Mục lục
Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cuồng bạo?” Tôi kinh ngạc: “Sao Dạ Minh lại cuồng bạo?”

Tôi đã từng thấy Dạ Minh cuồng bạo, lân đó anh ta bị Lạc Nhu điều khiển, không có ý thức, từ Lôi Thành lao xuống đánh với chúng tôi, sức chiến đấu lúc đó mạnh đến kinh khủng, hoàn toàn khác biệt với Dạ Minh lúc bình thường.

“Chẳng lẽ Dạ Minh lại bị khống chế?” Tôi lo lăng.

Lãnh Mạch cau mày thật sâu: “Đi vào xem thử.”

Lãnh Mạch và tôi tiến vào trong, cảnh tượng nơi này hoàn toàn khác với cánh cửa chúng tôi đi vào trước đó, bầu trời hoàn toàn u tối, nếu không có ngọn lửa của Dạ Minh chiếu sáng, đoán chừng là đưa tay không thấy năm ngón, đi vào, nơi đây giống như nhà máy xử lý rác, rác thải khắp nơi, ruồi nhặng và đủ loại côn trùng bay quanh, mùi tanh hôi khó chịu xông vào mũi, khiến người ta muốn nôn mửa.

“Đây rốt cuộc là nơi nào?” Tôi bịt mũi đi bên cạnh Lãnh Mạch, dưới chân chỉ cần không cẩn thận là sẽ đạp phải phân chó, nhiều chỗ thậm chí còn có hâm phân, hôi thối không chịu nổi.

Lãnh Mạch đánh giá bốn phía, sắc mặt càng ngày càng xấu, nói với tôi: “Đây là nơi Dạ Minh ra đời và sinh sống lúc còn nhỏ.”


“Cái gì?!” Tôi trợn to hai mät: “Anh không đùa em đấy chứ? Dạ Minh không phải vương tộc sao? Vương tộc sao lại sống ở chỗ này chứ?! Lạc Nhu vứt mặt mũi đi đâu chứ?!”

Nhưng nhìn dáng vẻ Lãnh Mạch, không hề giống nói đùa: “Trước kia, để ngồi lên vị trí Minh Vương, Lạc Nhu đặc biệt cấu kết với Thao Thiết Vương, muốn mượn danh nghĩa con trai của Thao Thiết Vương, mặc kệ thế nào Thao Thiết cũng sẽ nể mặt con trai mà giúp cô ta một chút, kết quả, Thao Thiết vốn là trời sinh tính phong lưu, không hề để ý đến cô ta, sau khi lên giường Thao Thiết trực tiếp biến mất vô ảnh vô tung, ngay cả Lạc Nhu cũng không tìm được, kế hoạch của Lạc Nhu thất bại, trong cơn tức giận, sinh ra Dạ Minh, trực tiếp ném Dạ Minh vào nhà máy xử lý rác ở rìa Minh giới không ai quản lý, nhà máy xử lý rác kia giống hệt nơi đây, anh không thể nào nhớ lâm.”

Thật không nghĩ tới, hóa ra Dạ Minh…

“Lạc Nhu vốn không có cảm tình gì với Dạ Minh, thậm chí còn lười xử lý Dạ Minh, để anh ta ở nhà máy xử lý rác tự sinh tự diệt” Lãnh Mạch lại nói tiếp.

“Vậy sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Sau đó… Lãnh Mạch rơi vào hồi ức, kể tôi nghe về quá khứ của anh với Dạ Minh.

Lãnh Mạch lớn hơn Dạ Minh hai tuổi, mặc dù lúc anh ra đời, mẹ anh suýt thì chết rét, nhưng cũng may bà ấy được cha anh phong bế tâm mạch, duy trì tính mạng thêm mấy năm, nhưng Dạ Minh thì khác. Lãnh Mạch nói, ngày đó cũng là trùng hợp, anh gần hai tuổi, cha dân anh đi săn, bọn họ gặp được một con con mồi quý hiếm trăm năm khó gặp, cha anh muốn bắt về cho mẹ bồi bổ thân thể, con mồi kia một mực bỏ chạy, đội ngũ bọn họ một mực đuổi theo, đuổi suốt ba ngày ba đêm, con môi chạy vào nhà máy xử lý rác cách Băng Thành rất xa, bọn họ cũng đuổi vào theo.

Tìm một vòng trong nhà máy xử lý rác cũng không †ìm được con mồi, bọn họ lại nghe được tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh.

Lúc ấy cha Lãnh Mạch muốn dân đội rời đi, Lãnh Mạch lại phản đối, xin cha đi xem thử trẻ sơ sinh ở đâu, hẳn là cha anh biết chút gì đó, không đồng ý, ra lệnh cho đội ngũ rời đi.



Suýt nữa thì anh đã không gặp được Dạ Minh.

Chỉ là số mạng thần kỳ, thường để ta gặp nhau lúc không ai ngờ đến nhất.

Lúc đội ngũ sắp rời khỏi nhà máy xử lý rác, con mồi kia đột nhiên xuất hiện, xuyên qua đội ngũ, ngựa bị dọa sợ, cha Lãnh Mạch lập tức ngã ngựa, Lãnh Mạch cũng té ngã, thấy cha mình đang bận chỉnh đốn đội ngũ, lúc ấy tâm niệm của Lãnh Mạch thay đổi thật nhanh, xoay người chạy, mặc kệ cha ở sau lưng gọi anh thế nào, anh cũng không dừng lại.

Tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh rất lớn, Lãnh Mạch nghe tiếng chạy theo, đến một núi rác hôi thối vô cùng, ruồi nhặng vây quanh, anh tìm được đứa trẻ.

Quanh người đứa trẻ ẩn hiện vài đốm lửa, cả người trần truồng, trên thân dính đầy rác rưởi, trên đầu còn có một bãi phân chim, có không ít ruôi nhặng vây quanh đứa trẻ, có cả dòi bọ làm tổ trên người nó, tóm lại là đủ loại hình ảnh làm người ta muốn nôn mửa.

Mặc dù vậy, Lãnh Mạch nói, đứa trẻ đang khóc lại có một đôi mắt tỏa ra ngọn lửa, mặc dù trong mắt ngập tràn nước mắt, nhưng ánh mắt đó, trong veo mà bên bỉ.

Chính ánh mắt này, Lãnh Mạch bị đứa trẻ làm rung động.

Lãnh Mạch vươn tay về phía đứa trẻ, đứa trẻ nín khóc, chớp chớp hai mắt ngấn lệ, cũng vươn ra đôi tay mập mạp đáp lại anh.

Mắt thấy anh sắp chạm tay với đứa trẻ, cha Lãnh Mạch đột nhiên xuất hiện, từ phía sau ôm Lãnh Mạch về, hơn nữa còn lớn tiếng mắng anh: “Con có biết đứa trẻ sơ sinh này là con ai không! Lá gan của con thật quá lớn! Đứa trẻ này là con trai của Minh Vương, bị vứt lại nơi này! Không ai dám chạm tới! Nếu con đụng đến nó, Minh Vương là sẽ tàn sát cả nhà chúng ta!”

“Nhưng… Đứa trẻ sơ sinh này có làm gì sai đâu?”

Lúc đó, säc mặt Lãnh Mạch bình tĩnh nói với cha: “Nếu trời cao đã cho con gặp đứa trẻ này, con sẽ không giương mặt mặc kệ.”

Lãnh Mạch lúc nhỏ, cũng giống như Lãnh Mạch bây giờ, cũng là tính tình trong nóng ngoài lạnh đâu.

Cha Lãnh Mạch đương nhiên là nổi trận lôi đình, mang Lãnh Mạch đi.

“Anh nhớ rất rõ, hôm đó, tiếng khóc của đứa trẻ vang khắp đống rác đó.’ Lãnh Mạch nhớ lại, nói với tôi.

Tôi vốn nghĩ răng mình đã rất hiểu Dạ Minh, quan hệ giữa Dạ Minh và Lạc Nhụ, tất cả chúng tôi đều biết, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, Dạ Minh lại… ra đời như vậy.

Lãnh Mạch vươn tay về phía đứa trẻ, đứa trẻ nín khóc, chớp chớp hai mắt ngấn lệ, cũng vươn ra đôi tay mập mạp đáp lại anh.

Mắt thấy anh sắp chạm tay với đứa trẻ, cha Lãnh Mạch đột nhiên xuất hiện, từ phía sau ôm Lãnh Mạch về, hơn nữa còn lớn tiếng măng anh: “Con có biết đứa trẻ sơ sinh này là con ai không! Lá gan của con thật quá lớn! Đứa trẻ này là con trai của Minh Vương, bị vứt lại nơi này! Không ai dám chạm tới! Nếu con đụng đến nó, Minh Vương là sẽ tàn sát cả nhà chúng ta!”



“Nhưng… Đứa trẻ sơ sinh này có làm gì sai đâu?”

Lúc đó, säc mặt Lãnh Mạch bình tĩnh nói với cha: “Nếu trời cao đã cho con gặp đứa trẻ này, con sẽ không giương mắt mặc kệ.”

Lãnh Mạch lúc nhỏ, cũng giống như Lãnh Mạch bây giờ, cũng là tính tình trong nóng ngoài lạnh đâu.

Cha Lãnh Mạch đương nhiên là nổi trận lôi đình, mang Lãnh Mạch đi.

“Anh nhớ rất rõ, hôm đó, tiếng khóc của đứa trẻ vang khắp đống rác đó.’ Lãnh Mạch nhớ lại, nói với tôi.

Tôi vốn nghĩ răng mình đã rất hiểu Dạ Minh, quan hệ giữa Dạ Minh và Lạc Nhu, tất cả chúng tôi đều biết, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, Dạ Minh lại… ra đời như vậy.

“Vậy anh ta làm sao sống nổi?” Tôi cảm thấy tim đau, ôm ngực, lại hỏi Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch khế lắc đầu: “Khát vọng cầu sinh, ai cũng có từ lúc mới sinh ra.”

Sau khi bị cha mang đi, Lãnh Mạch cả ngày lân đêm đều mong muốn đến chỗ đổ rác tìm đứa trẻ, rốt cuộc anh bị bệnh, cha anh tìm rất nhiều thầy thuốc đến khám cũng đều vô dụng, Lãnh Mạch cũng là ranh mãnh, nói với cha chỉ cân cho anh đến xem thử đứa trẻ ở đống rác, bệnh của anh sẽ tốt lên ngay, cha anh thật sự không còn cách nào khác, không thể không đồng ý, mượn bóng đêm, lén lút mang anh đến nhà máy xử lý rác lân nữa.

Đến nhà máy xử lý rác, nói đến cũng thật kỳ quái, Lãnh Mạch nhiều ngày năm trên giường không cách nào ngồi dậy lại lập tức khỏe mạnh, vội nhảy xuống, đi tìm đứa trẻ sơ sinh.

Bên cạnh một hâm phân, Lãnh Mạch tìm được đứa trẻ Lúc ấy, đứa trẻ đang nằm bên cạnh hầm phân, uống nước bẩn trong hầm phân, sau khi uống xong, lại ăn rác rưởi quá hạn đổ ra từ túi rác bên cạnh, có cả xác chim chết, đứa trẻ cũng xé ra ăn.

Cha Lãnh Mạch nôn mửa tại chỗ.


Lãnh Mạch chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, không nôn mửa, từng bước một tiến tới chỗ đứa trẻ.


Đứa trẻ rất sợ hãi, không ngừng lui ra sau, vô tình rơi vào trong hầm phân.


Lãnh Mạch là người mắc bệnh cuồng sạch sẽ, nhưng lúc ấy lại không chút do dự nhảy vào hầm phân.


Anh cứu đứa trẻ, ném đứa trẻ ra khỏi hâm phân, sau đó mới tự mình bò ra ngoài, chật vật một hồi, đứa trẻ nhìn anh, đột nhiên phá lên cười khanh khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK