Ngộ Trúc tu dưỡng ở Diệu Xuân Quán gần mười ngày, thân thể dần hồi phục, nhớ tới lời Dụ Tư Dực nói ở nhà thuốc, trong lòng cực kỳ cay đắng, cảm thấy nàng là người dư thừa.
Tuy sống ngàn năm, nhưng Ngộ Trúc chưa bao giờ động tâm, cũng không biết làm cách nào để khống chế phần hảo cảm không nên có này, một mình ở Diệu Xuân Quán mấy ngày, cuối cùng không chờ được, nửa đêm lén lút chạy đi.
Có lẽ, đối mặt mới tình cảm lúng túng, rời khỏi mới là lựa chọn tốt nhất.
Nàng lặng lẽ quyết định, đi theo tung tích Dụ Tư Dực, tìm đến Linh Hư Sơn.
Mà lúc này, trong đầu Dụ Tư Dực đột nhiên xuất hiện giọng nói, không biết trả lời thế nào.
"Tại sao không nói gì?"
Giản Tùy Tâm còn muốn nghe Dụ Tư Dực giải thích thêm một chút về chuyện liên quan đến Kỳ Lân, nhưng đợi mãi mà người yêu không trả lời, không khỏi khẩn trương lên.
Sắc mặt Dụ Tư Dực hơi biến, vốn định sau khi xuống núi, cùng Giản Tùy Tâm tìm Ngộ Trúc xin lỗi, nào ngờ, Ngộ Trúc tự mình tìm đến.
Đúng là khiến nàng có chút khó nghĩ.
"Sao vậy?"
Tiểu cô nương thấy Dụ Tư Dực ưu sầu, bước lên mấy bước, đưa tay kéo giãn hàng lông mày nữ tử.
Kỳ Lân liếm liếm ngón tay Dụ Tư Dực, tựa hồ thúc giục nàng mau mau lên tiếng, nàng do dự một chút rồi nói.
Dù sao, lệnh bài cũng không ở trong tay nàng, mặc dù nàng cho phép Ngộ Trúc, cũng cần hỏi ý Giản Tùy Tâm.
"Ngộ Trúc…đến rồi."
Thiếu nữ nghe hai tiếng Ngộ Trúc, hàng lông mày nhíu chặt, đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhớ lại dáng vẻ của người yêu, lập tức lộ ra vẻ mặt áy náy, mỉm cười.
"Vừa vặn, mấy ngày trước không cẩn thận tổn thương nàng, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy băn khoăn, hôm nay là cơ hội tốt để xin lỗi!"
Đúng như dự đoán, Dụ Tư Dực nghe xong, sắc mặt thả lỏng.
Giản Tùy Tâm đem biểu cảm này thu vào mắt, có mấy lời chưa nói, nhưng trong lòng giống như gương sáng thông suốt.
– —
Dụ Tư Dực đối với Ngộ Trúc chỉ là linh sủng khế chủ, nhưng Ngộ Trúc đối với Dụ Tư Dực thật sự có tình.
Nhớ tới một ngày kích động, đem linh xà ném vào lò luyện đan, tất nhiên thiếu nữ có mấy phần áy náy.
Nhưng chữ tình này, không phải không có? Chuyện này, nàng không trách Dụ Tư Dực, càng không trách Ngộ Trúc.
Chỉ là tình cảm đặt không đúng chỗ mà thôi.
Tiểu Kỳ Lân lười biếng nằm thoải mái trong lòng Dụ Tư Dực, nó còn chưa hưởng thụ đủ, liền bị người nào đó nhấc gáy lên, treo trong không trung, nhìn hết sức buồn cười.
"Có khách đến rồi."
Thiếu nữ căn dặn một câu, sau đó đem lệnh bài phóng trước mặt Kỳ Lân, chuyện đưa "Chìa khoá" đối với con vật nhỏ xem như ngựa chạy quen đường, không cần chủ nhân nhiều lời, lập tức há mồm ngậm lấy hắc bài, hướng về chân núi bay bay.
Nhìn nó bay như thế cũng thật kì quặc, bóng lưng giống như cục ngọc thạch vừa tròn vừa trắng.
Chẳng biết vì sao, Dụ Tư Dực có chút cảm động.
Có khách đến rồi — A Giản xem nơi này là nhà của các nàng sao?
Ánh mắt Dụ Tư Dực đặt lên Kỳ Lân, chưa kịp thu hồi, đã thấy người bên cạnh đan năm ngón tay, trói chặt.
Không cần nói, hai người ngầm hiểu.
Các nàng tay trong tay, một đường đi về sơn môn, tiếp đón Ngộ Trúc.
