“Cô thật sự đã đưa ra quyết định rồi sao?” Hàn Vũ hỏi tôi.
“Thật sự đưa ra quyết định rồi sao?” Tôi lắc đầu: “Con của tôi rất có khả năng sẽ vì việc này mà sinh non và chết đi, làm sao tôi có thể thật sự đưa ra quyết định được chứ? Nhưng có đưa ra quyết định hay không thì đã sao? Bây giờ chúng ta nhất định phải làm như vậy”
Hàn Vũ im lặng vài giây, sau đó nói: “Cô là cô gái kiên cường và dũng cảm nhất mà tôi từng thấy”
“Nếu có thể, tôi không muốn mình kiên cường, cũng không muốn dũng cảm” Tôi muốn làm một cô gái nhỏ nũng nịu nép vào trong lòng Lãnh Mạch làm nũng và đùa giốn với anh, đó là một việc hạnh phúc biết bao.
“Nhăm mắt lại, cô gái.” Hàn Vũ nói.
Tôi nhắm mắt lại.
Rất nhanh, một đường khí đã băn thẳng vào trong cơ thể của tôi, tôi lại tiến vào trong thế giới tỉnh thân của mình.
Sách cổ tiên tri mở ra trước mặt tôi. Bắt đầu từ khi Trái Đất này tồn tại, toàn bộ sự kiện được lần lượt hiển thị ra cho tôi từ trong sách cổ tiên trí. Những lịch sử trong quá khứ, chiến tranh, khói thuốc súng ở khắp nơi, chỉ có đến hiện tại mới mở ra một thời đại hòa bình đáng quý. Nhưng lúc này, hòa bình cũng đang bị đe dọa.
Tôi gọi sách cổ tiên tri: “Mộ Tu đại nhân”
Người đàn ông tuấn tú tóc đỏ, dáng người cao lớn trong nháy mắt xuất hiện trước mặt tôi.
“Tôi nói này tiểu tổ tông, sao cô lại tới đây nữa vậy?” Mộ Tu mang vẻ mặt sụp đổ: “Không thể để tôi ngủ một giấc thoải mái được sao?”
“Mộ Tu đại nhân, ông có biết Tống Lăng Phong không?” Tôi hỏi ông ta.
“Tống Lăng Phong? Ai cơ? Có gì lợi hại? Tại sao tôi phải biết người đó?” Mộ Tu hếch mũi, mái tóc ngắn màu đỏ rối bời, vừa nhìn đã biết còn chưa tỉnh ngủ.
“Ông chính là quỷ thần, không thể có chút hình tượng được sao?” Tôi thực sự không thể nhìn nổi nữa, tiếp xúc vài lân, Mộ Tu đại khái cũng rất quen thuộc với tôi, không còn một chút lạnh lùng và đáng sợ nào như lúc đầu nữa.
“Có chuyện gì thì nói mau đi, bớt phí lời” Mộ Tu quát tôi: “Con mẹ nó nói xong tôi còn phải đi ngủ nữa đấy!”
Tôi đảo trắng mät: “Ông có thể không nhận ra cái tên Tống Lăng Phong này, nhưng một nghìn năm trước, có một người dị năng nhân loại đã bao vây tiêu diệt ông, người đó chắc hẳn ông nhận ra chứ nhỉ?”
Nghe vậy, tôi nhìn thấy sắc mặt của ông ta hơi thay đổi nhẹ.
“Ông nhận ra ông ta, đúng không?” Tôi lại hỏi.
“Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Lần này tới tìm tôi, đừng nói với tôi là cô muốn nói chuyện phiếm với tôi đấy nhé!” Mộ Tu lại ra sức tránh đề tài này.
Tôi nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa: “Người đàn ông đã vây khốn ông vào nghìn năm trước, hiện tại đang ở bên ngoài, ông ta nói ông đã giết người phụ nữ mà ông ta yêu, ông ta phải tìm ông báo thù, còn tạo ra một quỷ thần mới, thề rằng phải phá hủy thế giới này. Quỷ thần đó có ý thức và có suy nghĩ, rất khó đối phó, chúng tôi đã có hai người bị thương nặng, hiện tại tình hình khá gay go, cho nên tôi tới tìm ông nhờ giúp đỡ”
“Cô nói cái gì? Tống Dật vẫn còn sống sao?” Mộ Tu kinh ngạc nói: “Sao có thể, làm sao tuổi thọ của con người có thể sống đến nghìn năm được?”
Hóa ra tên gọi vào một nghìn năm trước của Tống Lăng Phong là Tống Dật, đúng là một cái tên rất dễ nghe, đại khái thì nghìn năm trước, người ta cũng là một người đàn ông phóng khoáng đẹp trai mà.
“Là cấm thuật” Nhưng ân oán của bọn họ không liên quan đến chúng tôi: “Ông ta đã nhờ con trai mà mình đã sinh ra làm vật chứa, rồi thả linh hồn của mình vào bên trong, sống qua nhiều thế hệ cho đến hiện tại.
Ông ta đã giết cha mẹ tôi, giết chị họ của tôi, làm anh họ của tôi trọng thương. Mộ Tu đại nhân, ông hãy giúp tôi đi!”
“Tôi không thể giúp cô được.” Mộ Tu lại nằm ngoài dự liệu của tôi, không hề nghĩ ngợi mà từ chối tôi.
“Tại sao?” Lúc trước kêu ông ta giúp, ông ta còn rất sảng khoái đi giúp kia mà, hiện tại mối quan hệ giữa †ôi và ông ta như bạn bè, như anh trai, tôi không ngờ ông ta lại từ chối tôi!
“Nếu lời cô nói là thật, người bên ngoài đó chính là Tống Dật, thì tôi không thể giúp cô giết ông ta được” . Đam Mỹ Hài
Mộ Tu lại hạ quyết tâm, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.
“Nhưng Mộ Tu đại nhân, nếu ông không giúp tôi, sẽ không có người nào đánh lại quỷ thần kia hết. Thế giới này sẽ bị phá hủy mất!” Tôi sốt ruột, cũng ngồi xổm xuống, nắm lấy ống tay áo của ông ta: “Làm ơn hãy giúp tôi đi!”
“Không được” Mộ Tu lại từ chối.