Cái gì mà bỏ phần tử không khí vào trong cơ thể tôi?
“Cô bé, trong cơ thể con người cũng tràn ngập không khí, tôi có thể khống chế phần tử không khí, cũng có thể khống chế phần tử không khí tiến vào cơ thể người, tôi dân cô đi làm chuyện thú vị đi”
Cơ thể tôi không cử động được nữa!
Không, không đúng, cơ thể của tôi cử động, nhưng không phải tự tôi cử động!
Tôi bị Lãnh Hiên khống chế!
Cơ thể của tôi từ không trung rơi xuống, đứng phía trước Lãnh Mạch.
“Nhóc con?” Lãnh Mạch bước nhanh tới gần tôi.
“Đừng tới gần eml” Tôi kêu to.
Lãnh Mạch dừng bước lại.
“Đồ ngốc, em làm sao vậy?” S¡ Mị hỏi.
“Đi mau!” Bất an ở trong lòng tôi càng ngày càng mãnh liệt, tôi giống như đoán được Lãnh Hiên muốn làm gì rồi!
Nhưng mà người đối diện người nào cũng không đi, rõ ràng là Minh Giới đang không ngừng sụp xuống, nhưng bọn họ vân ở bên cạnh tôi.
“Đúng là trọng tình trọng nghĩa.” Giọng Lãnh Hiên đang vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Nếu là như vậy, trò chơi càng vui hơn”
Tôi năm chặt kiếm siêu thần, còn giơ nó lên, bước từng bước, chậm rãi đi vê phía đám người Lãnh Mạch.
“Lãnh Mạch!” Tôi kêu to với anh, nhưng Lãnh Hiên che lại giọng nói của tôi, tôi nói không nên lời rồi.
Lãnh Hiên ở trong không trung vung tay lên, Minh Giới tạm dừng sụp xuống, tất cả mọi người bị Lãnh Hiên che lại, đứng tại chỗ không thể nhúc nhích.
Tôi nện bước cứng ngắc, đi tới trước mặt Lưu Nguyệt trước.
“Đồng Đồng?” Vẻ mặt Lưu Nguyệt nghỉ ngờ, nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi đổi thành hai tay năm chặt thanh kiếm, kiếm siêu thần giơ cao qua đỉnh đầu tôi.
Đừng mà…
Đừng mà…
Đừng mài “Trò chơi, bắt đâu” Lãnh Hiên nói.
Theo ông ta mới dứt lời, kiếm siêu thần chặt bỏ đầu Lưu Nguyệt.
Máu tươi bản tung tóe lên mặt tôi.
Đầu Lưu Nguyệt bịch một tiếng, rớt xuống đất, lăn tới bên chân tôi.
Toàn thân tôi đều đã run lẩy bẩy, nhưng tôi không nói nên lời, không thể tránh thoát khỏi trói buộc của Lãnh Hiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Nguyệt, nhìn Lưu Nguyệt… Chết dưới tay tôi.
“Nhóc con?”
“Đồ ngốc!”
“Cô nhóc, rốt cuộc là em…”
Lãnh Mạch, Si Mi, Tống Tử Thanh cùng kinh hãi kêu lên Mà người yêu cô ấy kinh hãi kêu lên, Dạ Minh gào rống: “Lưu Nguyệt! Cô gái nhỏ, rốt cuộc là cô đang làm gì thế? Nhanh tỉnh lại đi!”
Tôi rất tỉnh táo, ý thức của tôi vô cùng tỉnh táo, tôi biết rõ trước mắt xảy ra chuyện gì, nhưng cơ thể tôi…
Xoay người, tôi lại tới Dạ Minh cách tôi gần nhất, đi tới bên cạnh anh ta.