Cuối cùng cũng đến ngày Dụ Tư Dực cùng Dụ gia đi vào bí cảnh, tiểu hài trốn sau lưng Phùng Kha, để lộ cái đầu nhỏ ra ngoài, đôi mắt trong veo ửng đỏ, trông như chú thỏ con bị bắt nạt, khiến nội tâm Dụ Tư Dực mềm nhũn, suýt nữa không muốn đi.
Một đám con cháu lớn nhỏ xuất phát, Dụ Tư Dực và Dụ Văn Kỳ lên tiếng, để bọn họ bước đi, còn nàng lui lại phòng khách, nhìn tiểu cô nương dáng vẻ đáng thương.
“Có gì muốn nói?”
Bí cảnh nguy hiểm, Dụ Tư Dực muốn nghe lời quan tâm từ đứa trẻ, nhưng từ đêm qua đến nay, cái gì cũng không đợi được, lúc này mới không chịu nổi mà lên tiếng.
Giản Tùy Tâm nghẹo cổ sang một bên, suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy không có gì đáng để nói, kiếp trước nàng chưa từng đến Đỉnh Thiên bí cảnh, cũng không biết trong đó có thứ gì, chỉ biết Dụ Tư Dực dựa vào sức lực của chính nàng để đánh bại một con yêu thú cấp cao, còn đoạt được bảo vật quý giá, kiếp trước đã như vậy, sống lại một đời, thiết nghĩ cũng không có gì thay đổi.
Nhưng nàng đã quên, sống lại một kiếp rất nhiều chuyện đã thay đổi, không gian bí cảnh, sao có thể giống với kiếp trước?
Vốn định lắc đầu, lại thấy một tia chờ mong trong con ngươi của thiếu nữ, động tác hơi ngưng lại, mềm mại mở lời.
“Lúc ngươi trở về, có dẫn ta đi chơi với tiểu hồ ly không?”
Nụ cười của thiếu nữ bị câu nói này kéo lên, gật đầu đáp lại.
“Nếu A Giản thích, có thể bắt lấy vài con.”
Tựa hồ Giản Tùy Tâm cũng bị gương mặt vui sướng kia lây nhiễm, nở một nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hai cái núm đồng tiền nhỏ bên má, cực kỳ đáng yêu.
“Hai con là được rồi…”
Dụ Tư Dực càng nhìn càng đem lòng yêu thích, đưa ngón tay thon dài sờ sờ lên đầu tiểu hài nhi, trong lòng càng không muốn đi.
Hai người cứ như vậy xem như đã nói lời từ biệt, vài câu nói như thế đã trì hoãn không ít thời gian, Phùng Kha dục vài tiếng, Dụ Tư Dực dù không nỡ cũng đành xoay người.
Mỗi năm Đỉnh Thiên bí cảnh mở ra một lần, nghe nói đây là nơi người tu đạo thượng cổ tu hành, trước khi phi thăng tu sĩ sẽ đem hết bảo vật quý giá để lại bên trong, còn dùng vô số không gian trận pháp để cất giữ.
Dụ Tư Dực cưỡi ngự kiếm, không bao lâu đã đuổi kịp người Dụ gia.
Lần này Dụ gia điều động một trăm tu sĩ, thiếu niên trong gia tộc đi không thiếu một người, một phần trong đó là con cháu Dụ gia, đều có quan hệ máu mủ thân thích với nàng, Dụ Văn Kỳ mở đường, bóng lưng thẳng tắp vững chãi như núi.
Những người này cùng tiến vào bí cảnh, không biết ngày sau bao nhiêu người có thể sống sót bước ra? Cái gọi là cơ duyên, nói dễ nghe thì là số mệnh, nhưng thực tế lại không phải dựa vào vận mệnh mà dành lấy thắng lợi, kiếp trước nàng cùng Tông môn tiến vào, hết thảy năm mươi người, khi đi ra chỉ còn một nửa, bí cảnh nguy hiểm, tuyệt đối không thể dùng dăm ba câu có thể nói hết.
Trong số này, người nhỏ tuổi chỉ hơn hai mươi, thậm chí nguyện không cưới vợ sinh con, một mực mang theo giấc mơ tu đạo, kiên cường bước tới nơi đây không sợ hãi, Dụ Tư Dực lạnh lùng đứng ở phía sau mà nhìn, tầm mắt đảo qua những gương mặt trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, trong lòng vô cùng bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Bí cảnh nằm ở hòn đảo phía tây Đông Đàm đại lục, lối vào ẩn sâu dưới nước, lúc Dụ gia tới nơi, những tông phái khác đều đã có mặt.
Tứ đại gia tộc cách nhau rất xa, không có đại sự khó lòng gặp mặt, lần này bí cảnh mở ra, các gia chủ đều đến đông đủ, Dụ Tư Dực đứng lẫn vào trong đám người, bị Dụ Văn Kỳ gọi tới.
Vẫn là cảnh tượng năm đó — gia chủ bốn gia tộc lớn mật hội, đồng hành cùng người thừa kế tương lai.
Kiếp trước Dụ Tư Dực dùng danh nghĩa đệ tử Ngự Thú Tông tham gia, vẫn chưa tham gia mật hội, mà lần này nàng đành phải đáp lại lời mời này.
