Nhưng tôi lại chết sững người.
Năm, sáu người… luân phiên nhau làm nhục dì ấy?
Tôi hi vọng răng mình đã hiểu nhầm lời của Tiêu Tiểu Nguyệt, nhưng hiện thực lại càng tàn khốc, lại càng vô nhân tính hơn những gì tôi đoán.
Tiêu Cường đặt chiếc bánh bao xuống rồi bước vào trong nhà cùng Tiêu Tiểu Nguyệt, tôi cũng đi theo họ.
Căn nhà không thay đổi, vẫn là căn nhà ba tầng như cũ, nhưng gian bên trái tâng hai vẫn chưa treo rèm đen, vân chưa đặt quan tài, Tiêu Cường và Tiêu Tiểu Nguyệt đi vào phòng ngủ, tôi cũng vội vàng vào theo sau.
Cách bố trí trong phòng rất đơn giản và trang nhã, có một người phụ nữ đang năm úp trên giường, áo quần xộc xệch, lộ ra tấm lưng trần trụi.
Tiêu Cường đi qua đó lật người phụ nữ kia dậy.
Đó chính là cô của Tiêu Tiểu Nguyệt, hai mắt bà nhăm chặt, hàng lông mày khẽ cau, trông dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Nguyệt Nhi, cho bà ta uống thuốc tránh thai chưa?” Nhưng Tiêu Cường lại chẳng thèm bận tâm đến điều ấy, ông ta quay sang hỏi Tiêu Tiểu Nguyệt.
“Uống rồi ạ” Tiêu Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh lãnh đạm nói: “Tại sao không thắt ống dân trứng của bà ta luôn đi ạ, làm vậy có thể tiết kiệm được tiên mua thuốc tránh thai đấy bố”
“Trong thôn có rất nhiều người mê tín, không thích “quất” phụ nữ thắt ống dẫn trứng”
Tiêu Cường vừa nói vừa mở một cuốn sổ ra, tôi đi qua đó nhìn, đó là một cuốn sổ thu chỉ được viết chỉ chít những khoản tiền, Tiêu Cường cầm lấy bút viết 30 triệu lên một trang mới, rôi mắng chửi vài câu: “Lần sau làm chuyện này phải thu thêm tiền mới được, mẹ nó, đã bảo là chỉ được ba người “chơi” thôi mà, bây giờ cả năm, sáu thằng cùng “chơi”, chẳng may bà ta “hỏng” thì sau này kiếm tiền kiểu gì?”
Lời lẽ thẳng thắn như vậy ngay cả đồ ngốc cũng có thể hiểu được.
Không ngờ Tiêu Cường lại đem cô của Tiêu Tiểu Nguyệt đi bán, mà Tiêu Tiểu Nguyệt thì…
trông bề ngoài cũng chẳng có chút đồng cảm nào!
Sau khi viết sổ xong, Tiêu Cường và Tiêu Tiểu Nguyệt rời khỏi đó, trong căn phòng chỉ còn lại cô của Tiêu Tiểu Nguyệt.
Người phụ nữ đó châm chậm hé mắt ra, thì ra vừa rồi bà ấy đang giả vờ ngủ, bà ấy rất đẹp, nhưng chõ giữa lông mày lại tràn ngập ưu thương. Năm trên giường một lúc, bà ấy chống đỡ thân người bò dậy, bộ quần áo rách rưới trên người tụt xuống khỏi cơ thể, cả tấm lưng và ngực của bà đều chăng chịt những vết thương xanh tím, có dấu vết của dây thừng, thậm chí còn có cả vết nhựa nến nhỏ xuống đó, có thể thấy bà ấy đã bị đám người kia ngược đãi đến mức nào.
Bà ấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen dưới gầm giường, trong hộp có một cuốn sổ dày, rồi cầm cuốn sổ ngồi xuống bàn, mở ra, bắt đầu vội vàng đặt bút viết.
Tôi bước tới nhìn, đó là nhật ký của bà ấy, nó đã được viết hơn phân nửa, bà ấy đang viết: Hôm nay tôi lại sống sót trở về, tôi tưởng tôi sẽ chết, bọn họ dùng dây thừng để quất tôi, nhỏ nhựa nến xuống ngực tôi, lại còn rửa ruột cho tôi, điều kinh tởm nhất là cả sáu người bọn chúng luân phiên nhau làm nhục tôi, rồi dân cả chó mà bọn chúng nuôi tới và cũng để nó làm nhục tôi như bọn chúng đã từng. Bọn chúng tưởng tôi ngu, bọn chúng tưởng tôi không biết gì, tôi phải ghi lại từng tội chứng của bọn chúng!
Nhưng… người tôi yêu lại phải chịu khổ rồi…
Bên ngoài phòng ngủ bồng có tiếng động vang lên, bà ấy vội vàng luống cuống tay chân cất cuốn sổ trong hộc tủ, rồi đá chiếc hộp kia xuống gầm giường, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
Tôi muốn biết bên trong cuốn sổ kia viết gì, nhưng cuối cùng tôi chỉ liếc nhìn cuốn sổ kia một cái, rồi chạy ra ngoài theo bà ấy.
Tiếng hét vừa rồi là cửa Tiêu Tiểu Nguyệt, cô ta đang bưng một chiếc bát sứt mẻ đựng cơm và rau đứng dưới chân cầu thang tầng hai lớn tiếng gọi: “Tiêu Câm Tâm, đồ phụ nữ thân kinh kia, mau cút xuống đây!”
Tiêu Cầm Tâm, đây là tên của cô Tiêu Tiểu Nguyệt sao? Cái tên thật hay, nhưng đáng tiếc…
Người phụ nữ vừa chạy ra khỏi phòng ngủ liền biến thành bộ dạng của kẻ điên, vừa quỳ vừa bò tới trước mặt Tiêu Tiểu Nguyệt, miệng lại còn chảy nước dãi: “Cơm, cơm, cơm của tôi…”
“Vân biết đường ăn cơm cơ mà, ăn c.ứ.t đi!”
Tiêu Tiểu Nguyệt đổ bát cơm lên đầu bà ấy, sau đó bật cười sang sảng: “Ha ha ha, bà già điên!
Bà già điên không có lòng tự tôn!”
Tóc Tiêu Câm Tâm dính đầy cơm và rau, nhưng dường như bà ấy cũng không thèm để ý, hai tay vơ hết những hạt cơm vón rơi trên sàn đút vào miệng ăn.
Có một miếng cơm rơi dưới chân Tiêu Tiểu Nguyệt, Tiêu Câm Tâm bò qua đó nhặt, nhưng Tiêu Tiểu Nguyệt lại nhấc chân lên dí hẳn xuống, di đi di lại một hồi mới né ra, miếng cơm vừa đen vừa bẩn, nhưng Tiêu Cầm Tâm chỉ hơi khựng lại một chút, rồi vấn nhặt lên ăn.
“Bà xem bà buồn nôn chưa kìa! Nếu không vì bà có cái vỏ ngoài xinh đẹp khiến người trong thôn mê muội đến mức thần hồn điên đảo và kiếm được chút tiền, vậy thì bà sống cũng vô dụng! Nhưng tôi vần phải cảm ơn bà, nếu không có bà, có lẽ bố tôi sẽ đem tôi đi bán mất rồi.”
Dứt lời, Tiêu Tiểu Nguyệt quỳ xuống vén tóc Tiêu Cầm Tâm ra sau tai: “Bà biết gì không, tối qua chính tôi là người đề xuất để đám người kia luân phiên làm nhục bà, và cũng tiện thể để chó làm nhục bà đấy, có phải rất sướng không, hửm? Ha ha hat”
Tiêu Tiểu Nguyệt lúc này và Tiêu Tiểu Nguyệt trầm tĩnh trên tàu hỏa như hai người khác biệt.
Tôi đứng phía sau nhìn thấy tất cả, cả người ngây ngốc.
Tiêu Tiểu Nguyệt vừa đá vừa đánh Tiêu Cầm Tâm, miệng thốt ra những câu chửi thề vô cùng chướng tai gai mắt, nhưng Tiêu Câm Tâm chỉ cúi đầu, bà ấy không hề phản kháng lại.
Đường Tuyết từng nói với tôi rằng, Tiêu Tiểu Nguyệt bảo, tình cảm của cô ta và cô mình rất tốt, bố cô ta còn thường xuyên đánh dập cô ta và cô mình, nên hai người họ phải nương tựa vào nhau.
Nhưng cái gọi là nương tựa vào nhau đây sao?
Thì ra đây mới là con người thật của Tiêu Tiểu Nguyệt.
Thì ra trái tim ẩn dưới lớp da người lại ác độc và vô tình đến thế.
Tôi không thể tiếp tục nhìn nổi được nữa, nên quay người lại trở vê phòng của Tiêu Câm Tâm, lấy cuốn sổ kia ra đọc, ngay từ trang đầu tiên, chân tướng của tất cả mọi chuyện đã dân dân được hóa giải.
Trang đầu tiên viết về tình thân.
Tiêu Cường là anh trai ruột của Tiêu Câm Tâm, ông ta sinh được một người con gái tên là Tiêu Tiểu Nguyệt, bà ấy rất thích đứa trẻ đáng yêu xinh đẹp này, nên đối xử với nó như thể con gái ruột của mình vậy.
Tổ tiên của nhà họ Tiêu đều sống ở thôn Hòa Bình, bố của Tiêu Cường và Tiêu Cầm Tâm từng làm thôn trưởng, bởi trước kia có rất nhiều người ngồi thuyền tới Phong Đô, nên nhà bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bố của Tiêu Cường lại không chia tiền lại không chia tiền cho Tiêu Cường và Tiêu Cầm Tâm, mà bảo hai người em họ đi kiếm tiên dựa vào sự cố gắng của mình.
Tiêu Cầm Tâm rất xinh đẹp, mới lên thành phố được mấy năm đã được vào làm trong doanh nghiệp dựa vào bản lĩnh của chính mình, coi như cũng đã kiếm được tiền, nhưng Tiêu Cường thì không, ông ta chỉ mở một quầy bánh bao và phòng trọ trong thôn, có một năm công ty của Tiêu Câm Tâm được nghỉ tết trước thời hạn, nên bà ấy len lén về nhà định cho người thân một bất ngờ, nhưng bà ấy lại nhìn thấy cảnh tượng anh trai ruột của mình đang bóp chết bố của mình – bố ruột trong phòng ngủ.
Bóp chết…
Chẳng trách khi Tiêu Cầm Tâm nghe Cẩu Đản nói phải làm tôi ngạt thở trước, tâm trạng của bà ấy lại phức tạp đến vậy.
Khi ấy Tiêu Cầm Tâm quá sợ hãi, không cẩn thận va phải đồ đạc đặt dưới chân nên bị Tiêu Cường phát hiện, ông ta hùng hùng hổ hổ đi tìm Tiêu Cầm Tâm, để bảo vệ tính mạng, Tiêu Câm Tâm đành giả vờ bị sợ hãi đến mức phát điên, lúc mới đầu Tiêu Cường không tin nên định giết chết bà ấy, nhưng có lẽ dáng vẻ gắng sức điên điên khùng khùng của bà ấy đã khiến ông ta do dự.
Sau đó, ông ta còn làm chuyện điên rồ, nhần tâm hơn.