Mục lục
Chồng ma của em - Đồng Đồng (Truyện full tác giả: Nhất Lộ Hoan Ca)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thiên Ngân và Đồng Sênh giống như là đôi oan gia trời sinh, cãi lộn không ngừng, Tống Thiên Ngân lớn hơn Đồng Sênh nhiều tuổi như vậy, nhưng vần như đứa con nít, tôi đau cả đầu, dứt khoát để Đồng Sênh xuống cho cậu ta cùng với Tống Thiên Ngân ầm ï, tôi kéo Thúy Hoa đi chỗ khác, vê quan hệ của tôi và nhà họ Tống, tôi đến phủ này để bàn công việc với Thúy Hoa một chút.

“Em muốn đi xuống tầng Địa Ngục thứ mười chín sao, nhưng chị nghe nói đôi mắt này của em…

Là đôi mắt của Ác Ma Chi Vương tầng địa ngục thứ mười chín, đến ngay cả Minh Vương cũng đánh không lại, em thật sự muốn đi sao?” Thúy Hoa lo lắng hỏi.

Về đôi mắt này của tôi trước đây tôi đã nói với Diêm Vương rồi.

“Em cũng chưa nghĩ ra sẽ đối phó với Ác Ma Chi Vương kiểu gì, chỉ có thể đi bước nào quan sát bước đó” Tôi thở dài.

“Nếu không thì để Đồng Sênh đi chung với em đi” Thúy Hoa đột nhiên nói: “Mặc dù năng lực ẩn thân của thằng bé chưa được hoàn thiện, nhưng cũng rất tốt, hơn nữa còn có năng lực chế tạo kết giới đặc biệt của Diêm Vương, nhất định có thể giúp em một tay!”


“Thúy Hoa, chị đừng nói giỡn!” Tôi quay đầu nhìn, bé trai nho nhỏ đang ngửa đầu cãi nhau cùng với Tống Thiên Ngân không chịu yếu thế, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đánh chết tôi cũng không thể bị điên mà đưa xuống Tâng Địa Ngục thứ mười chín cùng, Thúy Hoa còn muốn khuyên tôi, tôi vội vàng bỏ qua suy nghĩ của cô ấy: “Hôm nay có thể nhìn thấy mọi người em đã rất vui vẻ, chị Thúy Hoa yên tâm đi, mạng em lớn như vậy, nhất định sẽ an toàn sống sót trở vê!”

Thúy Hoa thấy không khuyên nổi tôi nữa, đành phải lắc đầu: “Em cũng thật là ngang ngược.”

Tôi cười cười, cùng với Thúy Hoa trở lại, lúc này Đồng Sênh đã không ầm ï với Tống Thiên Ngân nữa, đi đến trước mặt Si Mi, ngửa đầu nhìn Si Mị, Si Mị cũng ôm lấy cánh tay nhìn cậu ta, tôi có chút lo lắng, dù sao Sỉ Mị cũng là người đàn ông không có kiên nhần, có khả năng sẽ đánh bay Đồng Sênh chỉ với một chưởng.

“Mẹ đã nói về chú, chú tóc đỏ.’ Đồng Sênh nói với Sỉ Mi.

Si Mị híp mắt, liếc cậu ta.

“Nhìn áo lông bào của chú thật đẹp, tôi có thể sờ được không?” Đồng Sênh chỉ vào áo lông bào Hắc Vũ mà Sỉ Mị đang mặc trên người.

Tôi nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Sỉ Mị, lập tức cảm thấy lo lắng.



Nhưng chuyện bất ngờ ngoài ý muốn là Sỉ Mi lại cởi áo lông bào của anh ta ra, ném cho Đồng Sênh, Đồng Sênh ôm áo bào lông lùi về sau hai bước, ngồi bệt xuống đất, sờ vào lông vũ trên áo bào, ngửa đầu cười với Sỉ Mi: “Cái áo lông bào này thật đẹp, rất phù hợp với chú, cám ơn chú hôm đó đã cùng với mẹ nhỏ tới cứu mẹ, chú, mẹ nhỏ và vị đại sư âm dương của nhà họ Tống kia, ân tình của mọi người, tôi đều ghi nhớ trong lòng!”

Si Mị dừng lại một chút, sau đó cúi người hướng phía sau của Đồng Sênh, giang hai cánh tay, Đồng Sênh vậy mà rất ngoan ngoãn tùy ý cho Sỉ Mị bế cậu ta lên, Si Mị vậy mà lại ôm một đứa bé! Hơn nữa hai người giống như rất ăn ý, lần đầu tiên Sỉ Mị bị một đứa bé chọc cười! Còn trò chuyện vô cùng thân thiện với nhau, tôi kinh hãi đến mức cằm rơi luôn xuống mặt đất rồi!

Bản thân Sĩ Mị là người yêu ma ngàn năm, trong người tà khí vô cùng nặng, nếu đã là người thành niên thì vẫn sẽ e ngại tà khí của anh ta, nhưng mà Đồng Sênh cũng không sợ hãi anh ta, thậm chí còn gần gũi với anh ta, Sỉ Mi cũng không khỏi toát ra thần sắc ôn nhu, không thể không khiến cho người lần nữa cảm thán, vận mệnh thật sự là thứ vô cùng thân kỳ.

Một lúc gặp nhau gắn ngủi, bởi vì thời gian cấp bách, nên cũng không tiếp tục ở lại lâu, Si Mị cũng đưa Đồng Sênh cho Thúy Hoa ôm, Đồng Sênh cứ hỏi tôi đang muốn đi đâu, tôi nói với cậu ta có chuyện phải giải quyết, Thúy Hoa cũng hiểu ý của tôi, cũng không nói với Đồng Sênh chuyện này, chúng tôi rời đi từ cửa sau.