Tu vi của Tuần Thiên Tinh quá thấp, thân thể lại yếu, không thể đến đây, Giản gia mấy chục năm nay không có người giáng sinh Chúc Long, không cách nào tìm ra người thừa kế tương lai.
Vì vậy lần này người thừa kế mật hội, chỉ có nàng và tiểu thư Liên gia – Liên Tử U.
Tứ đại tộc trưởng Dụ, Tuần, Liên, Giản ôn chuyện bên trong, để mặc Dụ Tư Dực và Liên Tử U bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Liên Tử U là gia chủ đời kế tiếp của Liên gia, nhìn qua không chênh lệch với Dụ Thi Linh mấy tuổi, tuy nhiên lại toát ra dáng vẻ trưởng thành chững chạc, không có phần hoạt bát mà tuổi này nên có, Dụ Tư Dực và nàng lần đầu gặp mặt, đảo mắt một cái, phát hiện nàng chưa đạt đến Đại Phá cảnh, thoáng kinh ngạc, tu vi thế này nếu như tiến vào bí cảnh, chỉ sợ tự tìm cái chết.
Liên Tử U tựa hồ biết người trước mắt đang suy nghĩ điều gì, chủ động gật đầu với Dụ Tư Dực, xem như chào hỏi.
Tiểu thư Liên gia tướng mạo bình thường, đứng cạnh Dụ Tư Dực càng thấy rõ sự chệnh lệch, nhưng khí chất lại vô cùng lớn, chỉ đứng một chỗ cũng khiến người khác cảm nhận được loại cảm giác trí tuệ, khiêm tốn, thanh nhã, lúc nãy bị thăm dò tu vi, cũng chỉ gật đầu, càng giống dáng vẻ tự nhiên đáp lại, khiến Dụ Tư Dực có chút xấu hổ.
“Tử U cô nương.” Dụ Tư Dực chủ động bắt chuyện, xem như đền tội thất lễ.
Liên Tử U không để bụng, khẽ cười, không ngờ Dụ Tư Dực biết tên của nàng, ánh mắt băn khoăn rơi trên người tiểu thư Dụ gia, đáy mắt lộ ra tia nghi hoặc, người này…Rất kỳ quái!
Nàng càng nhìn đầu lông mày lại trói càng chặt, thuật xem tướng sư phụ đã dạy không thể triển khai! Nàng hoàn toàn không cách nào nhìn ra vận mệnh của người này!
Lần đầu tiên gặp phải, Liên Tử U sinh lòng hiếu kì với Dụ Tư Dực, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng trừng mắt, gọi ra thần quang, trong cặp mắt sinh ra bốn con ngươi —
Cũng là lần đầu Dụ Tư Dực nhìn thấy người trùng đồng trong truyền thuyết, không tránh khỏi nhìn thêm vài lần, chưa hết kinh ngạc đã nghe Liên Tử U mở miệng.
“Lần này Dụ tiểu thư đi vào bí cảnh, ắt có cơ duyên lớn.”
Liên Tử U không thể nhìn ra số mệnh của nữ nhân trước mắt, trùng đồng chỉ nhìn thấy Dụ Tư Dực toàn thân phát ra hồng quang, hồng quang xuyên qua toàn thân, tạo thành con đường xuyên vào biển, mơ hồ báo trước cơ duyên sắp tới, hơn nữa còn là cơ duyên lớn.
Người trùng đồng trời sinh mắt thần, về phương diện bát quái, kỳ môn độn pháp có thiên phú rất cao, bên trong bí cảnh vô số tiểu không gian, lại chứa nhiều yêu thú ma vật, người trùng đồng nhìn qua liền biết được cái nào có thể vào, giờ này Dụ Tư Dực đã hiểu tại sao Liên gia lại mang nữ nhi tới đây.
Dụ Tư Dực nghe qua lời này, trong lòng không lấy làm lo lắng, nghĩ tới Kim Hàn Ngọc, những tưởng kiếp này tu vi còn thấp sợ khó có thể lấy được bảo vật, mà lúc này nghe Liên Tử U nói như vậy càng khiến nàng quyết tâm dành được bảo vật kia.
“Tử U cô nương tinh thông huyền học thuật số sao?”
“Chỉ là theo sư phụ lâu ngày, học hỏi được chút ít, không tính là gì.” Liên Tử U liên tục lắc đầu, nàng chưa được sự cho phép đã tự ý nhìn vận mệnh người khác, cảm thấy không thích hợp cho lắm, lại nói, “Cơ duyên tuy lớn, nhưng là tốt hay xấu còn tùy thuộc vào ngươi.”
Lời này nói ra khiến đầu óc Dụ Tư Dực mơ hồ, chỉ là một khối ngọc, lại phân chia tốt xấu? Tuy nàng không hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi lại, gật gật đầu đáp lời.
“Đạo hạnh của ta có hạn, tuy có trùng đồng, nhưng không cách nào xem rõ.”
Trong giọng nói của Liên Tử U xen lẫn tiếc hận, sư phụ của nàng tinh thông thôi toán chi thuật, nhìn thấu vận mệnh thiên hạ, mấy năm qua luôn tìm kiếm người có số mệnh đặc biệt, nhằm nâng cao khả năng thuật số lên một bước, mà người thừa kế Dụ gia này, đúng là người có số mệnh đặc biệt.
Trùng đồng cũng không thể nhìn ra quá khứ, tương lai của Dụ Tư Dực.
“Cái gọi là cơ duyên, thực chất là do bản thân ngươi nắm lấy, tâm kiên trì thì không cần lo những thứ này.”
Dụ Tư Dực đúng là không nghĩ nhiều, cơ duyên là của nàng, ngày sau phát huy thế nào, tất cả đều do nàng quyết định, chẳng phải chuyện người khác dùng đôi lời mà muốn thay đổi, chỉ có điều, vị sư phụ này nghe qua có chút ngạc nhiên.
“Không biết sư tôn là người phương nào?”
Dụ Tư Dực muốn hỏi điều này, Liên Tử U vô cùng tán thành, dù gì nàng cũng là nữ nhi rộng rãi, có người hỏi tới sư phụ của mình, khẽ cười.
“Gia sư vang danh đã lâu, tinh thông tính toán chi thuật khắp thiên hạ, có lẽ Dụ cô nương không biết tên hắn, nhưng đạo hiệu ắt hẳn từng nghe qua.”
“Thế nhân gọi hắn — Thích Hành Đạo.”
Thích Hành Đạo nhân! Sư phụ của Liên Tử U là hắn! Trái tim Dụ Tư Dực đập nhanh liên hồi, nhớ tới những lời kiếp trước hắn từng nói, trong lòng nổi lên kinh sợ.
Đời này của ngươi, không phụ trời, không phụ đất, cư nhiên chỉ một mực phụ nàng.
Câu nói từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng lại một lần nữa vang lên trong đầu, đột nhiên có cảm giác choáng váng, hoảng hốt, khuôn mặt trở nên tái nhợt, những việc xảy ra ở kiếp trước đều đã qua, nhưng vết thương mà nó để lại vẫn còn nguyên vẹn.
Liên Tử U nhìn thấy nỗi khiếp sợ trong mắt thiếu nữ, không khỏi ngạc nhiên, còn tưởng nàng quen biết với sư phụ của mình.
“Dụ tiểu thư, ngươi ổn chứ?”
Dụ Tư Dực lắc đầu một cái, khôi phục sắc mặt vốn có, “Không sao, Thích Hành Đạo nổi danh tứ hải, chỉ là ta chưa từng nghĩ ngươi là đồ đệ của hắn.”
Thế gian dù lớn, nhưng tìm được người mang số mệnh kì dị không phải chuyện dễ dàng, hôm nay nếu đã gặp qua, Liên Tử U cũng không muốn từ bỏ, xoắn xuýt qua đi đã vội mở lời.
“Dụ tiểu thư số mệnh đặc biệt, nếu như không nghại, có thể để gia sư xem một quẻ?”
Số mệnh đặc biệt…Huyệt thái dương giật một cái, đại khái đoán ra ý nghĩa trong lời nói, người trùng đồng có thể nhìn thấy kiếp này lẫn kiếp trước, nàng là sống lại một kiếp, điều này có nghĩa Liên Tử U không nhìn thấu được số mạng của nàng, cho nên muốn tìm sư phụ đến. Thích Hành Đạo chi thuật rất lợi hại, nhưng Dụ Tư Dực không muốn đời này dựa vào lời nói vô căn cứ, vận mệnh của nàng, nàng sẽ tự nắm lấy, suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng lắc đầu từ chối.
“Không cần, xưa nay ta không tin những việc này.”
Không tin? Cũng có thể vì quá tin? Dụ Tư Dực không dám lấn sâu.
Liên Tử U thấy nàng từ chối, không cưỡng cầu, chỉ gật đầu đáp lại, cũng không còn đề cập tới vấn đề này nữa, sau đó hàn huyên đôi lời về bí cảnh.
Trong lúc nói chuyện, Liên Tử U điểm cho Dụ Tư Dực hai câu, đại thể nhắc nhở nàng giữ vững bản tâm, tuyệt đối không thể để lệch khỏi quỹ đạo, nếu không sẽ gặp phải tai ương. Đạo hạnh của nàng hơi ngắn, lời nói ra lại mịt mờ không rõ, Dụ Tư Dực nghe vào bốn chữ quan trọng nhất —
Gặp phải tai ương?
Nháy mắt Dụ Tư Dực nhớ lại cảnh tượng tự sát, một luồng cảm giác khó tả kéo vào nội tâm.
Đối với hảo ý nhắc nhở, Dụ Tư Dực cảm kích, lặng lẽ ghi nhớ ân tình này.
Bí cảnh mở ra trong vòng nửa tháng, thời khắc ánh trăng chiếu vào hòn đảo, chính là lúc lối vào xuất hiện.
Ở một nơi hẻo lánh, Dụ Tư Dực đứng lặng, ánh mắt nặng nề đảo qua mấy ngàn con người trước mắt.
Những người này vì theo đuổi cơ duyên mà đến mạng cũng không cần, còn không biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm.
Đợi từ lúc trời còn sáng đến lúc về đêm mà trên mặt đám tu sĩ không có lấy một phần uể oải, mỗi người đều chuẩn bị sẵn sàng, muốn là người đầu tiên xông vào bí cảnh, dù sao vào sớm hơn cơ hội tìm thấy bảo vật cũng lớn hơn một chút.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, mặt trăng giống như mầm non mới nhú lặng lẽ lộ ra, hết thảy tu sĩ nhìn chằm chằm không chớp mắt, dáng vẻ chờ đợi không dám động đậy, chỉ sợ nhất cử nhất động của mình gây ra trở nghại cho bí cảnh hé mở.