Đi được nửa đường, Giản Tùy Tâm vẫn không nhịn được, mày nhăn lại, hỏi vấn đề nàng tò mò.
"Ngộ Trúc — yêu thích nàng, nàng có biết không?"
Dụ Tư Dực ngẩn người, nắm tay càng chặt.
Nàng thông tuệ như vậy, sao lại không biết chuyện này?
Ngộ Trúc cố gắng che giấu cái ôm kia, khiến Giản Tùy Tâm phát hiện manh mối.
Dụ Tư Dực im lặng không nói, không biết qua bao lâu, hai người đã đi thêm một đoạn rất xa, mới nhẹ giọng mở miệng.
"Ta biết, nhưng luôn cảm thấy, loại tình cảm kia, không phải yêu thích."
Được người ái mộ, tự nhiên cảm giác của Dụ Tư Dực so với người khác càng sâu, Giản Tùy Tâm nghe nàng nói vậy, lập tức yên tâm, không bàn thêm.
Hai người chậm rãi đi xuống, lúc này Kỳ Lân đã tới sơn môn.
Vẫn là mùi hương quen thuộc của Thụy thú.
Ngộ Trúc sớm biết hồn thú của Giản Tùy Tâm là Kỳ Lân, nhưng cũng là lần đầy nhìn thấy hình dáng.
Một khắc, ký ức ngàn năm trước tựa như núi lửa phun trào, hồi ức dần dần xuất hiện.
Nàng nghĩ tới nữ nhân năm đó đưa cho nàng một đạo linh khí, mở ra con đường tu hành, tên là Khinh Hồng.
Trước khi rời đi, Khinh Hồng căn dặn nàng phải bảo vệ Kim Hàn Ngọc.
Sách cổ Âm Phúc, Kỳ Lân, Kim Hàn Ngọc…Mỗi một chuyện, Khinh Hồng đều đã báo trước.
Nhưng khi đó nàng còn quá nhỏ, hơn nữa chỉ là một con rắn bình thường không thể bình thường hơn.
Linh Trí sơ sinh, con rắn nhỏ không nhớ được nhiều chuyện, đến cuối cùng, nàng chỉ nhớ rõ ba chữ Kim Hàn Ngọc, những cái khác, đều quên sạch sành sanh, nhưng hôm nay, một khắc nhìn thấy Kỳ Lân, hết thảy mọi chuyện, nàng đều đã nhớ.
Hồng y diễm lệ theo gió đung đưa, bên trên khuôn mặt động lòng người đều là khiếp sợ.
Nhớ lại lời Khinh Hồng từng nói, nàng không khỏi trợn to hai mắt, tâm tình trầm thấp trong nháy mắt bị kinh hãi thay thế, cho đến khi sơn môn được mở ra, tiểu Kỳ Lân bay quanh nàng vài vòng mới hồi thần.
Mồ hôi lạnh hạ xuống từ một bên má, làn gió thổi qua, nàng rùng mình ớn lạnh.
Kỳ Lân bay quanh nàng, thấy người này vẫn ngây ngốc đứng yên bất động, lại cố tình bay đến chạm vào vai, xúi giục nàng mau mau vào núi.
Ngộ Trúc bị động tác này làm kinh sợ, hô hấp đột nhiên gấp gáp, trong lòng có chút khó thể tin, run rẩy chạm lên người Kỳ Lân một cái, quả nhiên, là xúc cảm lạnh lẽo trong ký ức.
Con vật nhỏ trước mắt, căn bản không phải hồn thú, mà chính là thú thể, con Thánh thú đầu tiên sinh ra kể từ lúc mới khai thiên lập địa, Thánh thú ban phước lành cho thiên hạ, Kỳ Lân.
Trong mớ ký ức ít ỏi của Ngộ Trúc, Khinh Hồng là nữ tử tu đạo cựu kỳ ưu tú, cực kỳ nỗ lực.
Lúc đó Thiên Môn đóng lại, Khinh Hồng không mong muốn phi thăng, nhưng tu vi của nàng cực cao, cao tới trình độ nào đây? Chỉ nghe đồn năm đó năm đó, người phá tan Thiên Môn Sùng Lăng Tiên Quân cùng nàng phân định cao thấp.
Nhân tài như vậy, người Thượng giới còn không muốn bỏ qua, huống chi, Khinh Hồng là người nắm giữ con Thánh Thú duy nhất trên thế gian — Kỳ Lân.
Khi đó Lan Hề Tiên quân hạ phàm, trong trí nhớ, Lan Hề tiên tử xinh đẹp lại ôn nhu, nàng vẫn luôn ở bên cạnh Khinh Hồng, thành công khuyên giải Khinh Hồng phi thăng lên Tiên giới.
