Anh dừng lại đợi tôi hồi phục tỉnh thần lại, cắn vành tai tôi: “Vật nhỏ, tôi cũng chịu không nổi rồi, theo tôi đi, hửm? Không nói lời nào tôi sẽ xem như em ngầm chấp nhận”
Con mẹ nó chứt Bây giờ tôi có thể nói cái gì sao! Lãnh Mạch chính là cố ý!
Đúng lúc này, ánh mắt tôi nhìn xuyên qua bả vai anh, lại thấy được Minh Vương Lạc Nhu!
Tôi cho răng mình hoa mắt, nhưng tập trung nhìn là, thì đúng là Lạc Nhu! Cô ta mặc áo choàng tắm, vợ chồng quỷ đang một trái một phải đứng bên cạnh cô ta cúi người gật đầu nói, quỷ nam như đang chặn ánh mắt Lạc Nhu, mới khiến Lạc Nhu tạm thời không nhìn thấy chúng tôi.
Thế nhưng hướng Lạc Nhu quay sang, là hướng chúng tôi!
“Ưm ưm ưml!” Tôi dùng sức muốn nói chuyện nhắc nhở Lãnh Mạch, nhưng tác dụng làm tê dại của suối nước nóng này thực sự quá mạnh, mặc cho tôi có kéo dài tiếng kêu thế này, nhưng vân lực bất tòng tâm mà không kêu ra được.
Mắt thấy Lạc Nhu sắp tới, tim tôi đã nhảy lên tới cổ rồi, cũng may Lãnh Mạch là người cực kỳ cơ trí và có khả năng năm bắt mạnh, rốt cuộc anh phát hiện ra tôi không bình thường, quay đầu lại nhìn theo tôi.
Lãnh Mạch nhìn thấy Minh Vương, sắc mặt thoáng thay đổi, ôm tôi rời khỏi ao, bước vào bên trong căn phòng nhỏ.
Còn có Sỉ MỊI Nhưng anh đã khóa trái cửa phòng, ép tôi trên ván cửa.
Sau khi rời khỏi ao nước nóng, tác dụng tê liệt dần mất đi, tôi cho rằng Lãnh Mạch có cách nào gọi Sỉ Mị tiến vào, lại không ngờ anh lột áo tắm của tôi, cứ như vậy ở trên ván cửa mà chậm rãi đề vào.
Tôi căn răng không để cho mình phát ra tiếng, tay chân có thể cử động, dùng sức đẩy lông ngực anh, anh cũng không buông tôi ra, chỉ thấp giọng nói bên tai tôi: “Đừng quậy, Lạc Nhu tới rồi “Anh biết rõ cô ta tới mà anh còn đi vào! Si Mị còn ở bên ngoài kìa!” Hiệu quả tê đại dã rút đi, tôi có thể nói chuyện, dùng sức đẩy anh.
“Không sợ, ở suối nước nóng này, năng lực của Lạc Nhu đã bị hạn chế rồi, Si Mị có ưu thế hơn”
Lãnh Mạch vân đè nặng tôi như trước, chờ tôi thích ứng một lát, anh bắt đầu chậm rãi di chuyển Mà lúc này, âm thanh Lạc Nhu ngoài cửa cũng truyền vào tai chúng tôi.
“Ai dô, anh không phải là Si Mị vương ngày đó không sợ chết mà theo người phụ nữ kia xông vào Minh Giới sao, sao lại một thân một mình ngâm nước nóng ở đây thế? Hay là người phụ nữ kia…
Đang ở gần đây?”
Cánh cửa này rất mỏng, hiệu quả cách âm rất kém, tôi căng thẳng đến nỗi không dám hít thở.
Lãnh Mạch bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, căn lồ tai tôi: “Vật nhỏ, đừng chặt như vậy, tôi sẽ không khống chế được.”
Mẹ nó thời khắc mấu chốt này mà anh còn suy nghĩ loại chuyện đó! Còn đi vào rất sâu trong thân thể tôi, bụng dưới vừa phồng vừa hơi đau, khó chịu chết được.
“Lãnh Mạch anh đi ra nhanh!” Tôi căn răng mà rít lên với anh.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, có hai cánh tay đỡ hai chân của tôi, nâng tôi lên, gấp lại thành tư thế mà tôi thích.
Sỉ Mị ở bên ngoài nói với Lạc Nhu: “Lẽ nào tôi không thể đến ngâm nước nóng một mình?”
“Xem bộ dáng này của anh, là bị người phụ nữ kia vứt bỏ à?” Lạc Nhu nói.
Không có tiếng của Sỉ MỊ.
Lạc Nhu nói tiếp: “Trước đây Mạch nhà tôi cũng bị mị thuật của cô ta làm mê mẩn đầu óc, suýt chút nữa ngay cả mình là ai đều quên rồi, cũng may lần kia về Minh Giới cậu ấy cũng đã tìm lại mình, thật không rõ đến cùng người phụ nữ kia có cái gì cuốn hút, tướng mạo đã xấu, vóc người cũng chả đẹp gì, chỉ với ngực nhỏ của cô ta, có thể so sánh với cái sân bay rồi!”
Mẹ nó! Sao hôm nay tất cả mọi người đều làm khó dễ ngực của tôi vậy? Ngực tôi nhỏ rốt cuộc liên quan gì tới họ chứt Lãnh Mạch nhếch môi nhướng mày nhìn ngực tôi, như đang dùng ánh mắt cười nhạo tôi, khuôn mặt tôi tức đến đỏ bừng, dùng sức ngắt mấy cái trên ngực anh, lồng ngực của người đàn ông cứng rắn như tảng đá, tôi nhéo mà chẳng nhúc nhích gì, tôi chỉ có thể dùng sức đạp hai chân, vẻ mặt của anh lại không thoải mái, cúi đầu cắn xương quai xanh của tôi, di chuyển thân dưới.
Minh Vương ở bền ngoài, hoàn toàn không dám kêu ra, tôi chỉ ôm cổ của anh, vùi đầu vào trong lồng ngực anh, anh càng đäc ý, dưới thân ngày càng không khống chế được.
Sỉ Mị nói với Lạc Nhu: “Tôi thấy sao cô không dẫn Mạch nhà cô tới đi, còn nói như thân thiết ân ái lắm ấy.
“Mạch nói, cậu ấy muốn tìm đồ cưới độc nhất vô nhị trên thế giới cho tôi, tìm không được thứ độc nhất vô nhị thì cậu ấy sẽ không trở lại, tôi khuyên cậu ấy nhiều lần rồi, cậu ấy cứ cố ý muốn tìm, trước khi đi còn cho tôi một nụ hôn nồng nhiệt rất dài” Lạc Nhu trả lời.
Sỉ Mị cười, cố ý phóng đại âm thanh nói: “Không tệ đó, Lãnh Mạch còn cho cô một nụ hôn nồng nhiệt rất dài à!”
“Em nghe tôi giải thích” Lãnh Mạch lập tức nói với tôi.
Tôi không nghe! Nghe giải thích cái rằm ấy! Cái này có gì mà nghe chứ! Tôi dùng sức giấy dụa muốn xuống khỏi người anh, đấm anh đánh anh, anh trực tiếp chặn môi của tôi, di chuyển dồn dập, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, sao tôi chịu nổi anh cứ va chạm vào ra như thế, rất nhanh thì không có ý thức, cái miệng nhỏ giương lên biểu cảm mê lý, khóe mặt có đọng một giọt nước mặt, có lẽ anh bị bộ dáng của tôi kích thích nên hoàn toàn mất khống chế rồi, điên cuồng hôn tôi, điên cuồng di chuyển.
Tôi bị ra vào mà ý thức phá thành những mảnh nhỏ, đã không nghe rõ người bên ngoài đang nói gì, đã không biết Minh Vương rời đi hay chưa.
“Gọi tên tôi” Giọng nói khàn của anh ra lệnh bên tai tôi.
Tôi theo từng nhịp điệu của anh mà gọi tên anh từng chữ: “Lãnh, Mạch.”
“Ngoan, gọi nữa đi, gọi tên tôi tiếp, nói cho anh biết là ai đang ôm em.”
“Lãnh Mạch… Anh nhẹ chút, Lãnh Mạch, Lãnh Mạch, Lãnh Mạch, cầu xin anh, cầu xin anh.. “
Tôi càng gọi tên anh, thì ánh mắt anh càng đỏ bừng mà ra vào tới tấp, đâm vào tới nỗi tôi nói không ra lời, như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng, chỉ có thể dựa vào anh, đúng vậy, tôi chỉ có thể dựa vào anh.
Người đàn ông có đủ cả thể lực lực eo thích làm động tác khi đè tôi lên tường, từ trên xuống dưới dăn vặt tôi, tôi lại không dám kêu, nhưng bị anh đâm không chịu nổi, còn anh thì sảng khoái, tôi lại hai mắt đâm lệ không tiếng động mà cầu xin anh. Lãnh Mạch di chuyển phóng túng, hung hăng chạy nước rút cuối cùng, chỉ vài chục cái đã khiến tôi run rẩy mà ngã trên người anh.
Từ trên cửa đến trên mặt đất phòng nghỉ, trên băng ghế, Lãnh Mạch giống như con sói đã cấm dục quá lâu, về sau hoàn toàn không thèm để ý cảm nhận của tôi, chỉ dựa theo sự cuồng dã của mình, mấy lần tôi bị anh đâm vào suýt hôn mê, lại bị anh kéo trở lại từ trong vực sâu, không cứu rỗi nói.
Không cứu rồi, nổi rồi…
Cuối cùng, anh đè tôi trên sàn nhà, cúi đầu ở bên tai tôi, giọng nói trầm khàn: “Đời này, sợ răng tôi đã hãm vào độc tình của em mà không cách nào bứt ra rồi, tôi cam tâm tình nguyện, cam tâm tình nguyện yêu em”