Tôi đột nhiên nhớ tới lời mà Lãnh Mạch nói lúc trước, khí lạnh của anh ta đi vào cơ thể tôi, sẽ nguy hiểm tới tính mạng!
Nhưng anh ta không nói khi nào khí lạnh mới phát tác! Tôi đâu ngờ được răng lại nhanh như vậy!
Sự lạnh lẽo như đông đá mau chóng xâm nhập vào cơ thể tôi, cảm giác này, thật giống như bạn mở mắt trừng trừng nhìn cơ thể mình đóng băng từ bên trong ra, trở thành một tảng băng điêu khäc, thậm chí tôi còn cảm nhận rõ ràng được khí lạnh đang đóng băng dạ dày, phổi của tôi, rồi đi lên trên, tôi dân trở nên khó thở, cảm giác khi cảm nhận quá trình này, đúng là khó chịu vô cùng.
Tâm mắt mơ hồ đi, ý thức không còn tỉnh táo nữa, khí lạnh bät đầu lan đến trái tim của tôi, có lế trong vài giây nữa tôi sẽ chết, nhưng tôi không có cách nào ngăn cái chết này lại được, bất lực, tuyệt vọng, là tất cả cảm nhận cuối cùng tôi trước lúc hôn mê.
Tôi mau chóng hôn mê đi, vào giây cuối cùng, không ngờ răng cửa phòng tăm bị mở ra.
Chặắc Lãnh Mạch cũng không ngờ răng, khí lạnh lại tới nhanh như vậy nhỉ…
Còn nói cái gì mà ở nhà anh ta thì có thể bảo đảm được an toàn tính mạng cho tôi…
Tôi cứ thế này…mà chết đi sao?
Con đường tối tăm dài đẳng đăng, tôi lê từng bước khó khăn đi về phía trước, phía trước có một cánh cửa, cánh cửa hơi hé ra một cái khe, bên trong loé lên ánh sáng, tôi giống như thiêu thân, đi về phía có ánh sáng, mở cánh cửa ra.
Bên trong là một căn phòng cổ xưa, chính giữa có một cái ghế, nhìn có cảm giác như thời trung cổ, trên tường treo rất nhiều tranh, nhưng tôi không nhìn rõ được trên bức tranh vẽ cái gì, tôi đi về phía chiếc ghế, cơ thể rất mệt mỏi rất nặng nề, tôi ngồi lên chiếc ghế.
“Họ tên”’ Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói.
Tôi giống như bị mê hoặc vậy, ngây ngốc mở miệng: “Đồng Đồng”
“Họ tên: Đồng Đồng. Thời gian tử vong: Ngày 15 tháng 05 năm 2016. Nguyên nhân tử vong: Tim ngừng đập, tử vong tự nhiên.
Thân phận ở thế giới loài người…” Giọng điệu cứng nhặc nói tới đây thì ngừng lại.
Một lúc sau, một người mặc áo choàng màu đen đi từ trong tường ra, tôi biết, đây là vẻ ngoài của quỷ sai.
Quỷ sai với khuôn mặt mơ hồ đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống: “Con người có mät quỷ, nói cho ta biết, mắt của ngươi, được ai cho.”
Mắt quỷ? Ý nói đôi mắt của tôi có thể nhìn thấy ma sao? Ai cho tôi nhỉ? Tôi không biết, lẽ nào không phải trời sinh à?
Tôi lắc lắc đầu với quỷ sai.
“Hành vi lấy trộm mắt quỷ theo pháp luật Ma giới thì sẽ bị đày xuống mười chín †âng địa ngục, ngươi còn không thành thật sao!”
Mười chín tâng địa ngục? Không phải địa ngục chỉ có mười tám tâng thôi à?
“Tôi thực sự không biết.” Tôi nói với quỷ sai.
“Ngươi! Biết luật mà còn phạm luật, không thể tha thứ được!” Quỷ sai vung lưỡi đao về phía tôi.
Khung cảnh trước mặt tôi đột nhiên thay đổi.
Không còn chiếc ghế nữa, không còn căn phòng, bức tranh không thấy đâu, tôi bay tới một nơi trăng xoá, giọng nói của một người phụ nữ truyền vào tai tôi.
“Tôi chỉ có thể cứu cô một lần, hi vọng cô có thể thực hiện lời hứa, giúp tôi báo thù”
Giọng nói này rất quen thuộc.
Nhưng tôi nhất thời không nhớ ra được.
Tôi cố găng nghĩ lại, trước mắt xẹt qua một luồng ánh sáng trăng, tôi hét lên, mắt hoa đi, mất đi ý thức.
Lúc cuối, tôi cuối cùng cũng nhớ ra người nói chuyện là ai!
Là nữ ác ma kial b “Tôi bảo này Lãnh lão đại, cô gái này đáng để cậu dùng đan tâm linh để cứu à?
Tuy răng cô ấy là người kí khế ước gì đó của cậu, nhưng chết thì chết thôi, đổi sang người khác là được mà.
“Nói nhảm cái gì, nếu không cứu được cô ấy, thì tôi để cậu chôn cùng”
“Mái! Ông đây vất vả chạy tới đây chữa trị cho người này, thì đổi lấy được lời này của cậu à!”
Tôi mơ mơ hồ hồ, nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang cãi nhau ở bên tai, một người là Lãnh Mạch, một giọng nói khác thì rất xa lạ, chắc tôi không quen biết, tôi muốn mở mắt ra, động mí mắt, nhưng mí mắt nặng như treo ngàn cân vậy, không thể mở ra nổi.
“Được rồi, cô ấy sống lại rồi” Âm thanh xa lạ lại nói: ‘Có điều bây giờ rất yếu ớt, chắc chưa tỉnh lại được đâu, Lãnh lão đại phải cấm dục ít nhất nửa tháng, cơ thể cô ấy yếu ớt như vậy, còn chưa chuẩn bị xong mà ông đã đụng vào cô ấy, lần này cô ấy có thể thoát khỏi cái chết đã là may mản lắm rồi, cấm dục nửa tháng cũng là giới hạn thấp nhất rồi đấy, tốt nhất trên một tháng đừng có động vào cô ấy, Lãnh lão đại nếu cậu không nhịn nổi, tôi tìm mấy cô cho cậu nhé?”
“Cút!” Thanh âm của Lãnh Mạch vang lên.
“Mái! Lúc cần ông đây thì kéo đến, giờ không cần nữa thì bảo ông đây cút, đúng thật là có phụ nữ liên quên anh em, nói chính cậu đó Lãnh lão đại!”
Sau đó tôi nghe thấy một trận tiếng lụp bụp vang lên, rồi vang lên tiếng hét của người đàn ông xa lạ kia, tiếp đó, bên tai liền yên tĩnh.
Tôi có thể cảm giác được ánh mắt của Lãnh Mạch đang nhìn mặt tôi, nhưng tôi không mở mắt nổi cũng không động đậy được, không thể hỏi anh ta mọi chuyện.
Một lúc sau, ánh mặt của anh ta rời đi, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, sự uy nghiêm áp bức mà anh ta vô tình phát ra cũng theo đó mà biến mất.
Tôi cũng được thả lỏng, bây giờ tư duy và ý thức của tôi vô cùng rõ ràng, ngoài việc không thể mở mắt ra, còn lại gân như đã hồi phục hết rồi, chỉ có cơ thể vô cùng đau đớn, nhưng nghe cuộc nói chuyện giữa Lãnh Mạch và người đàn ông kia, bây giờ tôi có thể thoát khỏi cái chết, Lãnh Mạch dùng đan tâm linh gì đó cứu tôi, nghe giọng của người xa lạ kia, hình như là thứ rất hiếm có.
Thật không hiểu Lãnh Mạch nghĩ gì, xấu xa với tôi như vậy, lại dùng hết sức để cứu †ôi, một mặt thì hành hạ tôi, một mặt lại bảo vệ tôi, tôi nên nói anh ta mâu thuần, hay là nói đàn ông đều mâu thuân nhỉ?
Tóm lại, có thể sống sót, đã là chuyện may mẫn nhất rồi.
Tôi lại nhớ tới cảnh trong mơ, thêm sự may mãn mà tôi thoát chết lần này mà người đàn ông xa lại nói với Lãnh Mạch, tôi nghĩ, chắc là nữ ác ma kia cứu tôi, tôi thiếu nợ cô ấy một nhân tình, việc thay cô ấy báo thù, tôi nhất định sẽ làm, tôi thề.
Không biết cô ấy có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi hay không.
Hoá ra đôi mắt mà tôi có thể nhìn thấy ma là mắt quỷ, còn việc ai trộm cho tôi, chết rồi thì tôi phải xuống mười chín tâng địa ngục, rốt cuộc là ai đưa mắt cho tôi, lẽ nào Lãnh Mạch không biết sao….
Trong đầu tôi nghĩ linh tinh rất nhiều chuyện, dân dần cảm thấy buồn ngủ, rồi tôi ngủ thiếp đi.
Lần này tôi không mơ thấy chuyện kì lạ gì nữa, không nhớ nổi giấc mơ, tôi không biết tôi đã ngủ bao lâu, cuộc nói chuyện giữa Lãnh Mạch và người đàn ông xa lạ kia khiến tôi tỉnh lại lần nữa, cơ thể vẫn rất đau, cả người không có sức lực, có điều lần này tôi động mí mắt, rất nhanh đã có thể mở mắt ra.
Ánh sáng trong phòng nhất thời khiến tôi không thể thích ứng được, híp mắt lại, một lúc lâu vân không nhìn rõ thứ gì.
“Cô ấy tỉnh rồi, Lãnh lão đại, giờ thì cậu yên tâm rồi chứ. Người đàn ông bất lực thở dài: “Cậu giữ tôi ở lại bốn ngày, trả lương cho tôi đi!”