Dụ Tư Dực hướng về phía bắc, cuối cùng tìm thấy một viên Hoá Hình thảo cách hải đảo không xa, nàng còn chưa rời đi, Liên Tử U đã mang người chạy tới, mời về nhà làm khách.
Hoá Hình thảo sinh trưởng ở Hải Đảo, theo lý mà nói có thể tính là đồ của Liên gia, tuy Dụ Tư Dực không tình nguyện, nhưng cũng không cách nào từ chối lời mời, đành cùng nàng đến Liên gia một chuyến.
Đúng như dự đoán, Thích Hành Đạo nhân, người kiếp trước xem quẻ nhân duyên cho nàng, đang ở đây.
Chỉ tiếc, người trùng đồng cũng không nhìn thấu số mệnh của nàng, cho nên cho dù đạo hạnh Thích Hành Đạo cao thâm đến đâu cũng không cách nào tính ra kiếp trước, kiếp này của Dụ Tư Dực.
Ở lại Liên gia thêm một ngày, nhớ nhung trong lòng Dụ Tư Dực càng mãnh liệt, nàng đang muốn tìm lí do để nói lời cáo biệt, thì nghe ngoại giới truyền đến hai chuyện lớn —
Chuyện thứ nhất, có kẻ đột nhập địa cung Ma giới, lấy Xích Loan Thứ rời khỏi.
Mà chuyện thứ hai, chính là đại tiểu thư Tuần gia, bị người bắt đi trong đêm tối, sau đó bị Xích Loan Thứ đoạt hồn thú, hút cạn linh khí.
Nghe đâu người Tuần gia, tức tốc dẫn người đến Ma giới trả thù.
Nhưng Ma chủ nào dễ đối phó, kiên quyết không tiếp nhận việc này, địa cung mất trộm cũng thôi, bây giờ bị hàm oan như thế, Hoắc Lam Phong làm sao có thế chấp nhận, trực tiếp đánh người Tuần gia tan tác, chỉ để lại một câu nói.
“Nếu muốn báo thù, làm loạn Ma giới, không bằng tìm ra kẻ chủ mưu lén lút tu luyện Độ Linh Thuật.”
Lời này thật sự có lý, dựa vào một Xích Loan Thứ mà đem việc này đổ lên người Ma chủ, quả thật có chút không thoả đáng, thêm vào đó, không ai biết bây giờ Xích Loan Thứ đang ở đâu.
Tuần Thiên Tinh không phải người đầu tiên bị Độ Linh Thuật hút cạn linh khí, việc này gây nên một trận sóng lớn trong giới tu Tiên, cái gọi là tu sĩ chính đạo, ác tâm tà ý so với chốn tu Ma còn nhiều hơn mấy phần.
Những năm này, không ít người vô duyên vô cớ bị hút sạch linh khí, cướp tu vi, tứ đại gia tộc gánh trách nhiệm điều tra làm rõ, Dụ Văn Kỳ nghe nói giới tu Tiên có người tu luyện tà thuật, nhanh chóng đến ba nhà còn lại thu thập tin tức, nhưng kết quả không mấy khả quan.
Giản gia gần đây bận rộn tìm kiếm Giản Thanh Lộc, muốn biết có phải hắn ở bên ngoài sinh ra người thừa kế Chúc Long, chuyện người phương nào tu luyện Độ Linh Thuật căn bản không để tâm.
Những năm gần đây Liên gia ẩn sâu hải đảo, không màng thế sự, đối diện với những việc xảy ra ở giới tu Tiên, đều bày ra thái độ “Việc không liên quan tới mình, thì không quan tâm”.
Mà Tuần gia, thái độ càng lạnh nhạt hơn hết.
Dụ Văn Kỳ từ lâu đã ghét cay ghét đắng người Tuần gia, nhưng vẫn không lường được, hiện tại trong giới tu Tiên Tuần Phong Diểu tu vi tối cao, gia tộc danh vọng, nay xảy ra chuyện như vậy, hắn dù thế nào cũng không nên lạnh lùng mặc kệ tu sĩ bị tước tu vi.
Chính vì vậy, nguyên bản cần tứ đại gia tộc hợp lực giải quyết, cuối cùng chỉ còn lại Dụ gia đơn độc điều tra.
Từ trước đến nay, người bị hại là tu sĩ nhàn tản, không thuộc môn phái, vô thân vô cố, chính vì thế dù bị sát hại, hút cạn linh khí đều không có ai vì họ đứng ra dành lấy lẽ phải, thế nhưng bây giờ nạn nhân là người Tuần gia, sự tình liền được các gia tộc môn phái coi trọng, ngay cả Ngự Thú Tông cũng chủ động nhúng tay vào.
Tông chủ Chúc Khấu, hay tin Tuần Thiên Tinh bị mù hai mắt, tu vi mất hết, vừa tức vừa giận, nếu mấy vị trưởng lão không kịp giữ lại, chỉ sợ đã sớm vọt thẳng đến Ma giới tìm Hoắc Lam Phong báo thù.
So sánh như vậy, thực sự làm người ta thổn thức, những tu sĩ trước đây chết oan nằm xuống, hài cốt chưa lạnh, không người hỏi thăm, hôm nay chỉ một Tuần Thiên Tinh, liền gây chấn động hai giới Tiên Ma.
Đều là người tu đạo, lại có quý có tiện, mấy trăm mạng người tán tu, cũng không bằng một nữ nhân hào môn.
Rời nhà nửa tháng ngắn ngủi, đã phát sinh chuyện lớn như vậy.
Dụ Tư Dực nghe hạ nhân Liên gia thuật lại, trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác hoảng sợ.
Độ Linh Thuật, Xích Loan Thứ…Giả như kiếp trước, nhất định vang tên Giản Tùy Tâm.
Nàng càng nghĩ càng thấy việc này kì lạ, không cách nào tiếp tục ở lại Liên gia, nghe hạ nhân kể xong mọi việc, rốt cuộc đứng dậy nói cáo từ.
Liên Tử U biết việc này là đại sự, vả lại Tuần Thiên Tinh là sư muội của Dụ Tư Dực, nàng hiểu lầm mục đích khiến Dụ Tư Dực vội vã quay về, không những không lên tiếng ngăn cản, thậm còn chí muốn cùng rời đi, coi như đại diện Liên gia tham gia điều tra sự việc.
Liên gia nguyện ý, đương nhiên Dụ Tư Dực không cự tuyệt.
Hai người đi liên tục mấy ngày thì tới Dụ gia.
Lúc Dụ Tư Dực về đến nhà, Giản Tùy Tâm đang chăm sóc lò lửa luyện đan, chuyện Tuần Thiên Tinh bị hại, nàng đã sớm dự đoán việc này sẽ gây một trận sóng gió không nhỏ.
Tuy Xích Loan Thứ là bảo khí Ma giới, nhưng Hoắc Lam Phong đương nhiên không chịu nhận phần thiệt thòi, mà hồn thú của Tuần Thiên Tinh thất lạc, từ đầu đến cuối người Tuần gia chưa từng công bố đó là cái gì.
Chỉ sợ Tùng Bạch Thần Sư, không phải Sở Khương tự nguyện dâng ra.
Nghĩ tới đây, một luồng khí lạnh xâm chiếm lồng ngực, Sở Khương là tế tử của Tuần gia, sau khi thành thân cùng Tuần Diên, liền không còn xuất hiện trước mặt người đời, việc lớn việc nhỏ trên dưới Tuần gia hoàn toàn do Tuần Diên một tay giải quyết, nếu không phải đêm đó nhìn thấy tân hồn thú, e là Giản Tùy Tâm đã sớm quên Tuần gia còn có một Sở Khương.
Người cuối cùng kế thừa Tùng Bạch Thần Sư lại có kết cục như vậy, Giản Tùy Tâm hơi chạnh lòng, âm thầm suy đoán, Tuần Thiên Tinh có biết hồn thú này đoạt từ phụ thân nàng không?
Coi như nàng biết, thì sao?
Một người ích kỷ đến cực điểm, một mực tôn vinh lợi ích của mình, nào có dư hơi quản chuyện người khác?
Giản Tùy Tâm ngồi xổm bên lô thuốc nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, xoay đầu nhìn một cái, ánh mắt rơi vào tiểu hắc miêu nằm nhoài tắm nắng trước cửa gian phòng, đột nhiên phản ứng lại —
Tuần Thiên Tinh bị hút hết linh khí, theo lý mà nói, Tuần gia nhất định bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra người tu luyện Độ Linh Thuật, nhưng đã hai ngày trôi qua, bọn họ không hề hành động, ngược lại, ngày ngày đến Ma giới kiếm chuyện với Hoắc Lam Phong.
Cũng thật kỳ quái!
Lửa trong lò luyện đan cháy lập lờ, thiếu nữ nắm cây quạt nhẹ nhàng phẩy phẩy, ngọn lửa lập tức bùng lên, nhiệt khí toả ra càng nặng, chiếu sáng khuôn mặt nàng, trông rất đẹp mắt.
Dụ Thi Linh hái thảo dược ở vườn thuốc sẽ nhanh chóng quay về, Giản Tùy Tâm không dám phân tâm lời biếng, đã báo được thù lớn, chuyện phát sinh sau đó nàng không cần lo lắng, nghĩ đến đây, liền trút hết tâm tư vào lò luyện đan, không phát giác có một người lẳng lặng tiến vào nhà thuốc.
Lúc nãy Dụ Tư Dực bước vào, mùi thuốc nồng đậm phả ngập gian phòng.
Nhấc gót hướng về lò luyện đan, bước chân càng gần, nhìn thấy thiếu nữ trong tim, nội tâm Dụ Tư Dực hơi động, vẻ mặt theo đó thay đổi, nhu hoà lại ôn nhã, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lẽo trước đó.
“A Giản.”
Giản Tùy Tâm ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cặp mắt bị khói bếp làm cho đỏ hồng, sự chú ý của nàng tập trung vào giữ lửa, đột ngột nghe thấy giọng nói quen thuộc, sững sờ nửa ngày mới ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ đáng yêu hai má ửng hồng.
“Giật mình sao?” Dụ Tư Dực bật cười, tiểu cô nương thế nào bị sự xuất hiện của nàng doạ sợ: “Còn ngồi đó làm cái gì?”
Kinh hỉ tràn ngập nội tâm thiếu nữ, còn chưa trả lời, thân thể đã phản ứng trước một bước —
Nàng đứng lên, một giây sau trực tiếp nhào vào ngực Dụ Tư Dực.
“Sư tôn, sao về sớm mà người không nói trước một tiếng…”
Thanh âm thiếu nữ ngọt ngào mềm mại, ngân vang trong gian phòng tựa tiếng đàn êm tai.
Dụ Tư Dực chưa chuẩn bị tinh thần tiếp nhận ôm ấp, do dự chốc lát, cuối cùng đưa tay nắm lấy chiếc eo nhỏ.
“Ta đi suốt đêm, không kịp thông báo.”
Thiếu nữ nghe như thế, đoán ra nguyên nhân Dụ Tư Dực vội vã về nhà, làm như không hài lòng vì nàng bị Tuần Thiên Tinh ảnh hưởng, nũng nịu “Hừm” một tiếng, sượt sượt trong lồng ngực Dụ Tư Dực.
“A Giản rất nhớ sư tôn, lần sau ra ngoài có thể mang A Giản đi cùng có được không?”
“A Giản sẽ ngoan…Không gây phiền toái cho sư tôn…”
Thiếu nữ lặng lẽ ngẩng đầu, con ngươi thuỷ nhuận ủy khuất cầu xin, khiến người ta không cách nào nói lời từ chối.
Dụ Tư Dực si mê nhìn khuôn mặt nhỏ, trái tim nhảy lên liên hồi, còn chưa mở miệng, đã bị giọng nói phát ra từ phía sau lưng thu hút.
“Dụ cô nương đồng ý đi thôi, nếu không đáp ứng, đứa nhỏ này phỏng chừng sẽ khóc.”
Liên Tử U từng nghe Dụ Tư Dực nói, nàng có một tiểu đồ đệ, hôm nay gặp mặt, lúc này mới phát hiện thế nào là sư đồ, rõ ràng là giấu diếm tiểu tức phụ, hồng tuyến tươi đẹp quấn nơi cổ tay, người ngoài không thể thấy, nhưng trùng đồng soi rõ mồn một.
Giản Tùy Tâm nhận ra ngoài Dụ Tư Dực còn có một người nữa, xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng buông tay, rời khỏi lồng ngực nữ nhân.
Vốn tưởng đây là không gian riêng tư của hai người, ai biết vừa làm nũng một màn, lại bị người ngoài nhìn thấy, nàng lập tức trở thành tiểu cô nương e thẹn.
Khuôn mặt nghại ngùng, muốn tránh mà không có chỗ trốn, đột nhiên một bàn tay mang theo cảm giác mát mẻ tìm kiếm bàn tay nhỏ nắm thật chặt, Giản Tùy Tâm ngay cả cử động cũng cảm thấy thẹn thùng.
“Vị này là Đại tiểu thư Liên gia, Liên Tử U.”
Giọng nói vắng lặng âm trầm của Dụ Tư Dực vang lên bên tai, rốt cuộc Giản Tùy Tâm đỏ mặt ngẩng đầu lên, hướng sang nữ nhân xa lạ.
Dụ Tư Dực sợ nàng căng thẳng, di chuyển ngón trỏ vuốt nhẹ mu bàn bay, muốn gọi người hồi thần, ai biết động tác này còn khiến tiểu cô sương sốt sắng hơn nữa.
“Đây chính là tiểu đồ đệ ngươi từng nhắc đến, Giản Tùy Tâm!”
Liên Tử U thấy thiếu nữ thẹn thùng như vậy, chủ động mở miệng đánh vỡ phần lúng túng, nhớ tới Dụ Tư Dực gặp tiểu đồ đệ thì ôn nhu dịu dàng, không nhịn được hướng về thiếu nữ.
“Dụ tiểu thư lưu lại Liên gia mấy ngày, thường nhắc đến tiểu cô nương đây.”
Giản Tùy Tâm nghe xong lời này vừa vui vừa thẹn, đảo mắt nhìn qua vẻ mặt Liên Tử U, xác định nàng ta không gạt nàng, lúc này mới xoay người, dùng cặp mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm Dụ Tư Dực, nàng muốn sư tôn xác nhận.
Nhìn cặp mắt này, trái tim Dụ Tư Dực đập rầm rầm trong ngực, cuối cùng gật đầu, nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ, nói ra lời từ tận đáy lòng.
“Mấy ngày này, sư tôn cũng rất nhớ ngươi.”
Giản Tùy Tâm đương nhiên không thể nào tưởng tượng ra Dụ Tư Dực nói lời ngọt ngào với nàng trước mặt người khác, nhất thời nghại ngùng e thẹn, lại nhớ Dụ Thi Linh từng nói Dụ Tư Dực từ lâu đã động tâm với nàng, nội tâm càng hài lòng, bàn tay nhỏ khẽ di chuyển, hai bàn tay ẩn giấu trong tay áo, liền trở thành mười ngón tay tương khấu.
Mà người từ trước đến giờ lạnh nhạt cao lãnh, cũng bị động tác nhỏ này lay động, trên mặt lặng lẽ leo lên một tầng hồng nhạt.
– ————————
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Tử U: Ta tại sao muốn tới?
Này luyến ái đau mùi thối
(Mỗi ngày quải giấy nghỉ phép cũng không phải sự, sau này đều mỗi tối chương mới đi, đại khái sau mười giờ, trước mười hai giờ)