Dụ Tư Dực từ trong góc tối đi ra, lại hoà vào đám người Dụ gia, vừa vặn Dụ Văn Kỳ đưa mắt tìm nữ tử, xoay người dặn dò vài câu, muốn nàng cẩn thận, ngàn vạn lần không được để bảo vật mê hoặc.
Chỉ vài câu nói, Nhật Nguyệt tròn trịa đã ở trên đỉnh đầu, ánh trăng chiếu rọi lấp loáng trên mặt nước, vẽ nên một bức hoạ say lòng, một lúc sau biển sâu rẽ thành hai nhánh, lộ ra một con đường nhỏ ẩn sâu trong làn nước, đám tu sĩ sợ hãi không một động tác, mãi đến khi nhìn thấy cuối con đường nhỏ, cánh cổng đá mở ra, mới hò nhau đi về hướng đó.
Bên trong bí cảnh khắp nơi đều là cạm bẫy chí mạng, giả như chạm phải cơ quan, một đợt người hầu như không ai có thể sống sót, trực tiếp trở thành đá kê chân cho người tiếp theo, Dụ Tư Dực cau mày, chỉ nghe thấy một tiếng lại thêm một tiếng hét, thanh âm thảm thiết truyền ra từ phía cửa đá, một lát sau đến tiếng vang cũng không còn.
Hai mươi, ba mươi người lúc nãy đi vào tất cả đã chết! Mùi máu tanh nồng từ bí cảnh truyền đến, bước chân đám tu sĩ đi sau đột ngột ngưng lại.
Nháy mắt đã chết hơn hai mươi người, các tông phái gia tộc lấy đó làm gương, cẩn thận không muốn nộp mạng vô ích, rất lâu sau không một ai di chuyển.
Những người này đều ôm lòng quyết tâm quên mình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người khác chết lại cảm thấy e sợ.
Tình cảnh này so với kiếp trước không khác là bao.
Dụ Tư Dực lẳng lặng quan sát, nếu nhớ không nhầm, kiếp trước người bước vào đầu tiên là gia tộc họ Liên, lúc đó nàng còn sinh lòng khâm phục dũng khí đó, mãi đến bây giờ mới hiểu, là Liên Tử U trước đó đã dùng trùng đồng quan sát, biết cơ quan bị phá, mới phái tộc nhân đi vào.
Không gian bí cảnh rộng lớn vô vàn, sông núi trập trùng, khắp nơi trận pháp giăng kín, mà bảo vật đều giấu ở bên trong, dù là hai người tiến vào cùng nhau, chỉ cần đi sai một bước, liền rơi vào hai trận pháp khác biệt, thế nhưng chạm trán với cái gì âu cũng là số mệnh.
Cũng trong mảnh ký ức, không lâu sau, gia chủ Liên gia lại mang Liên Tử U dẫn người lần thứ hai đi vào, mà xác đám tu sĩ trước đó vẫn còn chồng chất lên nhau.
Xưa nay người đời luôn nói Ma tu lòng dạ độc ác, vô nhân tính, ai biết tu sĩ chính đạo tốt được chừng nào? Dụ Tư Dực đứng ở ngoài cửa nhìn qua, tầm mắt rơi vào thi thể nhuốm đầy máu tươi nằm trên nền đất, càng cảm thấy kiếp trước nàng tâm niệm tuân thủ môn quy, một mực cự tuyệt lòng ái mộ của Giản Tùy Tâm thật sự là lựa chọn sai lầm!
Cái gì mà tu Ma, học Đạo? Bản chất cùng là trục lợi cá nhân, khác biệt duy nhất ở chỗ một bên trực tiếp bày ra nội tâm đen tối không hề che dấu, mà bên còn lại lại đưa suy nghĩ xấu xa chôn chặt trong lòng, lấy hành hiệp trượng nghĩa làm lí do thoả đáng.
Thấy Liên gia an toàn bước vào, những tông phái khác đợi không được chen chúc dồn dập đi đến, Dụ Văn Kỳ không cầu mong bảo vật, chỉ xem bí cảnh này là cơ hội cho con cháu trong gia tộc rèn luyện, vì vậy không vội vã, tộc nhân Dụ gia là những người cuối cùng bước vào.
Dụ Tư Dực chấm dứt đoàn người, lúc vừa bước vào bí cảnh cửa đá phía sau lưng vang ầm một tiếng, rồi chậm rãi đóng kín.
Lần thứ hai cửa đá mở ra, đã là nửa tháng sau.
Trăm người Dụ gia tuy đồng hành cùng nhau, nhưng càng đi sâu vào bí cảnh, người ngày càng ít, đa số nửa đường giẫm vào trận pháp tiến vào tiểu không gian, càng đi vào trong, không gian càng rộng lớn, thậm chí cách đó không xa còn nhìn thấy một toà núi cao vút lúc ẩn lúc hiện trong làn mây, Dụ Tư Dực tùy ý bước vào, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh an nhiên, cũng chính vì nội tâm nàng vô dục không cầu mới có thể tiến vào nơi xa nhất của bí cảnh.
Thấy ngọn núi lớn kia cách mình không còn xa, người nhà Dụ gia tất cả đều đã rơi vào trận pháp, nơi này chỉ còn Dụ Tư Dực, đang muốn tiến về phía núi, thì phía sau truyền đến một tràng âm thanh hô hoán, khiến nàng miễn cưỡng ngừng bước.
“Dụ tiểu thư!”
Là Liên Tử U đang chạy tới, lúc chỉ cách Dụ Tư Dực vài bước chân liền dừng lại, nếu đi thêm bước nữa nhất định nàng sẽ bị cuốn vào tiểu không gian.
Dụ Tư Dực nhìn rồi lại nhìn, không hiểu vì sao lại gọi nàng, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Tử U cô nương, có việc gì?”
“Ngọn núi bên kia có thứ rất nguy hiểm, ngươi phải đi vào thật sao?”
Toà sơn mạch này bị trận pháp phức tạp che đậy, Liên Tử U dùng trùng đồng cũng chỉ nhìn thấy ba, bốn phần, nàng cảm giác được bên trong núi nhất định ẩn giấu một yêu thú hùng mạnh, người tu vi chưa đạt Viên Mãn cảnh, phỏng chừng tự tìm con đường chết, nên mới có lòng tốt nhắc nhở Dụ Tư Dực.
Thiếu nữ nghe nàng nói vậy, khẽ cười, gật đầu đáp.
“Ta biết, nhưng nếu không gặp nguy hiểm, sao có thể gọi là cơ duyên lớn?”
Một lời nói ra khiến Liên Tử U á khẩu không nói thêm được gì, chính nàng là người nhìn ra cơ duyên kia, mà người ngăn cản Dụ Tư Dực bước vào cũng là nàng, nghĩ như vậy, quả thật có chút quản việc không đâu.
“Tử U cô nương có thể tự mình đi đến nơi này, giải thích rõ ràng cơ duyên như thế, vì sao không bước thêm một bước?”
Bước thêm một bước, chính là mở ra một con đường mới.
Tu vi của nàng quá thấp, lần này Liên Tử U bước vào đây thật tâm chỉ muốn giúp tộc nhân tìm kiếm cơ duyên tốt hơn, nhưng chính nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc bước vào tiểu không gian, ngay cả tộc nhân cũng khuyên nàng không nên bước vào, nhưng lời này của Dụ Tư Dực lại trực tiếp cỗ vũ cho Liên Tử U, nếu đã đi đến tận đây, tại sao không thử bước thêm một bước?
Niềm tin dần dần giao động, đã tới nước này, nếu tiếp tục từ bỏ cơ duyên chỉ sợ cả đời nàng sẽ hối hận, Liên Tử U nghĩ nghĩ, ngước mắt lên nhìn đã thấy Dụ Tư Dực đứng dưới chân núi, nội tâm khẽ nhích, bị sự dũng cảm của thiếu nữ thuyết phục, một giây sau di chuyển bước chân, tiến vào tiểu không gian.
Dụ Tư Dực xoay người nhìn lại, thấy Liên Tử U đã biến mất không còn tăm hơi, nàng đã quyết tìm kiếm cơ duyên.
Nếu có thể tính ra cơ duyên của người khác, nhất định cũng tính ra cơ duyên của chính nàng, huống chi Liên Tử U là đồ đệ của Thích Hành Đạo sớm đã biết cách ứng phó với trận pháp, nàng không dám bước vào chẳng qua vì thiếu một điểm tự tin, Dụ Tư Dực rất có hảo cảm với vị tiểu thư Liên gia nên mới thuận miệng cỗ vũ một câu, giúp nàng thuận theo suy nghĩ trong lòng.
Kiếp trước Dụ Tư Dực đối mặt với Vạn Ách Linh xà là ở nơi này, nhưng làm cách nào để vào tiểu không gian nàng không thể nhớ, đành đi vòng chân núi, mà vẫn không giẫm vào trận pháp, thật kì quái.
Dụ Tư Dực không phải dạng người dễ dàng từ bỏ, trận pháp trong bí cảnh tầng tầng điệp điệp, mỗi giờ mỗi khắc đều biến động không thôi, kiếp trước nàng tới đây có thể không phải thời điểm này, phỏng chừng đây chính là nguyên nhân này mà vị trí trong không gian không giống nhau.
Càng nghĩ như vậy, trong lòng lại cảm thấy không ổn.
Kiếp trước nàng đi cùng Tông môn, bước vào bí cảnh ngay sau Liên gia, mà kiếp này nàng lại là người cuối cùng, tính ra đã cách nửa canh giờ, thời gian lâu như vậy, không biết trận pháp đã thay đổi đến nhường nào?!
Nếu không phải nhớ lời Liên Tử U nói ở bên ngoài bí cảnh, sợ rằng nàng đã từ bỏ.
Tìm không được trận pháp, dù cho là ai cũng không thể làm gì, chỉ có thể dọc theo chân núi đi tới đi lui, cứ tìm như vậy còn không biết phải tìm đến lúc nào, khuôn mặt Dụ Tư Dực hiện ra u sầu.
Thoáng một cái đã qua mười ngày, Dụ Tư Dực cẩn thận tìm kiếm chung quanh núi, không nói trận pháp, ngay cả một con yêu thú cũng chưa từng thấy qua, nếu không phải có kinh nghiệm từ kiếp trước, nàng còn hoài nghi có phải đã đến sai chỗ.
Mười ngày, có người mang theo vẻ mặt vui vẻ tay cầm pháp bảo rời khỏi trận pháp, mà có người vĩnh viễn ở lại trong tiểu không gian, Dụ Tư Dực có hơi lo lắng.
Mấy dặm quanh núi nàng đã đi khắp, hiện tại chỉ còn trên núi là chưa đặt chân, ngẩng đầu nhìn lên không trung, đỉnh núi xuyên thẳng tầng mây cao nhất.
Chỉ còn năm ngày, không bằng tìm thử vận may, nghĩ như vậy, nàng đưa tay gạt cỏ bước vào trong núi.
Đã bốn ngày, ngoại trừ những người bỏ mạng, tất cả tu sĩ đều rời khỏi trận pháp, Liên Tử U đi ra đã là ngày thứ mười bốn, tuy bị gia phụ khiển trách một trận nhưng thu về được bảo vật, chứng tỏ năng lực chính mình, trong lòng không ngừng nhảy nhót.
Cách chân núi không xa, một đám tu sĩ tụ tập xem trò vui, ánh mắt nhìn vào giữa sườn núi, một vị thiếu nữ thân mang bạch y, Dụ Tư Dực và Dụ Văn Tê vô cùng sốt ruột, rõ ràng đã dặn dò nữ tử ngàn vạn lần đừng để bảo vật làm cho mê muội, giờ đây nhìn nàng như thế, hiển nhiên không nghe lời hắn nói.
Dụ Văn Kỳ nóng lòng, muốn bước vào gọi Dụ Tư Dực ra, thì bị Liên Tử U ngăn lại.
“Dụ gia tuyệt đối không thể, nơi đó chỉ người mang cơ duyên mới có thể đi vào, nếu người miễn cưỡng, chỉ sợ không thể ra!”
Nam nhân đành ôm bụng lo lắng, cùng những người khác đợi ở bên ngoài.
Ngày cuối cùng, tất cả tu sĩ đã rời bí cảnh, nhìn lên núi thấy Dụ Tư Dực vẫn hướng về đỉnh mà đi, giày, y phục đã biến thành màu đen, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một đám người lít nha lít nhít nhìn nàng, phụ thân, Nhị thúc, con cháu Dụ gia, môn phái, có người xem là trò vui, cũng có người thật sự quan tâm.
Miệng Dụ Tư Dực khô khốc, nửa tháng qua uống nước sương, môi sớm khô nứt, thời gian còn lại không nhiều, dừng lại tìm nước không bằng trèo lên thêm một chút, nghĩ như vậy lại nhấc bước chân, nháy mắt cảnh tượng trước mắt biến hoá thần tốc, xuất hiện lần nữa đã trở thành hang đá.
Mà người dưới núi chỉ thấy nàng biến mất tại chỗ!
Cảnh tượng quen thuộc, bầu không khí lạnh lẽo.
Vừa cảm nhận được xung quanh, Dụ Tư Dực vươn mình một cái, tất cả mệt mỏi uể oải trên người biến mất.
Nơi nàng đứng chính là cửa động Vạn Ách Linh xà, đi vào bên trong sâu không thấy đáy, âm u mịt mù, Kim Hàn Ngọc đang ở trong đó.
Đại xà này sống đã ngàn năm, tu vi cao thâm khó lường, kiếp trước nếu không phải gặp lúc nó lột da, tu vi giảm nhiều, hơn nữa còn mang theo bảo khí Tước Vũ, căn bản không thể sống sót rời khỏi nơi này.
Hiện tại tu vi của nàng không bằng kiếp trước, Tước Vũ không ở trong tay, dù sao trong lòng vẫn nuôi thấp thỏm, trước khi đi, vì muốn thêm phần cơ hội nàng đã thương lượng với Dụ Văn Kỳ mang theo Thông Thiên kính.
Tấm gương này không phải bảo khí chiến đấu, cũng không có bao nhiêu lực sát thương, nhưng lại vô cùng chắc chắn, để ở trước ngực thời khắc mấu chốt nhất định có thể cứu lấy một mạng.
Kiếp trước đã từng giao chiến với Vạn Ách Linh xà, đại thể biết được nhược điểm của nó nằm ở đâu, Dụ Tư Dực tính toán thật kĩ từng bước, lúc này mới đánh bạo đi vào.
Càng đi sâu vào bên trong hang động càng lạnh, giống như đang đi vào động băng, mắt thấy cách đáy động ngày càng gần, nàng nâng cao cảnh giác, bước chân chậm lại.
Đại xà sớm biết có người bước vào, đưa đuôi vỗ vào vách đá, cái hang liền theo đó lay động, dưới chân hố nọ hố kia loang lổ, bước chân thiếu nữ tựa đang ở vách núi cheo leo, mỗi một bước đều khiến cả người lảo đảo.
Hiện tại là thời khắc mấu chốt của việc lột da, Dụ Tư Dực đi tới, hô hấp cũng không dám lớn tiếng, tay nàng tựa vào vách tường lạnh lẽo, một giọt nước chảy ra từ lòng bàn tay, toàn thân run rẩy, ngay cả trong mũi cũng cảm nhận được mùi vị ẩm ướt.
