đỏ căn chết rồi.
Tôi không biết Lãnh Mạch giải được bùa của Tống Tử Thanh bằng cách nào.
Tống Tử Thanh cũng ngây ngốc, ngồi trên đất, quên cả đứng dậy.
Sau khi bé gái váy đỏ giết chết Trần Chi, xoay người về phía chúng tôi, chậm rãi đi tới, tôi rụt vào trong lòng Lãnh Mạch.
Bé gái dừng trước mặt chúng tôi, trên mặt dân dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, là một bé gái rất xinh đẹp, rất đáng yêu, nhìn nhìn tôi, cười lên với tôi, còn có hai lúm má đồng tiền, sau đó nhìn về phía Lãnh Mạch: “Đã hoàn thành tâm nguyện.”