“Cậu đừng vội, hít thở đều đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Tiểu Lị là một cô gái trưởng thành, chắc sẽ không lấy chuyện bị ma theo để làm trò đùa đâu.
Vậy thì, chắc chắn cô ấy đã bị ma theo thật!
“Tôi nói tôi bị ma theo, tất cả mọi người đều mỉa mai tôi, nhưng điều tôi nói là thật!
Tất cả mọi người đều nghĩ tôi điên rồi! Điều tôi nói đều là thật mà, tôi chưa bao giờ lừa ai, cậu có hiểu được cảm giác của tôi không, cảm giác của tôi bây giờ..” Tiểu Lị thút thít, giọng nói nhỏ hẳn đi: “Không, không ai có thể hiểu được cảm giác của tôi, không ai có thể..”
Tôi có thể.
Cảm giác của Tiểu Lị lúc này là điều tôi từng trải qua lúc nhỏ.
Không được mọi người tin tưởng, mọi người đều tưởng điều tôi nói là một trò đùa, thậm chí còn nghĩ tôi ăn no rửng mỹ, lại còn nghĩ rằng tôi bị thần kinh, từ đó mọi người dần xa lánh tôi.
Cảm giác của Tiểu Lị tôi đã trải qua suốt 19 năm đằng đẫng.
“Đồng Đồng, cậu phải tin tôi, cậu thật sự phải tin tôi, chuyện này tôi chỉ có thể nói với cậu thôi” Cuối cùng, Tiểu Lị nắm chặt lấy hai vai tôi, nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Chắc chắn cô ấy tưởng tôi cũng sẽ giống như những người khác, chỉ an ủi cô ấy vài câu, rồi sau đó vẫn không tin lời cô ấy nói.
“Tôi tin cậu” Tôi nói: “Cậu bình tĩnh lại đã, sau đó kể cho tôi nghe xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào”
Tiểu Lị thấy tôi không hề ngạc nhiên trước lời cô ấy nói liền sững sờ một lúc: “Cậu… thật sự tin tôi sao?”
“Đương nhiên là tin rồi, tính cách của cậu như thế nào chẳng nhẽ tôi còn không hiểu sao? Cậu sẽ không lấy mấy thứ tẻ nhạt này ra làm trò đùa” Tin là tin, nhưng tôi vẫn nói cho Tiểu Lị nghe chuyện tôi có thể nhìn thấy ma quỷ.
Tiểu Lị bình tĩnh hơn một chút, sau đó kể cho tôi nghe chuyện cô ấy gặp phải.
Tiểu Lị là nghiên cứu sinh thạc sĩ của đại học D, bây giờ các trường đại học đều đã bước vào kỳ nghỉ, nhưng nghiên cứu sinh như bọn họ không nghỉ, khoảng thời gian trước, trường của bọn họ xảy ra một vụ nữ sinh nhảy lầu tự sát, tổng cộng có ba người, đều nhảy lầu tự sát ở những khoảng thời gian khác nhau. Thực ra đây không được coi là tin tức gì lớn lắm, bây giờ áp lực xã hội rất lớn, học sinh nhảy lầu tự sát ở trường là chuyện không hề hiếm gặp.
Nhưng Tiểu Lị nói, trong trường học có rất nhiều người đang đồn nhau rằng đây là vụ án ma quỷ giết người.
“Ma quỷ giết người?” Tôi trở nên nghiêm túc, tin đồn thất thiệt không hề đáng tin, nhưng không có lửa thì làm sao có khói.
Ma quỷ giết người… quỷ có thể giết được người chỉ có lệ quỷ mà thôi.
“Đây không phải chuyện chính” Tiểu Lị nói tiếp.
Vốn dĩ tin đồn cũng chỉ là một trò đùa, Tiểu Lị cũng không bận tâm tới chuyện này, cô ấy là một cô gái ngoan ngoãn, thường ngày đều lên lớp, tan trường, đi làm, về nhà trọ đúng giờ. Trong lớp cô ấy có một cô gái chơi rất thân với cô ấy tên là Đường Kha, gần đây gặp phải vấn đề tình cảm mãi mà không nghĩ thông suốt được, mọi người an ủi cô ấy rất lâu nhưng không có kết quả gì, sau đó, có một hôm đột nhiên nổi hứng tới tìm Tiểu Lị, nói với Tiểu Lị rằng, cô ấy đã tìm được một cách có thể kiểm chứng xem bạn trai có thật lòng với mình hay không.
Tiểu Lị hỏi cô ấy là cách gì, Đường Kha nói, thỉnh Bút Tiên.
Nói đến đây, hai vai Tiểu Lị bỗng run rẩy.
Tôi thâm nghĩ, chắc chắn Tiểu Lị đã xảy ra chuyện gì đó rồi, mấy trò như Bút Tiên ấy mà, nói dễ nhà thì là thỉnh “Tiên”, thực ra lại là thỉnh ma quỷ về, mà kẻ được thỉnh về còn là con quỷ chết không nhắm mắt. Rất nhiều người đều cho rằng thỉnh Bút Tiên là một trò kích thích và hay ho, nhưng khi bạn biết trên thế giới này có ma quỷ thật, vậy thì để xem có ai còn dám thỉnh “tiên” về nữa không?
Tôi chưa thỉnh Bút Tiên bảo giờ, cũng chưa từng thấy người xung quanh thỉnh bao giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải, nhưng tôi cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Sau đó các cậu thỉnh Bút Tiền à?” Tôi hỏi Tiểu Lị.
Tiểu Lị run rẩy gật đầu: “Vì Đường Kha cứ khăng khăng đòi thỉnh Bút Tiên về, lại còn nói nếu bọn tôi không chơi với cô ấy, cô ấy sẽ chết cho chúng tôi xem”
Chết…
“Sau đó thì sao?” Tôi lại hỏi.
“Sau đó..” Ánh mắt Tiểu Lị bỗng lộ rõ vẻ sợ hãi.
Đường Kha cứ khăng khăng đòi thỉnh Bút Tiên, mấy cô bạn như Tiểu Lị đành đồng ý, cùng nhau chơi trò thỉnh Bút Tiên với Đường Kha, tính cả Tiểu Lị, tổng cộng có năm người, ba cô gái khác cũng là bạn học của Tiểu Lị, Đường Kha nói, cô ấy nghe người ta nói rằng, thỉnh Bút Tiên phải thỉnh vào lúc 11 giờ 50 phút đêm tới 12 giờ đêm, lại còn phải thỉnh ở một nơi không có ánh sáng mới linh nghiệm nhất, có tác dụng nhất. Tiểu Lị bắt đầu phản đối, nhưng không thắng nổi chiêu lạt mềm buộc chặt của Đường Kha, nên tất cả đành đồng ý.
Trường đại học D là đại học có bề dày lịch sử lâu đời, trong đó có rất nhiều kiến trúc thời kỳ cổ đại, và cũng được liệt vào danh sách khu vực cần bảo vệ. Bên trong đại học D có tòa dạy học cổ, nghe nói tòa nhà ấy được xây dựng vào thời kỳ Dân Quốc, sau này bị người Nhật xâm chiếm, tòa nhà ấy liền bị bỏ hoang, mãi đến bây giờ vẫn chưa được đời đi, cũng trở thành một tòa nhà tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, bị nhà trường phong tỏa cấm học sinh ra vào.
Nghe đồn, có rất nhiều học sinh buổi tối đi qua tòa nhà này đều nghe thấy tiếng khóc của đàn ông và phụ nữ, mọi người nói đó là oan hồn trong tòa nhà này đang khóc, cuối cùng, bọn họ đều tránh xa tòa nhà này.
Địa điểm Đường Kha chọn để thỉnh Bút Tiên chính là tòa nhà đó.
Đây chính là hành động tự tìm tới cái chết.
Tôi thâm thở dài trong lòng.
“Đồng Đồng, có phải cậu nghĩ lời tôi nói hoang đường lắm không?” Tiểu Lị run rẩy nắm chặt tay tôi.
Tôi vỗ võ mu bàn tay của cô ấy, an ủi cô ấy bình tĩnh lại: “Tôi nói rồi, tôi sẽ tin cậu, sau đó xảy ra những chuyện gì, cậu kể lại cho tôi nghe đi”
Tiểu Lị nuốt nước miếng.
10 giờ đêm, năm cô gái chạy ra khỏi tòa ký túc xá, né tránh bảo vệ của trường đi tuần, chạy tới tòa dạy học cũ thời Dân Quốc.
Bên trong tòa nhà đó tối đen như mực không thể nhìn thấy nổi năm đầu ngón tay, có một cô gái mở đèn pin lên, không gian bên trong trống hoang trống hoác, giãm nhẹ bước chân cũng có thể nghe tiếng âm thanh vọng lại, bọn họ không dám ở dưới tầng 1, sợ bị bảo vệ phát hiện, bèn đi lên tầng 2, mỗi bước bước lên bậc cầu thang đều phát ra tiếng “cạch cạch”, sau đó, một loạt âm thanh vang vọng trở về.
Trời hè oi ả, nhưng Tiểu Lị lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Sau khi lên đến tầng 2, năm người bọn họ vào đại một căn phòng, Đường Kha mang rất nhiều đồ, cô ấy bày đồ ra ngoài đều thắp bốn ngọn nến.
Các bước và công cụ thỉnh Bút Tiên rất đơn giải, công cụ là một quyển sách viết chữ rõ ràng và một tờ giấy trắng, nghe nói tờ giấy trắng càng lớn thì càng “linh nghiệm”, người thỉnh Bút viết “1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10” và “Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, Cận” vào hai mép tờ giấy, “nam, nữ” và “có, không” vào hai mép quyển sách, sau khi miết phẳng tờ giấy ra, người thỉnh Bút Tiên đan chéo ngón tay ở hai bàn tay lại để cầm bút.
Quy định của trò chơi không cho phép dùng khuỷu tay hoặc cổ tay làm điểm tựa, cần phải duy trì tư thế hai tay trên không, bút cắm thẳng xuống bất kỳ điểm vào trên giấy để chuẩn bị bắt đầu. Người thỉnh Bút Tiên đọc lặp đi lặp lại câu “tiền kiếp, tiếp kiếp, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn tiếp tục nhân duyên với ta, xin hấy vẽ một vòng tròn lên tờ giấy này”