Nắm chặt trường kiếm trong tay, bước chân cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước, cho dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng Dụ Tư Dực không nghĩ bị linh xà đột nhiên tấn công! Lúc nãy mới đi được một đoạn đường nhỏ, mấy trăm khối đá to nhỏ từ phía trên rơi xuống, nếu không phải nàng phản ứng nhanh nhẹn, chỉ sợ sớm đã biến thành thịt vụn!
Linh xà bắt đầu gây khó dễ, thời gian cấp bách, không thể chờ lâu, Dụ Tư Dực ngưng tĩnh thần khí, chân chạy như bay, miệng niệm khẩu quyết, cưỡi ngự kiếm xông thẳng vào hang động.
Cũng như kiếp trước, một con Hắc Xà to lớn nằm ở nơi sâu nhất, mà dưới thân nó là Kim Hàn Ngọc!
Động tác của Dụ Tư Dực nhanh nhẹn, rút kiếm công kích, linh xà chỉ khẽ vẫy đuôi đã tránh được trường kiếm.
Dụ Tư Dực nghi hoặc, kiếp trước con rắn này vô cùng hung hãn, cùng nàng giao chiến một chiêu liền đánh lại một chiêu, vừa thấy nàng đã muốn giết chết ngay tại chỗ, kiếp này lại trở nên “Ôn hòa” như vậy, đối với sự khiêu khích của nàng lại thờ ơ không động lòng, chỉ tránh né không phản công, thật khó hiểu.
Tuy rằng Cự Xà không phản kích, Dụ Tư Dực cũng không dám nới lỏng đề phòng, vẫn tiếp tục dùng một chiêu hướng về linh xà mà lao tới, Cự Xà theo động tác kiếm của nàng mà đung đưa, lúc này đứng càng gần Cự Xà, Dụ Tư Dực đã hiểu ra vấn đề, lần trước ngày thứ hai nàng tiến vào bí cảnh liền lạc vào tiểu không gian, lúc này Linh Xà suy yếu tu vi, mà nay đã là ngày thứ mười bốn, thời khắc mấu chốt của việc lột da, Cự Xà làm sao lại không muốn giết kẻ ngoại lai tự tiện xông vào? Chỉ là không tiện hành động.
Da rắn phát ra ánh sáng bạch quang, lúc ẩn lúc hiện trên mặt đất, trông mỹ lệ lại quỷ dị, Dụ Tư Dực trợn mắt nhìn chằm chằm, trong lòng minh bạch thời khắc này gặp họa hóa phúc, không tiếp tục dùng linh kiếm, mà trực tiếp bay lên vách đá phía trên, lấy ra từ tay áo một cái đèn, chỉ ngón trỏ, đèn liền phát sáng, xua đi sự tối tăm trong hang động, lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của linh xà, trong lòng phát sinh một mảng kinh hãi.
Nàng vốn tưởng đây là một con Hắc Xà, mà bây giờ ánh nến chiếu vào mới phát hiện thân rắn xanh trắng đan xen, đầu hình tam giác, bên trên phủ đầy những khối tròn màu đen, Dụ Tư Dực dơ ánh nến trong tay hướng về phía thân thể, quả thực nhìn thấy ánh sáng bạch sắc, là một con thư xà.
Trong động quanh năm bị bóng tối che lấp, vừa bị thắp sáng, Trúc Diệp Thanh đã chăm chú nhắm mắt, phẫn nộ “Tê” hai tiếng, miệng rắn mở lớn, lộ ra hai răng nanh sắc nhọn, chỉ nhìn thôi cũng đủ gây sợ hãi.
Dụ Tư Dực để đèn vào khe đá, thả người quay lại mặt đất, đúng như nàng suy đoán, linh xà rõ ràng bị ánh sáng chiếu vào không thể thích ứng, hai mắt nhắm tịt, nhược điểm của Vạn Ách Linh xà chính là đôi mắt! Nàng lấy Thông Thiên kính ra, quay về phía ánh nến, trực tiếp chiếu ngược lại vào mắt linh xà, rốt cuộc khiến nó bị đau, thống khổ gào thét vài tiếng rồi mở mắt.
Một cặp mắt đỏ quỷ dị.
Dụ Tư Dực không có thời gian để kinh ngạc, đưa tay gọi ra Thanh Linh kiếm, ra sức đâm tới tròng mắt, linh xà quan sát hành động của nàng, không quản thời khắc lột da quan trọng, đột nhiên vươn thẳng thân mình, hướng về phía thiếu nữ, miệng rắn mở rộng, phun ra nọc độc! Dụ Tư Dực sớm đoán ra con rắn sẽ phản kháng, liền gọi thông thiên kính biến lớn ra chắn trước người, nọc độc bị cản lại, nàng đạp nhẹ chân xuống đất, thoắt cái đã vọt đến bên trái linh xà, Thanh Linh Kiếm cách mắt linh xà chỉ vỏn vẹn mấy tấc!
Thời khắc nàng muốn đâm vào một chiêu chí mạng, vừa vặn linh xà hoàn thành lột da, chỉ thấy một con Cự Xà to lớn, đuôi màu đỏ sậm từ phía sau Dụ Tư Dực bay lên, trực tiếp quật nàng văng ra, Thanh Linh Kiếm bị linh xà cuốn vào đuôi, đột ngột hướng về phía nàng lao tới —
Linh xà này lại muốn dùng kiếm của Dụ Tư Dực, đoạt lấy mạng nàng!
Dụ Tư Dực không hề sợ hãi, thấy Thanh Linh Kiếm bay tới không hề tránh né, đưa tay phải ra đỡ kiếm, Thanh Linh Kiếm vô cùng sắc bén, cơ thể con người há có thể chống đỡ?! trong nháy mắt, mũi kiếm đã đâm thủng lòng bàn tay, máu tươi văng khắp không trung, Dụ Tư Dực nhịn đau, tính toán thời cơ, dùng ngón trỏ bắn ra một giọt máu đánh thẳng vào tròng mắt Cự Xà.
Dụ Tư Dực hành động quá nhanh, Cự Xà nhất thời không kịp phản ứng, trực tiếp ngã ầm xuống đất tạo thành một cái hố to, nàng không có thời gian lo cho vết thương, lập tức nhặt linh kiếm đang nằm trên đất, vẻ mặt hờ hững đi tới trước mặt linh xà, cặp mắt lãnh mạc, vô tình, như đang cười cợt Cự Xà ngu xuẩn, bị một tu sĩ bé nhỏ trêu đùa trở thành dáng vẻ đáng thương thế này.
Dụ Tư Dực cười lạnh, bước tới lấy ra Kim Hàn Ngọc dấu ở dưới thân, sau đó nhàn nhã đứng một bên mà nhìn Cự Xà thống khổ nằm trên nền đất.
Nữ tử đứng trước mắt linh xà, một thân một mình, xinh đẹp tuyệt trần, vẻ mặt lãnh mạc, một cặp mắt oán hận nhìn vào thiếu nữ, trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi, nói ra một câu mắng người.
“Ngươi đúng là tiểu nhân hèn hạ!”
“Tiểu nhân?” Dụ Tư Dực cười cười, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, chầm chậm nói, “Ta có thể giết ngươi ngay bây giờ.”
Kể từ thời khắc tiến vào bí cảnh, nàng đã tính toán toàn bộ mọi việc, nàng chậm chạp không tiến vào tiểu không gian, là muốn chờ đợi thời khắc cuối cùng Cự Xà lột da, mang theo Thông Thiên kính, cũng không phải vì muốn giữ mạng, mà để ép linh xà mở mắt, can tâm tình nguyện để Thanh Linh Kiếm làm cho bị thương, vì để linh xà nới lỏng cảnh giác, bằng không sao nàng có thể dễ dàng đưa giọt máu kia vào mắt linh xà —
Làm cách nào để ký khế ước với linh xà đây?
A Giản cần tìm một thứ lợi hại để che chở, Vạn Ách Linh Xà là lựa chọn tốt nhất.
Thế gian này muốn gặp yêu thú cấp cao không phải chuyện dễ, nếu như thỏa thuận thành công, tu vi nhất định sâu không thể lường.
“Hãy giết ta đi, ta dù chết cùng không muốn cùng loại tu sĩ vô liểm sỉ như ngươi ký khế ước!”
“Ta hao tổn tâm tư đến đây mục đích là muốn mang ngươi đi, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng giết ngươi?” Dụ Tư Dực cười lạnh, nhiệt độ quanh thân đột ngột hạ xuống, rõ ràng là người, tại sao nhiệt độ cơ thể còn lạnh hơn Cự Xà mấy phần, nàng từng bước tiến tới trước mặt linh xà, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt kiều diễm, không hề bị khuôn mặt đẹp làm cho mê mẩn. “Ta sẽ không giết ngươi, nhưng nếu ngươi một lòng muốn chết, cũng đừng trách ta nhẫn tâm.”
“Linh sủng có linh hồn hay không, đối với ta mà nói chuyện này không hề khác biệt, ta đây không ngại biến ngươi trở thành một con rắn mất đi linh hồn.”
Thuật đoạt hồn, là cấm thuật trong giới tu tiên, cùng nổi danh giống như Độ Linh Thuật cõi tu Ma, dựa vào sổ sách ghi chép, thuật này đánh tan ba hồn bảy vía, nhưng lại không đả thương tính mạng, cuối cùng đem người sống biến thành một cái xác không có linh hồn.
Linh xà đã sống ngàn năm, tự nhiên cũng biết đến loại pháp thuật này, không hề nghĩ tới thiếu nữ trước mặt lại ác độc như thế, dù là Cự Xà cùng bị lời này dọa sợ, lén lút buông xuống ý định tự sát.
“Tên?”
Dụ Tư Dực nhìn thấy con ngươi linh xà giao động, biết được nàng đã thuần phục, buông lỏng cảnh giác, một giây sau, biến ra một bộ bạch y trong tay, ném lên người nữ nhân, che lấp đi thân thể trắng nõn mê người.
Linh xà sững sờ, thời khắc này tự nhiên xấu hổ, mang bạch y lên mình.
Tên sao? Tất nhiên là có, nàng do dự một chút, cuối cùng nhận lệnh mở miệng.
“Ngộ Trúc.”