Ngày Khinh Hồng rời đi, Ngộ Trúc chỉ vừa sinh linh trí, có rất nhiều chuyện nàng không hiểu.
"Thượng giới, ta không quan tâm, nhưng ta, không muốn nàng thất vọng…"
"Kim Hàn Ngọc có một giọt tâm đầu huyết, ngày sau nếu có cơ hội, ta sẽ quay lại lấy, ngươi thay ta bảo quản thật tốt…"
"Sách cổ Âm Phúc này, cũng để cho ngươi…"
"Ta đi rồi, nhớ phải cố gắng tu luyện, không nên phụ sự kỳ vọng của ta…"
Những câu nói này, lúc ẩn lúc hiện vang lên bên tai Ngộ Trúc, mãi đến bây giờ, nàng mới hiểu tâm ý trong lời nói —
Vốn dĩ Khinh Hồng không nguyện ý phi thăng Thượng giới, mỗi một câu nói, đều để lại cho nàng đường lui.
Ngộ Trúc chìm đắm trong khiếp sợ, không thể tin tất cả hồi ức.
Xa xa hiện lên bóng người, Kỳ Lân thấp giọng kêu hai câu, thấy người này còn si ngốc không để ý tới mình, bèn thẳng thắn ném sơn bài vào lòng nàng, sau đó lắc lư du du hướng về phía chủ nhân.
Hai nử tử mười ngón tương khấu, chậm rãi xuống núi, càng lúc càng gần.
Ngộ Trúc sững sờ tại chỗ, ánh mắt đảo qua Dụ Tư Dực một cái, sau đó liền di chuyển lên người Giản Tùy Tâm.
Chẳng trách, chẳng trách nàng vẫn luôn cảm thấy Giản Tùy Tâm rất giống Khinh Hồng!
Một người đầu thai chuyển thế, dung mạo có chút khác biệt, nhưng từ lúc sinh ra đã mang theo khí chất, mãi mãi không thay đổi.
Nụ cười của Giản Tùy Tâm, cùng Kinh Hồng năm đó, giống y như đúc.
Các nàng, rõ ràng chính là một người.
Nhận ra điều này giống như cửa đá ầm ầm sụp đổ, Ngộ Trúc chăm chú bất động tại chỗ.
Trái tim giống như bị chiếm lấy, hô hấp mang theo đau xót.
Tại sao, Giản Tùy Tâm lại là nữ nhân kia!
Quý nhân từng cho nàng linh khí, bây giờ nổi sát tâm với nàng?
Ngộ Trúc xoắn xuýt thống khổ, xa xa hai người ôm Kỳ Lân đi tới.
Dụ Tư Dực sợ các nàng lúng túng, bèn lên tiếng trước.
"Đến cũng đến rồi, vì sao không vào?"
Âm thanh vắng lặng vang lên, gọi tâm tư Ngộ Trúc quay về, nàng giương mắt nhìn hai người, vẻ mặt vô cùng buồn khổ.
Đối với câu hỏi của Dụ Tư Dực, Ngộ Trúc không có tâm trạng trả lời, tầm mắt lắ lư qua trái qua phải không biết đặt ở chỗ nào, cuối trầm mặc bước vào núi.
Linh xà biểu hiện kỳ lạ, hai người không quá kinh ngạc, cho rằng nàng còn uất giận vì sự tình hôm ấy.
Giản Tùy Tâm nhìn bóng lưng màu đỏ, thoát khỏi bàn tay Dụ Tư Dực, tiểu bộ tiến lên, ngăn trước mặt Ngộ Trúc.
"Xin lỗi, ngày hôm đó ta quá kích động."
Lời xin lỗi của thiếu nữ rất chân thành.
Ngộ Trúc giãn lông mày nhìn thiếu nữ, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt Khinh Hồng, nhất thời không còn gì để nói, nửa ngày trôi qua, rốt cuộc lắc đầu, hướng về trong núi mà đi.
Giản Tùy Tâm bắt đầu nghi hoặc, người này, là quá tức giận, hay đã tha thứ cho nàng?
Giản Tùy Tâm còn muốn tiến lên, một bàn tay nhẹ nhàng kéo, quay đầu nhìn là Dụ Tư Dực, người nãy giờ vẫn luôn im lặng.
"Chờ một chút."
Linh xà có việc phiền não, dù Dụ Tư Dực không biết đó là chuyện gì, nhưng đoán được, không phải chuyện nhỏ.
Tính cách Ngộ Trúc hồn nhiên rực rỡ, chuyện nhỏ không thể khiến nàng buồn phiền, nhưng lúc này nhìn vẻ mặt của nàng, hiển nhiên là gặp phải chuyện không cách nào giải quyết.
Điều Dụ Tư Dực suy đoán, không hề sai.
Linh xà thật sự gặp phải vấn đề lớn.
Năm đó Khinh Hồng để lại Kim Hàn Ngọc cho Ngộ Trúc, tuy nói là sẽ tự mình đến lấy, nhưng thật ra ẩn hàm một tầng ý nghĩa khác —
Phàm là người tu Đạo, một khi phi thăng lên Tiên giới, sẽ không còn cơ hội đến hạ giới, trừ phi, giống như Lan Hề, mang theo nhiệm vụ hạ phàm.
Khinh Hồng đã đến Thượng giới, đương nhiên không thể trở về, vì vậy sau khi Dụ Tư Dực "Mượn" Kim Hàn Ngọc, Ngộ Trúc có giận, nhưng ngầm thừa nhận, vì trong lòng nàng hiểu rõ, Khinh Hồng sẽ không bao giờ quay về.
Nhưng nàng không thể ngờ, Khinh Hồng từ bỏ tu vi, nguyện ý đầu thai một lần nữa, cũng không muốn ở lại Thượng giới!
Mà nguyên nhân thật sự, có phải nàng ở Thương giới đã xảy ra chuyện?
Ngộ Trúc không nghĩ ra, nhưng Kim Hàn Ngọc và sách cổ Âm Phúc, vốn là của Khinh Hồng, bây giờ xác nhận Giản Tùy Tâm là Khinh Hồng chuyển thế, vật kia cũng nên trả lại cho nàng, chỉ có điều, chuyện ngàn năm trước, muốn nói với nàng, là một vấn đề nan giải.
Con rắn nhỏ tìm một nơi yên tĩnh, từ chiều đến khi màn đêm buông xuống, cũng không ai nhìn thấy nàng.
Hai người trong nhà trúc, thập phần lo lắng, đứng ngồi không yên, khoác y phục đi tìm người, vừa đẩy cửa bước ra, thì nhìn thấy nữ nữ yểu điệu hồng y bay bay trong gió.
"Ngộ Trúc?"
Giản Tùy Tâm nhẹ giọng gọi một tiếng, nữ tử nghe tiếng xoay người, lộ ra khuôn mặt yêu mị cực điểm.
Dù là Giản Tùy Tâm, nhìn gương mặt đó cũng thất thần, còn chưa phản ứng, Ngộ Trúc đã cười với nàng.
Mỹ nhân hồng y đứng dưới trăng cười ngọt ngào, Giản Tùy Tâm sinh ra hoảng hốt, âm thanh bên tai mờ mờ ảo ảo, một làn gió, một hạt mưa, tựa hồ đều không thể cảm nhận được.
– —
"Ta tha thứ cho ngươi."
Có thể sinh ra Linh Trí, có thể Hoá Hình, thậm chí có được tu vi ngày hôm nay, tất cả những thứ này, đều là Khinh Hồng giúp nàng, đối mặt với ân nhân, Ngộ Trúc làm sao có thể buông lời trách cứ.
– ——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giản là Khinh Hồng, nhưng Dụ chính là Dụ, không phải bất luận người nào chuyển thế.
cái này đại gia có thể yên tâm, ha ha
Cuối cùng giải thích giả thiết:
Chính là cái kia thú đi, chia làm hồn thú cùng thú thể hai loại trạng thái
Hồn thú là từ lúc sinh ra đã mang theo, tàng ở trong thân thể, muốn tu vi đã đến cảnh giới nhất định, mới có thể tu luyện ra thực thể
Mà thú thể, cùng Linh thú Yêu thú (Tỷ như Ngộ Trúc như vậy) tương tự, có thể tu luyện, có thể Hóa Hình. Xi𝗇 hã𝘆 đọc 𝑡𝙧u𝘆ệ𝗇 𝑡ại ⩶ 𝑡𝙧ùm𝑡𝙧 u𝘆ệ𝗇.𝓥𝑁 ⩶
Đồng nhất loại thú, thú thể so với hồn thú lợi hại hơn nhiều
A Giản Kỳ Lân, kỳ thực không phải hồn thú, mà là chân chính thú thể, là một con chân chính Kỳ Lân, cho nên mới có thể tùy tùy tiện tiện ra vào thân thể nàng, này con Kỳ Lân kỳ thực vẫn luôn là của nàng, nhưng bởi vì một số nguyên nhân (Mặt sau sẽ giải thích), tới trước mẫu thân nàng trong thân thể, sau khi mới cho nàng