• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ gia chính là một trong tứ đại thế gia tu đạo ở Đông Đàm đại lục, Thú hồn của hậu nhân gia tộc này là Hoàng Điểu, nhưng dù cho cùng là Phượng Hoàng thì phẩm chất đều có phân chia cao thấp, chỉ người thừa kế trong tương lai mới đủ tư cách truyền thừa thực lực mạnh nhất Kim Hoàng.

Dụ Tư Dực chính là người thừa kế trong tương lai của Dụ gia, chỉ tiếc ở đời trước còn chưa đợi được kế thừa gia tộc, liền qua đời dưới Linh Hư Sơn.

Trời sinh kiêu nữ Dụ gia, là thiên tài hiếm có ở Ngự Thú Tông, khi tuổi còn trẻ chết vì tâm ma, người đời lén lút nói một tiếng đáng tiếc, Dụ Tư Dực không dám nghĩ, đời trước khi nàng chết đi, tộc nhân có hết thảy bao nhiêu bi thương. Giờ đây đã làm lại, nàng sẽ nắm lấy thật chắc cơ hội này. Người nàng yêu, thân nhân, gia tộc – – nàng sẽ nắm toàn bộ ở trong tay!

Hình dáng to lớn của Phượng Hoàng từ xa rất nhanh bay đến, lúc đáp xuống liền xuất hiện một trận cự phong, tiếng Phượng Hoàng hót vang vọng bầu trời, tất cả động vật nhỏ trăm dặm quanh đó đều bị uy thế Thần Hoàng dọa sợ, hai con sói ở cửa lớn Dụ gia cũng run lẩy bẩy tìm chỗ ẩn nấp.

Dụ Tư Dực từ lưng Phượng Hoàng vừa bước xuống, cửa lớn liền mở, một nam một nữ mang theo người hầu từ trong phủ đi ra, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa tiến tới nghênh đón.

“Tư Dực trở về, sao không sớm thông báo một tiếng, Nhị thẩm sai người chuẩn bị một chút.”

Giọng nói phát ra từ phía người phụ nữ, nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, cánh tay nhỏ kéo bên mình người đàn ông trung niên, cười sang sảng tự nhiên.

Người này chính là Nhị thẩm của Dụ Tư Dực, thê tử Nhị thúc Dụ gia – Dụ Văn Tê, Phùng Kha.

Nam nhân trung niên bên cạnh chính là Dụ Văn Tê, đối với lời thê tử nói hắn một mực tán thành, gật gật đầu. Từ đầu ngón tay bắn ra một tia linh khí tra xét chức nữ một phen, ánh mắt lóe lên mấy phần tán thưởng.

“Không tệ, Tư Dực tu vi tiến bộ, Nhị thúc quả nhiên không nhìn lầm con, chức nữ đã bước vào Đại Năng Cảnh?”

“Hôm nay vừa xuất quan, so với lần trước đột phá có nhanh hơn vài phần.” Dụ Tư Dực gật đầu đáp lại, lần thứ hai nhìn thấy thân nhân, trong lòng nàng không tránh khỏi kích động, trên mặt lộ ra ý cười, chủ động tiến lên phía trước mấy bước, rút ngắn khoảng cách với Nhị thẩm và Nhị thúc, “Nhị thẩm chớ vội trách ta, ta đây không phải vừa xuất quan đã liền mau mau trở về rồi sao?”

Phùng Kha nghe xong lời này nụ cười càng sâu, “Được, Nhị thẩm không nói, muốn ăn cái gì? Nói với Nhị thẩm, ta liền cho người chuẩn bị.”

Kiếp trước nàng tu luyện xảy ra sự cố, suốt ngày lưu lại Linh Hư Sơn, lưu lại lâu nhất cũng ba năm, trong thời gian này nàng không những không hồi Tông môn, đến ngay cả Dụ gia cũng chưa một lần trở lại, người trong nhà dần dần nảy sinh hoài nghi, chỉ riêng phụ thân nàng vẫn chưa đem việc này để trong lòng, liền trở thành sai lầm lớn.

Nhiều năm như vậy, Nhị thúc và Nhị thẩm cũng không có lấy một nhi nữ, nên xem Dụ Tư Dực như nữ nhi ruột thịt, cách ngày cách tháng lại lên Linh Hư Sơn thăm nàng, lo sợ nàng tu hành sai đường rẽ lối.

Chỉ tiếc trăm tính vạn tính, cũng không thể tính ra được nàng và đại ma đầu Ma giới lại có một mối nhân duyên trời định.

Mà tâm ma của Dụ Tư Dực, chính là Giản Tùy Tâm, cũng là nguyên nhân khiến nàng lựa chọn cái chết.

Nhớ lại kiếp trước, Dụ Tư Dực không khỏi cảm thấy mấy phần đau đớn, bên tai Nhị thẩm và Nhị thúc vẫn ân cần hỏi han, trong lòng nàng chua xót, viền mắt ửng đỏ.

Ba người cùng nhau tiến vào cửa chính, đám hạ nhân dần dần tản ra, tay chân bận rộn, hiếm khi Đại tiểu thư mới trở về, bọn họ đương nhiên phải chuẩn bị một phen.

“Vì sao không thấy phụ thân?”

Phụ thân Dụ Tư Dực – Dụ Văn Kỳ thân là tộc trưởng, xưa nay việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do người xử lý, hôm nay thế nào lại chưa từng xuất hiện.

“Hôm nay Giản gia hạ sinh tiểu hài tử, Đại ca mang theo lễ vật, không chừng ngày mai mới có thể quay về.”

Tứ đại thế gia tu đạo ở Đông Đàm đại lục, ngoại trừ Dụ gia, còn lại ba gia môn chính là Ký Bắc Giản Gia, Cao Sơn Tuần Gia cùng với ẩn sâu hải đảo Liên Gia.

Mười lăm năm trước, Nhị thiếu gia nhà họ Giản vì chối bỏ hôn ước mà rời đi, từ đó người thừa kế tương lai, thân phận Chúc Long không còn xuất hiện. Giản lão gia đương thời tuổi tác đã cao, sắp thoái vị, Liền hối thúc các vị thiếu gia mau mau hạ sinh tiểu hài tử, quanh đi quẩn lại mới mấy năm, Giản gia nháy mắt có thêm gần mười nam đồng, chỉ tiếc không có hài tử nào kế thừa Chúc Long Thú Hồn.

“Nhắc tới cũng kỳ quái, tính thêm tiểu tử hạ sinh hôm nay, đời này Giản gia bọn họ đều đã sinh ra mười nam tử, thế nào lại không có lấy một Chúc Long Thú Hồn?” Phùng Kha nói nói, lại nhỏ giọng, bát quái thì thầm to nhỏ với tướng công, “Nghe nói Tân sinh nhi hôm nay, vẫn là tư chất bình thường, Giản lão gia liền phát ra nóng nảy, hẳn là năm đó Giản nhị thiếu gia sau khi rời khỏi gia tộc đã sinh ra người thừa kế bên ngoài Giản gia?”

Lời Phùng Kha suy đoán không hẳn không có lý, nếu không phải như vậy, thế nào liên tiếp mười nam đồng đều là tư chất bình thường? Nhưng lời này cũng chỉ có thể lén lút nói một chút, nếu để truyền tới tai người Giản gia, ắt sẽ lớn chuyện.

Nhị thiếu gia nhà họ Giản – Giản Thanh Lộc lúc vừa ra đời đã được định ra hôn sự cùng tiểu thư Liên gia, tuy rằng hai người chưa từng gặp mặt, nhưng hôn sự từ trước đến nay đều do phụ mẫu sắp đặt, nói như vậy bởi hôn lễ cũng được cử hành như thường lệ, đây vốn là chuyện vui, ai ngờ lúc bái đường hắn lại ném mũ tân lang, trước mặt tất cả mọi người nói ra đã có người trong lòng.

Cuối cùng hôn sự không những không thể kết thành, trái lại còn gây ra một trận cuồng phong, Giản gia và Liên gia đều là danh gia vọng tộc ấy thế mà nay lại trở thành trò cười cho thiên hạ bàn ra tán vào, Giản lão gia trong cơn tức giận liền phế bỏ Hồn thú của hắn, đuổi hắn ra khỏi gia môn.

Năm đó hắn bị đuổi khỏi Giản gia, mang trên mình tội danh bất hiếu, thế nào lại sinh ra người thừa kế ở ngoài, nói đến đây cũng đủ khiến người đời cười đến rụng răng?

“Lời này chớ nói lung tung.” Dụ Văn Tê nghiêm nghị, không để thê tử nói thêm, chuyện của Giản gia, chúng ta là người ngoài không nên tùy tiện bàn luận.

Dụ Tư Dực sau khi nghe những lời này từ Nhị thẩm, trong lòng có chút chấn động, trên mặt thoáng nét kinh ngạc nhưng rất nhanh giấu vào bên trong hô hấp.

Cũng như Dụ gia, Giản gia bằng Hồn Thú định người thừa kế, người nào sinh ra có được Hồn Thú mạnh nhất, chính là người thừa kế tương lai của gia tộc. Hồn thú của Giản gia là Chúc Long, nữ tử cùng là âm khí không thể chịu được áp lực mạnh mẽ của Long Hồn, khi còn trong bụng sẽ bị áp bức chí tử, bởi vậy hậu nhân Giản gia chỉ có thể là nam tử, một khi nhi tử sinh ra là nữ, sẽ bị xem là kì lạ.

Dựa theo lời giải thích của Tuần Thiên Tinh, như vậy trong cơ thể Giản Tùy Tân còn ẩn giấu Chúc Long, nàng nhất định chính là nhi nữ của Giản nhị thiếu gia, người bị Giản gia truy sát hơn ba mươi năm “Chính nàng” ——- người thừa kế tương lai của Giản gia! Dụ Tư Dực càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, nhịp tim lúc này cũng nhanh hơn lúc trước mấy phần.

Chúc Long cùng Phượng Hoàng đều là Thần thú vô cùng cao quý, mỗi một đời chỉ duy nhất một truyền nhân, thậm chí còn có thể không xuất hiện, trực tiếp truyền cho đời kế tiếp, Hồn thú một khi đã lựa chọn người thừa kế, liền sẽ không xuất hiện thêm, chỉ đến khi người thừa kế chết đi, mới một lần nữa chọn người giáng sinh, cũng khó trách năm đó Giản gia đem hết toàn lực, không tiếc cùng ma giới dù có phải lục tung Đông Đàm, chân trời góc bể cũng nhất quyết giết chết Giản Tùy Tâm.

Dù sao chỉ khi Giản Tùy Tâm chết đi bọn họ mới có thể tìm được tân Chúc Long Thú Hồn a, Dụ Tư Dực trong lòng cười lạnh, suy suy nghĩ nghĩ, nói một tiếng với Nhị thúc và Nhị thẩm rồi trở về phòng.

Căn phòng tuy rằng luôn không có người ở, vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ, có thể nhìn ra mỗi ngày đều có người tỉ mỉ quét dọn, cửa sổ bị mở ra, trên bệ cửa còn sắp xếp vài chậu hoa Lan mà nàng yêu thích nhất, vô cùng tươi tốt, ngập tràn mùi vị của sinh mệnh, đóa hoa ngẩng đầu hướng về phía mặt trời tỏa sáng dưới ánh nắng, trong không khí còn lưu lại một tia nhàn nhạt mùi thơm ngát, Dụ Tư Dực mới bước vào cửa phòng, liền cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Trong phòng, trên bàn gỗ từ lúc nào đã chuẩn bị sẵn nước trà, điểm tâm, nàng dời bước đi tới trước bàn ngồi xuống, chóp mũi thoáng nhún, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quả nhiên là chè xanh nàng thích nhất, trong lòng Dụ Tư Dực bất giác nóng lên. Sống lại một đời, nàng mới phát hiện ra niềm vui trong những điều nho nhỏ, càng thêm cảm nhận hương vị được người nhà quan tâm, bảo vệ, không khỏi sinh ra một tia hổ thẹn, mãi đến khi bưng chung trà lướt qua đầu mũi, cặp lông mày ưu sầu mới dần tiêu tán.

Một đời trước, nàng lúc này vẫn chưa hồi Tông môn, cũng không biết Giản gia những ngày này có bao nhiêu bát quái bí sự. Có điều nge qua Phùng Kha và Dụ Văn Tê, nàng cũng đại khái hiểu ra đôi chút, Giản Thanh Lộc bị phế Hồn Thú, vậy hắn triệt để trở thành một người bình thường, chỉ là không biết vị nữ nhân khiến hắn phản lại gia tộc kia là ai, mà Giản Tùy Tâm vì cớ gì lại tiến vào Ma giới, càng là một điều bí ẩn.

Dụ Tư Dực trong lòng khổ não, Những điều nàng biết về Giản Tùy Tâm thực sự quá ít, Giản Tùy Tâm đã từng trải qua việc gì, người nhà Giản Tùy Tâm, Giản Tùy Tâm tu luyện thế nào…Tất cả! Tất cả! nàng đều không biết.

Nâng chung trà lên lại nhẹ nhàng uống một ngụm, mắt mũi trong lúc này đều là trà hương, lá trà trong chén theo động tác tay xoay một vòng nhỏ, hiện lên một tia nhàn nhạt sương trắng, Dụ Tư Dực khẽ thở nhẹ một tiếng, thả chung trà còn chưa uống cạn nước chè xanh xuống bàn, đứng dậy đẩy cửa bước ra.

Bên trong từ đường là nơi cung phụng Thông Thiên Kính, đây chính là pháp bảo gia truyền Dụ gia, phân chúc Thượng cổ Thần khí, có thể soi sáng kiếp trước, kiếp này của người trong khắp thế gian, thậm chí còn có thể tiết lộ Thiên cơ.

Một đời trước, Giản Tùy Tâm nói với nàng hai người là nhân duyên trời định, Dụ Tư Dực nửa phần cũng không để vào trong lòng, nhân duyên trên đời, vốn là chuyện khó nói, thế nào có thể tin? Mãi về sau, khi nàng thật sự tận mắt nhìn thấy hồng tuyến từ Thông Thiên Kính, mới biết lời Giản Tùy Tâm nói đích thị là sự thật.

Thân là gia chủ đời tiếp theo của Dụ gia, Dụ Tư Dực đương nhiên có thể tự do sử dụng Thông Thiên Kính, nàng một đường thông suốt tiến vào Từ Đường, lệnh cho hạ nhân rời đi, lúc này niệm lên khẩu quyết, đem hắc kính treo phía trên cao đường thuận tiện lấy xuống.

Vốn chỉ là một cái gương nhỏ, vừa đến trong tay Dụ Tư Dực liền phát ra một đạo hào quang màu vàng cực kỳ chói mắt, ngay cả nàng cũng không chịu được kim quang này chiếu rọi, xoay người lùi về sau hai bước. Tấm gương kia lơ lửng giữa không trung, xoay chuyển mấy lần, trở nên càng lúc càng lớn, màu đen quanh thân cũng từ từ biến mất, thay vào đó một lớp bụi thanh sắc hoa văn, nhìn vừa cổ điển lại trang nhã.

Dụ Tư Dực lại niệm thêm vài câu, tấm gương dần hạ độ cao, rất nhanh ngoan ngoãn đứng bên chân, chiếu được cả người nàng.

Người trong gương quả thực kiều diễm mỹ lệ đến rung động lòng người, nhưng nét mặt có phần căng thẳng, Dụ Tư Dực cứ như thế đứng đó nửa ngày, rốt cuộc nàng vươn tay trái ra, vén áo bào lên, cúi đầu nhìn nhưng không thấy thứ gì, thất lạc cùng hoảng loạn nổi lên lần nữa, hầu như không dám tiếp tục xem tấm gương kia. Nàng lo sợ bất kể có nhìn bao nhiêu lần cũng không tìm ra sợi hồng tuyến, điều này giải thích rõ ràng nàng và Giản Tùy Tâm không còn ràng buộc gì!

Trái tim chưa bao giờ đập nhanh như vậy, gian phòng yên tĩnh thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập “Ầm ầm ầm”, Dụ Tư Dực nhắm mắt lại, một lát sau lại mở hai mắt ra, lấy hết dũng khí nhìn vào Thông Thiên Kính lần nữa, chỉ thấy sợi hồng tuyến đỏ tươi gắt gao quấn lấy cổ tay nàng, cho dù cách xa nhau mười triệu dặm, cũng trói nàng và Giãn Tùy Tâm cùng một chỗ!

– ——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tu đạo đẳng cấp: Phàm Thuế – Linh Sư – Đại Phá – Đại Năng – Viên Mãn – Tiên Giai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK