Vừa nghe thấy có quỷ sai, ba con ma bên cạnh bị doạ sợ tới mức chạy con nhanh hơn tôi, lướt qua bên cạnh tôi, bỏ chạy rồi.
“Quỷ sai? Anh doa ai vậy!’, Tuy ông chủ kinh doanh loại quán này, nhưng vẫn chưa thấy ma bao giờ, không tin chút nào, hét to lên: “Rốt cuộc anh là ai! Giả thần giả quỷ trước mặt ông đây!
Chỗ ông đây có nhiều thứ chống ma lắm! Mới không sợ đâu! Người anh em ma này? Làm chết cô ta, tôi sẽ miễn phí cơm ba ngày cho các anh!”
Mà sau khi ông chủ béo kêu xong, căn phòng không còn động tĩnh nữa.
Tôi đứng ở bên cửa, thở dài một hơi, lắc lắc đầu: “Con người ấy mà, đúng là ngu xuẩn, ông nhìn chân của anh ta đi.”
Ông chủ béo nghe theo lời tôi cúi đầu xuống nhìn, hai chân Lý Phong không chạm đất, mà cũng không có bóng của Lý Phong, lúc này ông chủ béo cuối cùng cũng tin, lập tức hét lên: “Ma a”“
Lý Phong đứng im tại chỗ: “Mời ông cùng tôi xuống địa phủ một chuyến.”
“Tôi không đi! Tôi là con người! Vì sao tôi phải xuống địa phủ cùng với anh! Anh anh anh anh anh cho dù anh là quỷ sai, anh cũng không có quyền bắt tôi!” Ông chủ béo ngồi trên đất vung tay đá chân, bởi vì sợ hãi, mắt nhắm chặt lại không dám mở ra.
Lý Phong quay đầu nhướn mày với tôi, bảo tôi mau đi đi, lúc này tôi mới hiểu, Lý Phong đang lừa gạt ông chủ béo ư?
Cũng phải, quỷ sai Ma giới sao có thể dẫn một người sống xuống địa phủ được? Còn quan tâm người sống buôn bán không theo quy định nữa?
Kĩ thuật lừa gạt này….tôi giơ ngón cái lên với Lý Phong, like cho anh ta!
Sau đó tôi liền chạy ra ngoài.
Ma ở quán trọ đều không thấy đâu nữa, chắc là vì ba con ma kia báo tin là có quỷ sai ở đây, đều chạy sạch rồi, tôi chạy lên phòng ngủ tầng hai, mở cửa rồi đóng cửa, Lãnh Mạch đang kéo quần lên, trên sàn ném một đống giấy lau.
Tôi mẹ nó suýt nữa thì bị cưỡng hiếp ở dưới tầng, anh ta lại làm cái này ở trên tầng!
Lãnh Mạch là tên vô cùng ngu ngố!
c “Làm sao vậy?” Thấy quần áo tôi loạn hết lên, anh ta vội vàng xuống giường đi về phía tôi.
Tôi không muốn quan tâm anh ta, không muốn một chút nào cả! Tự mình chỉnh lại áo phông và váy.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh ta túm lấy cánh tay tôi, phát hiện cổ tay tôi có vết đỏ, là lúc trước ông chủ béo bóp tay tôi quá mạnh, mặt Lãnh Mạch lập tức trầm xuống: “Là ma ức hiếp em hay là con người?”
“Lãnh Mạch anh là đồ khốn kiếp!” Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, oa một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa dùng sức đấm vào ngực anh ta: “Tôi suýt nữa xảy ra chuyện rồi mà anh vẫn còn tỉnh trùng thượng não! Khốn nạn! Đồ lừa đảo!
Không phải anh nói có ấn kí anh để lại cho tôi thì không ai làm hại tôi được sao! Đồ lừa đảo!
Tôi suýt nữa, suýt nữa thì…”
Lãnh Mạch thông minh như vậy, chắc là đã biết xảy ra chuyện gì rồi, kéo tôi ấn vào lồng ngực anh ta, tôi có thể cảm nhận được, hơi băng cực kì lạnh lẽo lại tới rồi.
“Đừng khóc, ngoan.” Anh ta dỗ tôi, nhưng tôi vẫn nghe ra sự lạnh lẽo trong lời nói của anh ta.
Được anh ta ôm chặt trong lòng, nghe tiếng tim đập của anh ta, cảm nhận độ ấm của anh ra, khủng hoảng, sợ hãi, tuyệt vọng, đau lòng….dần dần biến mất đi nhiều, tiếng khóc của tôi nhỏ xuống, chôn trong lòng anh ta hít mũi.
“Đừng khóc, người ức hiếp em, tôi sẽ khiến bọn họ phải xuống địa ngục.” Lãnh Mạch nói, âm u như vậy, khiến tôi không nhịn được mà rùng mình.
Anh ta lại dỗ dành tôi thêm một lúc, cảm xúc tôi cũng coi như bình ổn lại, anh ta lau nước mắt cho tôi, lấy giấy lau lau nước mũi cho tôi, lần này anh ta không mắng tôi ngu ngốc, ôm tôi về giường, nâng mặt tôi lên để tôi nhìn anh ta: “Tôi đi một chút rồi về, em ngoan ngoãn chờ ở đây, tôi lập tường bảo vệ, sẽ không có người và ma tới làm hại em nữa, tôi bảo đảm, không sợ, nhé?”
“Ừm” Tôi lau mắt ngoan ngoãn gật đầu.
Anh ta xoa đầu tôi, rồi xoay người đi ra ngoài.
Tôi đã có thể nghĩ trước được kết cục của ông chủ béo rồi.
Bạn nói xem ông ta mở một quán trọ thì cứ mở cho tử tế đi, vì sao lại có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.
Không đáng để thương hại.
Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được.
Một lúc sau thì Lãnh Mạch trở lại, nằm xuống bên cạnh tôi, sau đó ôm tôi vào lòng từ phía sau, tôi có hơi mê man rồi, ừm một tiếng, anh ta ôm chặt tôi, cằm đặt lên vai tôi, thấp giọng nói: “Tôi về rồi, ngủ đi.”
Tôi về rồi…
Lòng tôi lập tức yên ổn, mau chóng ngủ say.
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi nghe thấy Lãnh Mạch đang gọi tôi, tôi dụi mắt tỉnh dậy, anh ta khẽ võ mặt tôi: ‘Dậy đi, bên chỗ quỷ sai có động tĩnh.”
Tôi lập tức tỉnh lại, ngồi dậy: “Có động tĩnh?
Ý là thấy thầy cản thi sao?”
“Ừm”’ Lãnh Mạch ôm tôi xuống giường: “Thầy cản thi bắt đầu đi rồi, chúng ta phải đi theo.”
Tôi xoa xoa mặt, cuối cùng cũng tỉnh hản, đi giày vào, Lãnh Mạch đã mở cửa phòng ngủ ra rồi, tôi đuổi theo, Lý Phong ở tầng một đợi chúng tôi, sau đó quán trọ không còn ma nữa, cũng không thấy ông chủ béo đâu, chắc là bị Lãnh Mạch xử lí rồi, Lý Phong chỉ cửa sau của quán trọ: “Bọn họ rời đi từ chỗ này.”
Lý Phong nói, quán trọ tử thi mở quanh năm, bởi vì sau hai cánh cửa, chính là nơi thi thể dừng lại, anh ta vẫn luôn âm thầm theo dõi mười thi thể này, phát hiện thầy cản thi tới động vào thi thể nên mới báo chúng tôi.
Lãnh Mạch gật gật đầu, chúng tôi theo Lý Phong rời khỏi quán trọ từ cửa sau.
Tôi vô thức quay đầy lại, sau đó nhìn thấy trên bảng hiệu,của quán trọ có treo một thi thể, lồng ngực bị cán trúc đâm xuyên qua, nửa người dưới thảm tới không nỡ nhìn, là ông chủ béo.
“Linh hồn của ông ta đã xuống mười tám tầng địa ngục.” Lãnh Mạch ở bên cạnh tôi, nói về phía trước.
Tôi quay đầu về, mặt không cảm xúc, không có một chút đồng tình nào cả.
Sau khi rời khỏi đám sương mù, lại trở về rừng cây bình thường lần nữa, có thể thấp thoáng thấy thi thể mà thầy cản thi đang cản ở đằng trước, chúng tôi đuổi theo.
Thầy cản thi và bốn người còn lại đi vào trong rừng cây, có một hang động, bọn họ đi vào hang động đó, chúng tôi cũng khẽ chân đi vào theo.
Trong hang động có ánh sáng, chỗ trong cùng có một cái đài giống để làm phép, có một người mặc đồ đen đang đứng đó vung thanh kiếm trong tay niệm gì đó, thầy cản thi làm cho thi thể dừng lại, sau đó đi tới chỗ người kia: “Đại sư, chúng tôi làm theo lời ngài nói, thi thể đã thu thập tới đây rồi.”
Người đàn ông xoay người lại, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ ác ma.
Đúng thật! Chính là gã đàn ông đeo mặt nạ ác ma kial “Tốt lắm, mấy người qua đây.’ Mặt nạ ác ma nói với năm người kia.
Năm người kia đi tới, gã đàn ông đeo mặt nạ ác ma dùng kim châm đâm vào lòng bàn tay bọn họ, lấy máu của bọn họ vào trong bát, sau đó đặt lên trên đài, không biết là làm cái gì, Lãnh Mạch đã dẫn tôi rời khỏi hang động.
“Lãnh Mạch, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Ở trong bụi cây nhỏ, tôi hỏi Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch im lặng một lúc, sau đó nói với tôi: “Tôi bảo Lý Phong đưa em về nhà tôi trước, việc này em tò mò cũng đủ rồi, chuyện sau đó để tôi xử lí”