Bình nước năm dưới cầu thang, cách căn phòng treo rèm đen bên trái kia rất gần, treo một tấm rèm đen sì sì lớn như vậy trước cửa thật khiến người ta cảm thấy khó chịu và ngạt thở.
Nước vần chưa sôi nên tôi đứng đó đợi.
Căn phòng nào đó bên phải đột nhiên mở cửa ra, một người đàn ông trung niên chạc 50 tuổi, mặc một bộ vest thẳng thớm bước ra, sau khi nhìn thấy tôi, người đàn ông đó có chút kinh ngạc: “Cháu là…”
“À, cháu là bạn của Tiêu Tiểu Nguyệt, cháu tới nhà cô ấy ở nhờ một đêm ạ” Tôi vội vàng hỏi.
“À, bạn của Tiểu Nguyệt à, chú là chú nó, chào cháu nhé” Người đàn ông nói.
Đúng lúc ấy nước sôi, tôi tưởng người đàn ông kia cũng định rót nước nên nói: “Chú rót nước trước đi ạ”
“Không cần đâu, chú không rót nước, chú ra ngoài hít thở không khí ấy mà” Ông chú xua xua tay.
Tôi “vâng” một tiếng rồi rót nước cho mình, sau khi rót nước xong, người đàn ông đó vần dựa lưng vào tường hút thuốc, tôi chào hỏi ông chú rồi trở vê phòng mình.
Khi khép cửa lại, tôi thấy người đàn ông đó đi về phía căn phòng treo rèm đen ngoài cửa, trong tay ông ấy có một chùm chìa khóa.
Người đàn ông đó định mở cửa phòng trèo rèm đen kia à?
Tôi đóng cửa lại, lòng có chút hoài nghi.
Cẩu Đản và Túy Hoa kết nối được WiFi nên đang ngồi trên giường tôi nghịch điện thoại, tôi đặt cốc nước xuống bàn, nghĩ bụng, hay là rót thêm một ấm nữa đi, buổi tối không ra ngoài nữa, vừa mới cầm ấm lên thì nghe tiếng âm thanh bình bịch bên ngoài vọng lại, tôi đặt ấm nước xuống, rồi đi về phía cửa.
Cửa phòng không có mắt mèo, nên tôi len lén mở he hé một kẽ hở nhỏ.
Tuy khoảng cách từ đây tới căn phòng kia rất xa, nhưng thị lực của tôi vẫn đủ để nhìn thấy cảnh tượng bên kia.
Tấm rèm màu đen treo ngoài cửa đã được kéo ra, cửa phòng cũng được mở toang, chẳng mấy chốc, tấm lưng của người đàn ông mặc vest kia lộ ra, rồi sau đó…
Hình như ông ấy đang kéo một thứ gì đó, cả người ông ấy chăn mất tâm nhìn nên tôi chỉ có thể nhìn thấy chiếc váy cưới màu đỏ chót bị lê trên đất và… đôi bàn chân không động đậy của một người phụ nữ.
Ông ấy đang kéo một cái xá!
c Người đàn ông mặc vest đột nhiên quay phắt đầu lại.
Tôi lập tức đóng sập cửa ngay tức khắc.
Lưng dựa sát vào tường, tim đập thình thịch, thình thịch điên cuồng.
Chắc không phải ông ấy đã phát hiện ra tôi nhìn lén đâu chứ?!
“Sao thế?” Cẩu Đản ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chạy đến chỗ giường lớn, võ võ lồng ngực đập phập phồng liên hồi: “Vừa nấy đi rót nước em gặp được một người đàn ông, ông ấy nói ông ấy ra ngoài hít thở không khí, sau đó..”
GIDG GỌG G0”
Đột nhiên có người gõ cửa phòng tôi.
Hô hấp thoáng chốc ngưng lại.
Cẩu Đản và Túy Hoa cũng không động đậy, con dao lam lập tức xuất hiện trong tay bọn họ.
“Cô bé, cô có ở trong phòng không?” Bên ngoài vọng lại giọng nói của một người đàn ông.
Ông ấy tới tìm tôi rồi!
Phát hiện tôi đang nhìn lén nên muốn giết người diệt khẩu sao?
Tôi nuốt ực miếng nước bọt, trán đổ đầy mồ hôi.
“Sợ cái gì, có bọn chị ở đây rồi” Túy Hoa nói: “Đi mở cửa thử xem, bình tĩnh chút”
“Quỷ sau có thể đối phó được với con người không?” Tôi nhỏ tiếng, cực kỳ nhỏ tiếng hỏi.
Cẩu Đản nhìn tôi lắc đầu: “Không thể”
Thế mà hai người dám huênh hoang!
“Tuy bọn anh không thể làm hại con người, nhưng nếu kẻ đó muốn đối phó với em, bọn anh vân có thể cản trở họ, sẽ không để họ làm hại em đâu” Cẩu Đản nói.
Má nó, nói chuyện thì nói hết câu xem nào, đừng ngắt ngứ giữa chừng như vậy có được không!
“Cô bé? Cháu ngủ chưa?” Người đàn ông mặc vest lại gọi.
Tôi hít sâu một hơi, lau sạch mồ hồi trên trán, rút cho hai lá bùa bó buộc từ trong balo ra đút vào túi quần rồi mới mở lời: “Đi cháu một lát ạ, cháu vừa mới lên giường.”
Tôi ngồi dậy, lê thân xác lề mề ra mở cửa, tôi chỉ mở hé cửa, người đàn ông mặc vest đang đứng bên ngoài, trên gương mặt lộ rõ một nụ cười tươi rói, nhưng tôi lại cảm thấy ẩn sâu bên trong nụ cười ấy lại là sát khí nặng nề vô ngần.
“Cô bé, cháu vừa ngủ à? Có phải chú làm phiền cháu rồi không?” Ông chú nói.
Ông chú đang hỏi dò tôi, nên tôi đáp: “Vâng, cháu vừa mới lên giường, hôm nay cháu mới tới thôn Hòa Bình nên hơi mệt, ngày mai cháu còn phải lên đường sớm nên muốn đi ngủ luôn, chú… có chuyện gì không ạ?”
“À, không có gì, chú muốn hỏi xem phòng cháu có ấm nước không, nếu không có thì chú bảo Tiểu Nguyệt mang tới cho cháu một cái, buổi tối cháu có thể đi rót thêm nước uống từ từ”
“Có ạ có ạ” Tôi chỉ tay vào ấm nước trên bàn: “Nhưng cháu không thích uống nước lắm, một cốc là đủ rồi ạ, cảm ơn chú đã quan tâm”
Ông chú thò đầu vào nhìn, ấm nước đang đặt bên cạnh Cẩu Đản, chắc ông chú đang xác nhận xem rốt cuộc vừa nấy tôi có cầm ấm đi rót nước hay không, bây giờ xác nhận xong rồi ông chú liên lui ra ngoài: “Vậy xin lõi vì đã làm phiền cháu nhé, cháu mau nghỉ ngơi đi, buổi đêm nếu nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng ra ngoài nhé, chắc Tiểu Nguyệt cũng đã dặn cháu rồi đúng không”
Tôi nhìn ông chú với vẻ căng thẳng, gật gật đầu: “Nếu như chú không còn việc gì nữa thì…
cháu đi ngủ tiếp nhé ạ?”
“Đi đi” Ông chú nói vậy, nhưng cơ thể lại không di chuyển, cứ đứng đấy nhìn tôi đóng cửa phòng trước mặt mình, sau đó tôi mới nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa dần của ông chú.
Hai chân tôi mềm nhũn, hai tay vịn vào tường ngồi thụp xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Tại sao đột nhiên ông ấy lại tới tìm em thế, lúc nấy em nhìn thấy gì vậy.” Túy Hoa hỏi tôi.
Nhắc tới chuyện này, tôi vội vàng chạy vê giường, thấp giọng nói: “Chuyện này đáng sợ lãm! Ông ấy mở cửa căn phòng kia, sau đó kéo xác trong căn phòng đó ra ngoài! Lúc nãy ông ta tới gõ cửa gọi em, em tiện thể nhìn ra bên ngoài, nhưng cái xác đó không thấy đâu nữa!
Chắc chắn nó đã bị ông ấy kéo vào phòng rồi, hai người nói xem, ông ấy có ý gì vậy?”
“Kéo xác?” Cẩu Đản và Túy Hoa đều trầm tư suy nghĩ, ngẫm nghĩ một hồi, cả hai người họ đều lắc đầu: “Không biết”
“Gặp ma thật rôi mẹ ơi, suýt nữa em sợ mất vía!” Khắp mặt khắp lưng đều là mồ hôi, tôi đưa tay vuốt mặt: “Mặc kệ, cái nhà này làm bất kỳ chuyện gì cũng không liên quan tới em, em đi rửa mặt đây, sau đó lên giường đi ngủ.”
Tôi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh táp lên mặt, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, sau đó, tôi trở về giường, mở điện thoại ra, không có tin nhăn, cũng không có cuộc gọi nhỡ, tôi bỗng thấy hơi hụt hãng, vốn tưởng Lãnh Mạch không gọi điện thoại cho tôi thì chí ít cũng sẽ gửi tin nhắn cho tôi, nhưng dựa theo tính cách của Lãnh Mạch, anh ta không nhắn tin, không gọi điện cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều, tại sao Dạ Minh và Tống Tử Thanh cũng không thèm quan tâm xem tôi đang ở đâu dù chỉ một chút nhỉ?!
Lúc ở ga tàu quan tâm tôi lắm, tôi mới đi một ngày mà bọn họ đã bặt vô âm tín rồi.
Đau lòng quá đi, tôi ném điện thoại sang một bên, hai mắt nhắm lại, đi ngủ!
Cẩu Đản và Túy Hoa không cần ngủ, nên ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.
Còn chưa kịp ngủ thiếp đi thì bỗng có tiếng “cộc” một cái cực lớn từ bức tường bên kia vọng lại, như thể có một vật nặng gì đó rơi xuống đất vậy.
Tôi giật mình ngồi dậy ngay lập tức.
Giường tôi ngủ đặt sát tường, rất gân phòng của người đàn ông mặc vest kia, rõ ràng âm thanh phát ra từ bên đó!