Đi được một đoạn đường, Tống Thiên Ngân vân không ngừng quay đầu nhìn lại, tôi trêu ghẹo anh: “Thế nào, không nỡ rời xa Đồng Sênh sao?”

“Nói đùa cái gì thế! Tôi chỉ đang nghĩ, sau này khi đứa trẻ đó trưởng thành, nhất định phải đánh cho cậu ta một trận ra trò!” Tống Thiên Ngân hừ hừ ưỡn ngực lên: “Nói cho chị biết, người chú nhỏ như tôi đây cũng không phải là người tốt!”

Đúng trẻ con, tôi im lặng lắc đầu.

Đi thẳng tới nơi chuyên vận chuyển Địa Ngục ở Diêm Vương điện, trên đường tôi có hỏi thăm Diêm Vương tình hình sau sáu tâng Địa Ngục.

Diêm Vương nói, trước kia lúc mà Lạc Nhu vân chưa lên đài, mười tám tâng Địa Ngục đều được thống nhất sẽ do Địa Phủ quản lý, sau khi Diêm Vương xây xong sân chơi cho mười tám tâng Địa Ngục, đã phái Thủ Hộ Thú cường đại giám sát sáu t†âng Địa Ngục.

Nhưng từ sau khi Lạc Nhu lên đài, lấy lí do hoang đường là Địa Phủ nhân lực ít ỏi, thu hồi lại sáu tầng để tự quản, bây giờ sáu tầng này là do Minh Vương Lạc Nhu toàn quyền thống trị, cụ thể là tình huống như thế nào Diêm Vương cũng không rõ, chỉ nói với tôi, bên trong sáu tâng này cách xử phạt linh hồn vô cùng ác, đều là linh hôn của con người có tội cực nặng, có lệ quỷ, hung quỷ, ác quỷ, cũng có những người tu luyện sơn tỉnh tà thuật, tà tiên, các loại người cung phụng tiểu quỷ, tóm lại, bởi vì sáu tâng kia nghiệp chướng quá nặng và nhiều người, cho nên phái thủ hộ thú đi giám sát cũng vô cùng lợi hại.

Năng lực của thủ hộ thú ở mười tám tầng Địa Ngục là từ thấp đến cao, tầng thứ nhất thì năng lực yếu nhất, tâng thứ mười tám là thủ hộ thú mạnh nhất.

“Các người phải hết sức cẩn thận, tốt nhất đến †âng Địa Ngục thứ mười hai chờ Lãnh Mạch đại nhân đến, mặc dù bây giờ bản vương đối với Lãnh Mạch đại nhân không có bất kỳ hảo cảm gì, nhưng không thể không thừa nhận, nếu như anh ta ở đây, các người sẽ có thể thuận lợi vượt qua sáu tâng, tôi cũng rất thân với Minh Vương Lạc Nhu, không chừng cô đi tới Minh giới là có thể lấy được giấy thông hành” Diêm Vương nói.



Sĩ Mị không vui: “Ý của ngài là thiếu anh ta thì chúng tôi sẽ trở nên bất lực không làm được chuyện gì sao? Diêm Vương lão đầu ngài lại đem bản vương đặt ở nơi nào?”

Diêm Vương nhìn vào Sỉ Mị, lắc đầu: “Đã sớm khuyên cậu đi đầu thai, nhưng mà cậu vân không đi, bây giờ thì tốt rồi, chấp niệm của cậu sâu như vậy, muốn đầu thai còn khó hơn, cậu nói cậu xem, làm gì mà phải cố chấp như vậy chứ?”

Nghe đến giọng nói này, Diêm Vương chắn chắn đã nhận ra Sỉ Mị.

“Cần ngài quản sao?” Si Mị nhìn Diêm Vương đầy lạnh lẽo, giọng điệu không thân thiện.

Sỉ Mi, chấp niệm này… Tôi cũng không còn cách nào khuyên anh ta.

“Cô Tiểu Đồng.” Diêm Vương nói với tôi: “Bây giờ bản vương mang các cô đi đến tâng Địa Ngục đầu tiên trước, để các cô biết được đại khái cấu tạo của Địa ngục, dù sao thì địa hình mỗi tâng cũng không khác nhau mấy, mang các cô đi cho biết thủ hộ thú là như thế nào, sau đó sẽ trực tiếp đi từ tầng thứ nhất đến thẳng tầng thứ mười hai”

“Được rồi” Tôi gật đầu.

Cả đoàn người chúng tôi cùng nhau tiến vào.

Diêm Vương điện, Diêm Vương mở cửa Truyền Tống Trận ra, Tống Thiên Ngân kích động muốn chết, ngay lúc bắt đầu anh ta vẫn còn ồn ào, tôi thật sự muốn đem anh ta ném ra khỏi Truyền Tống Trận!


Truyền Tống Trận phát động, chúng tôi bắt đầu rời khỏi Địa Phủ.


Lúc xuất hiện, là đang ở bên trong một căn phòng, Diêm Vương nói với tôi đây chính là mở đầu một tầng của Truyền Tống Trận, cứ đi theo Truyền Tống Trận này đến thẳng đầu cuối cùng bên kia, chính là đến tầng tiếp theo của Truyên Tống Trận, vừa nói, Diêm Vương vừa kéo một bên cửa ra.


Chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài.


Trong tiểu thuyết viết mười tám tâng Địa Ngục mồi một tầng đều rất khủng bố, không phải máu me thì cũng là chặt đầu, nếu không phải là ngũ mã phanh thây, trước kia Lãnh Mạch vần luôn nói nói tâng Địa Ngục thứ mười tám chỉ là cái sân chơi, tôi vân luôn hiếu kỳ, hôm nay thấy lần đầu, ha ha, quả nhiên là cái ‘Sân chơi’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK