• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu bàn về gia thế, Khổng Tư Nhiên quả thực không tồi.

Nhưng sai ở chỗ, nữ thần mà hắn đem lòng ngưỡng mộ, sớm đã có người trong lòng.

Tính cách Khổng Tư Nhiên xưa nay mềm yếu, cũng không thích làm tâm điểm của sự chú ý, hôm nay đột nhiên đến Dụ gia cầu thân, ắt hẳn có kẻ giựt giây.

Thử hỏi kẻ đó là ai, ngoại trừ huynh đệ tốt – Giản Khắc Nam, thật không nghĩ ra người thứ hai.

Đám người Thanh Bình Đạo Tông cùng Giản Khắc Nam đứng lặng trong đại sảnh Dụ gia.

Bọn họ mang theo sính lễ, lời nói cũng khách khí.

Khổng Tư Nhiên cung kính đứng bên cạnh phụ thân, hắn muốn lập tức đón nữ nhân ấp ủ trong lòng về nhà, trên mặt không thể che giấu ý cười ôn hoà.

“Dụ thúc yên tâm, ngày sau Tư Nhiên nhất định sẽ chân tâm chân ý, đối xử thật tốt với Dụ tiểu thư, chắc chắn sẽ không phụ lòng nàng.”

Lời hứa hẹn chân thành, Dụ Văn Kỳ nghe xong lông mày trứu càng sâu.

Hiện tại ngoại giới bất ổn, Dụ gia bất tri bất giác bị kéo vào vòng xoáy giữa những gia tộc khác, hành động bị hạn chế, như cây tiểu thảo lảo đà lảo đảo dưới cơn mưa rào.

Cân nhắc đến hạnh phúc một đời của nữ nhi, Dụ Văn Kỳ trực tiếp lắc đầu từ chối, trong giọng nói uy nghiêm không thể dịch chuyển.

“Hôn sự này, Dụ gia không thể tiếp nhận.”

Lời còn chưa dứt, tất cả ý cười trên mặt Khổng Tư Nhiên lập tức tiêu tan.

Tông chủ Khổng Khác lúc này mới bắt đầu lên tiếng.

“Hẳn là Dụ huynh cảm thấy Thanh Bình Đạo Tông của ta không xứng với Dụ gia các người?”

Lời này rõ ràng có ý cố tình gây sự, sắc mặt Dụ Văn Kỳ hơi đổi, so với bình thường còn nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Tư Dực đã có đạo lữ trời định, ta không muốn Khổng huynh giày công vô ích mà thôi.”

Việc Dụ Tư Dực đã có đạo lữ, lần trước ở Thành An Lạc, Khổng Tư Nhiên đã biết, nhưng hắn chưa từng nói chuyện này với Khổng Khác, ngược lại còn nghe lời xúi giục của Giản Khắc Nam, thưa với phụ thân, rằng hắn và Dụ Tư Dực ái mộ lẫn nhau, tình đầu ý hợp.

Nhi tử đã nói đến mức này, Khổng Khác tất nhiên không cách nào từ chối, cuối cùng thuận theo, thoả mãn nguyện vọng đến Dụ gia cầu thân.

Dụ Tư Dực, hắn từ lâu đã nghe qua, thiên tư vô lượng, hắn hết sức hài lòng, vốn nghĩ đây là mối hôn sự tốt, ai ngờ nhận tin nàng đã có đạo lữ, nhi tử của hắn trở thành kẻ dư thừa, trên mặt có chút không nhịn được.

Nam nhân quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn về nam tử, mang theo tâm ý không hài lòng.

Chung quy hắn vẫn không nỡ quở trách, mấy giây sau liền thu hồi tầm mắt.

Một trò khôi hài! Mất hết mặt mũi trước mặt Dụ gia! Trong lòng Khổng Khác phát nộ, nhưng cũng biết, chuyện này sẽ không có thêm hồi sau.

Hắn trầm tư chốc lát, suy nghĩ làm cách nào cùng Khổng Tư Nhiên rời khỏi chỗ lúng túng này, thì Giản Khắc Nam đột ngột bước ra.

“Có đạo lữ thì sao? Dụ tiểu thư và nàng vẫn chưa thành thân đấy thôi!”

“Đúng rồi, vị đạo lữ mà Dụ tiền bối nói, hẳn là Khinh Hồng Tiên quân?”

“Nếu là như vậy, Dụ tiền bối nên cẩn thận một chút, nghe nói quan hệ giữa nàng và — Sùng Lăng Tiên quân không được tốt a…”

“Nếu còn dây dưa, chỉ sợ Dụ gia lành ít dữ nhiều…”

Giản Khắc Nam nói nói, liền dừng lại cười cười, ám khí tối tăm nơi chân mày càng dày đặc, ngữ khí lúc nói chuyện ẩn hiện uy hiếp và coi thường.

Thấy sắc mặt Dụ Văn Kỳ dần âm trầm, hắn hàu lòng, mở miệng một lần nữa.

“Dụ tiền bối có điều không biết, đêm qua Sùng Lăng Tiên quân tìm đến Thanh Bình Đạo Tông, hắn khen ngợi Tư Nhiên không dứt, nếu Dụ tiền bối có thể đáp lại mối hôn sự này, Dụ gia nhất định bình an.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ khiến Dụ Văn Kỳ biến sắc, ngay cả Khổng gia cũng hoàn toàn khiếp sợ.

Sùng Lăng Tiên quân trước nay chỉ giao hảo với Tuần gia, chưa bao giờ can hệ tới Thanh Bình Đạo Tông, đêm qua hắn đến Tông môn, còn khen ngợi Khổng Tư Nhiên?!

Khổng Khác kinh hãi, chuyện quan trọng như thế, nhi tử lại không nói cho hắn biết!

Khổng Tư Nhiên thấy phụ thân kinh ngạc lẫn tức giận, bèn quay đầu nhìn Giản Khắc Nam một chút, mãi đến khi đối phương gật gật đầu, hắn mới gom dũng khí, từ trong tay áo móc ra một cái chủy thủ tinh xảo đưa tới.

Đây là một trong ba Thánh khí Thượng phẩm nơi phàm giới.

Hiển nhiên, là món đồ Sùng Lăng trao cho Khổng Tư Nhiên làm vật đảm bảo.

Khổng Khác không phải tiểu hài vắt mũi chưa sạch, việc này là việc trọng đại, năng lực của Khổng Tư Nhiên thế nào, không ai rõ hơn hắn.

Người Thượng giới không dễ dây vào, đặc biệt là Sùng Lăng, tại sao muốn lấy lòng Tư Nhiên?

Nếu nói là thiên tư, ngay cả Giản Khắc Nam cũng mạnh hơn nhi tử của hắn mấy phần.

Nghĩ tới nghĩ lui, Khổng Khắc cảm thấy có gì đó không đúng.

Khổng Khác đón lấy chủy thủ, hướng về Khổng Tư Nhiên lắc đầu một cái, không cho hắn nói lung tung.

Sự tình càng lúc càng rối, hắn không lường trước sẽ ra nông nỗi này, nhưng nhìn thấy nụ cười cay nghiệt của Giản Khắc Nam, Khổng Khác đột nhiên minh bạch.

Thanh Bình Đạo Tông không thể là một quân cờ.

Trong lòng Khổng Khác có chút bất an, đang suy nghĩ xem chuyện này nên thu xếp thế nào, vị công tử tuấn mỹ phe phẩy quạt giấy, một lần nữa hùng hổ mở miệng.

“Dụ tiền bối, ngài nên suy nghĩ thật kỹ, rồi quyết định cũng chưa muộn.”

“Từ trên xuống dưới tính mạng mấy trăm con người nằm trong tay ngài.”

Câu nói sau cùng, ý vị uy hiếp thật quá rõ ràng.

Ngay cả Khổng Tư Nhiên cũng cảm thấy có chút quá đáng, hắn xoay người nhìn huynh đệ tốt, phát hiện người kia có chút không giống trước đây. T𝘳ờ 𝓊m 𝑡𝘳𝓊m h𝓊yền 𝑡𝘳ùm { T𝘙𝓊𝗠 T𝘙UY𝓮𝖭.𝑉n }

Chung quy Khổng Tư Nhiên chỉ là một nam tử đơn thuần không buồn không lo, lớn lên trong sự bao bọc của phụ thân, đối mặt với Giản Khắc Nam, hắn dĩ nhiên không nhận ra bộ mặt thật của kẻ tiểu nhân.

Sự sống của mấy trăm mạng người, thật sự do hỷ sự này quyết định?

Trong hoảng hốt, Khổng Tư Nhiên rơi vào hối hận, có lẽ hôm nay, hắn không nên nghe theo vài câu nói khiêu khích, lừa dối phụ thân tới Dụ gia gây chuyện.

Vừa định lên tiếng xin lỗi vì sự đường đột, nhưng lời chưa tới khoé miệng, thì có một linh lực đánh vào hông, cưỡng bức hắn nuốt ngược tất cả vào trong.

Đến giờ khắc này, hắn mới biết được, tối tăm trong ánh mắt Giản Khắc Nam, khủng bố đến nhường nào.

Giờ đây, chuyện cầu thân đã mang một ý nghĩa khác.

Quan điểm của Khổng gia và Dụ gia, từ giờ đã không còn quan trọng.

Giản Khắc Nam nhìn Dụ Văn Kỳ chằm chằm, như chờ hắn gật đầu đồng ý.

Đại sảnh rơi vào yên tĩnh, tựa hồ một cái trâm bất cẩn rơi xuống liền có thể nghe thấy âm thanh.

Mỗi người đều có việc tính toán trong lòng, suy tư sắp xếp thế nào cho hợp lẽ.

Vừa lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.

Lạch cạch, lạch cạch…

Một hồi tiếp một hồi, gọi người không thể lơ là.

Vào lúc này, ai sẽ tới?

Ắt hẳn Dụ Tư Dực trở về? Dù nàng trở về thì đã sao, sự sống còn của Dụ gia, hoàn toàn do hôn sự này khống chế.

Giản Khắc Nam nhếch môi, cười lạnh lùng, trên mặt tràn đầy tự tin, ánh mắt phóng ra ngoài đại sảnh, ung dung chờ người bước vào.

Hai bóng người yểu điệu, chậm rãi tiến tới, trước sự chứng kiến của hết thảy mọi người.

Thiếu nữ mặc áo vàng, dung mạo thanh thuần tú lệ, tuổi không lớn, nhưng khí thế quanh thân thịnh hơn bất kì người nào.

Mà nữ tử hồng y bên cạnh, đường nét câu hồn mê hoặc yêu mị, hấp dẫn đông đảo ánh nhìn của nam tử.

Giản Khắc Nam cùng những người khác đều bị nữ tử hồng y hấp dẫn, sau đó mới dời mắt sang người kia.

Nữ hài áo vàng này, cảm giác thật quen mắt.

Giản Khắc Nam nắm quạt đi về phía trước mấy bước, khoảng cách càng gần, hắn mới nhận ra thiếu nữ này là ai.

Ngày đó ở thành An Lạc, bên cạnh Dụ Tư Dực.

Giản Khắc Nam khẽ giật mình, thiếu nữ này không phải ai khác, chính là người nãy giờ hắn luôn đề cập đến —

Khinh Hồng.

Vị Khinh Hồng khiến Sùng Lăng hao tổn tâm tư.

Nhưng đêm qua, không phải Sùng Lăng đã nói, nàng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Dụ gia sao?!

Giản Khắc Nam có chút hoảng rồi.

Hắn không sợ tu sĩ phàm nhân, nhưng bán thần lại là chuyện khác a!

Huống chi, trước đó ít ngày, thiếu nữ này mới dùng một chưởng khiến Nhị đệ của hắn – Giản Trạch Tây, suýt chút nữa mất mạng!

Hắn há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, thiếu nữ đã hướng về phía hắn mà cong môi, lộ ra nụ cười vô hại.

“Đêm qua Sùng Lăng nói với ngươi cái gì? Phàm là dính líu đến Khinh Hồng, đều chỉ còn con đường chết?”

Âm thanh linh động ngọt mềm đánh tan sự yên tĩnh trong đại sảnh.

Tất cả những người có mặt cùng nhau hẫng một hơi thở, không dám lớn tiếng, dồn ánh mắt dán trên người nam tử tuấn mỹ.

Câu hỏi của thiếu nữ, không khó trả lời, nhưng Giản Khắc Nam lại không thể mở miệng.

Hắn nhìn nụ cười kia, yết hầu vô thức giật giật, còn chưa kịp lên tiếng, thiếu nữ đã cướp lời mở miệng trước.

“Ngươi không trả lời, có lẽ ta đã đoán đúng.”

“Có điều nếu thật sự là vậy, kẻ xúi quẩy nhất, e không phải Dụ gia, mà chính là Giản gia.”

“Dù sao, máu trên người ta, vẫn là huyết mạch nhà họ Giản, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không? Đại ca —“

Hai chữ Đại ca, như tảng đá từ trên trời giáng xuống, nổ tung giữa không trung, mỗi một mảnh vỡ đều nhắm chuẩn xác, văng trúng từng người có mặt.

Ngay cả Dụ Văn Kỳ, cũng bị tin tức động trời này làm cho kinh sợ, đến mức miệng không đóng lại được.

“Ngươi gọi ta là cái gì?!”

Biểu tình trên mặt Giản Khắc Nam biến rồi lại biến, khuôn mặt tái nhợt, đặc sắc cực kỳ.

Hắn biết Khinh Hồng có tên gọi khác – Giản Tùy Tâm, nhưng trên đời có biết bao nhiêu người họ Giản, hắn chưa từng nghĩ, nàng là người Giản gia.

“Ta gọi ngươi là Đại ca a, làm sao, nghe nói vài ngày trước các người vẫn đang lùng sục tung tích, hôm nay không muốn nhận?”

Thiếu nữ cười cười, giọng nói có chút oan ức, người không biết, e còn tưởng nàng thật sự xem người này là ca ca.

“Chớ có nói bậy!” Sắc mặt Giản Khắc Nam lúc này đã khó coi đến cực điểm, ngón tay khẽ nhúc nhích, thu hồi quạt giấy, sau đó nổi giận đùng đùng, phản bác như tự an ủi: “Thế nhân đều biết, Giản gia ta chưa bao giờ sinh ra nữ nhi, ngươi là người nhà họ Giản? Quả là chuyện nực cười! Ngươi xem ở chỗ này, lại có mấy người tin lời xằng bậy!”

Nam tử giận đến tím tái, nhưng lời nói có mấy phần đạo lý.

Thiếu nữ nghe vậy, thật sự ngẩng đầu quét qua đại sảnh một lần.

Ngoại trừ ánh mắt lo lắng của Dụ Văn Kỳ, những người khác đều bày ra dáng vẻ không tin.

Thiếu nữ trao cho Giản Khắc Nam một ánh nhìn thương hại, từng bước từng bước áp sát.

Xen lẫn tiếng bước chân, bên ngoài cuồng phong dâng trào, mưa giông xối xả.

Là Chúc Long, nghe đồn Thần thú này có năng lực hô mưa gọi gió.

Khí tức bạo ngược quen thuộc bao quanh chóp mũi, mặt mày Giản Khắc Nam trắng bệch.

Mà Chúc Long thất lạc mấy chục năm nay của Giản gia, đột ngột chui ra từ cơ thể thiếu nữ —

Nó phóng về bầu trời đêm âm u, gầm một tiếng đinh tai nhức óc.

Phút chốc, hai chân Giản Khắc Nam mềm nhũn.

Thiếu nữ đứng trước mặt hắn, lạnh lùng mở miệng.

“Còn không mau quỳ xuống — ca ca của ta.”

– ———————–

Tác giả có lời muốn nói:

A a a a a tuy rằng rất không nỡ, thế nhưng thật sự thật sự, sắp xong xuôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK