Hai người ở lại thôn nhỏ mấy ngày, ban đêm, Giản Tùy Tâm nằm trên giường ngủ, Dụ Tư Dực ngồi bên cạnh đả tọa, tình cảm đã tăng lên một phần.
Mỗi ngày, khi màn đêm buông xuống, chỉ thấy Giản Tùy Tâm si mê ngắm nhìn Dụ Tư Dực đả tọa bên người, kiếp trước, thứ nàng muốn chỉ đơn giản thế này, lại không thể nào với tới, kiếp này chưa từng cố gắng đã có thể nhẹ nhàng xảy ra, nghĩ thế nào cũng thật khó tin.
Giản Tùy Tâm tốn công nuôi dưỡng không ít nghi ngờ trong lòng, dựa vào những gì nàng biết về con người này? Nếu Dụ Tư Dực không ở Ngự Thú Tông tu luyện thì nhất định đang ở Dụ gia, đời này đột nhiên xuống núi, hơn nữa một mực xả thân cứu nàng,
không thể tin tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp.
Lúc này đã gần canh năm, trời dần sáng, từ xa tiếng gà gáy trong thôn truyền đến, khi người kia còn trong giấc mộng, nàng rón rén bò ra khỏi giường.
Suy nghĩ suốt một đêm, Giản Tùy Tâm quyết định nên tự mình rời khỏi. Năm đó, trước khi chết nàng đã tự hứa với lòng, giả như có kiếp sau, tuyệt đối sẽ không trêu chọc Dụ Tư Dực, mà nay ông trời thật sự cho nàng thêm một cơ hội, nàng tất nhiên muốn quý trọng.
Trước khi bước ra khỏi cửa, Giản Tùy Tâm không nhịn được, quay đầu nhìn nữ tử kia, dù trong lòng không muốn, nhưng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Người muốn rời thôn nhất định phải đi qua nơi hoang vắng kia, nhớ tới đám tiểu hài đồng, trong lòng Giản Tùy Tâm vẫn còn sợ hãi, sau khi sống lại phát hiện bản thân đang ở trong nhà Hỏa Tu Lan, nàng liền bỏ chạy, không biết phải đi bao lâu mới tới thôn nhỏ này, nào ngờ lại vô tình để bọn tiểu hài kia phát hiện trong cơ thể nàng có Kỳ Lân Hồn thú.
Mất hết tu vi là một chuyện, thân thể cũng biến thành một nữ hài yếu ớt, đối với sự tra tấn của đám hài đồng, Giản Tùy Tâm không thể chống cự, nếu đêm đó Hỏa Tu Lan không tìm ra nàng, nhất định ngày tiếp theo nàng cũng bị đám hài đồng kia đánh tới chết.
Trời còn chưa sáng hẳn, dân làng thôn Khai Dương đã tỉnh giấc.
Trên mặt Giản Tùy Tâm vẫn chằng chịt băng gạc, dưới ánh nắng sớm, bóng lưng gầy yếu càng trở nên nhỏ bé, đi được một đoạn, không hiểu vì sao, cách đầu thôn càng gần trong lòng nàng càng trở nên bất an? Mơ hồ có thể nghe thấy từng hồi âm thanh buồn bã truyền đến, giống như
… Có tang sự.
Nhìn thấy khoảng cách từ nàng tới nơi hoang vắng kia không còn xa, nữ nhân nãy giờ vẫn luôn đi theo hài nữ lên tiếng.
“Ngươi đi tới nơi này để làm gì?”
Từ lúc nữ hài rời giường, Dụ Tư Dực đã biết, chỉ là không nghĩ ra vì sao Giản Tùy Tâm lại lén lút ra ngoài như vậy, cũng không hề lên tiếng hỏi, âm thầm đi theo. Bây giờ mới hiểu nữ hài là muốn rời khỏi nàng.
Bất thình lình nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau đầu, Giản Tùy Tâm hết hồn, cái gì cũng không nghĩ, liền chạy thục mạng về phía trước, ngã ầm một cái vào đám cỏ dại. Ngước mắt lên nhìn, cảnh tượng này làm Giản Tùy Tâm kinh hãi đến nỗi không thể đứng lên.
Máu tươi nhuốm đỏ từng vạt cỏ dại, xích sắt bị cắt thành mấy đoạn, khắp nơi trên mặt đất dính từng tảng máu lớn, mùi tanh nồng lan tỏa trong không khí.
Kiếp trước Giản Tùy Tâm không phải chưa từng giết người, nhưng đối với cảnh tượng hãi hùng trước mắt…Lẽ nào những hài tử kia? Vẻ mặt nàng bị giấu sau lớp băng bó, Dụ Tư Dực đứng một bên, chỉ lẳng lặng nhìn, trên mặt không chút thương hại, nhìn thấy nỗi khiếp sợ trong mắt nữ hài, nàng nhàn nhạt mở miệng.
“Khi ta cứu được ngươi, một ngày sau, phát hiện những hài đồng chết ở nơi này, hiện nay toàn bộ dân làng đều cho rằng ngươi là hung thủ, ngươi lại cứ thế đi tới đây, bọn họ ắt không bỏ qua cho ngươi.”
Không phải ta!
Giản Tùy Tâm lắc đầu một cái, kiếp trước, lúc nhỏ nàng bị Hỏa Tu Lan ép buộc mà giết chết không ít mạng người, nhưng bản tính của nàng không phải như vậy, sau này giết được hắn, lấy lại tự do nàng không còn giết người vô tội, hơn nữa hiện tại nàng chỉ là một hài đồng tay không tấc sắt!
“Việc này có lẽ do Hỏa Tu Lan gây nên, đêm đó ta không những đả thương hắn, còn cướp ngươi đi, nhất định trong lòng hắn không phục, cũng thật đáng thương cho đám tiểu hài này.”
Trong lời nói lãnh đạm, lại có tới mấy phần chắc chắn.
Nhìn thấy xung quanh loang lổ vết máu, người đầu tiên nàng nghĩ đến kì thực là Hỏa Tu Lan, trong thôn này, người có khả năng một lần giết chết nhiều người như vậy chỉ có hắn và Dụ Tư Dực, nếu người không phải do hắn giết? Lẽ nào là Dụ Tư Dực? Nghĩ đến tính cách tàn độc của kẻ kia, chuyện này đích thực là do Hoả Tu Lan làm.
“Ngươi không cần phải tự trách mình, đây âu cũng là số mệnh của chúng.”
Bọn chúng dám đả thương ngươi, số mệnh an bài phải chết — Dụ Tư Dực tuy nói lời khuyên giải, nhưng trên mặt hết thảy là lạnh lẽo, không thể nhìn ra một chút tiếc thương cho những hài đồng kia. Giản Tùy Tâm không để ý, vẫn đang bận rộn đem tất cả tính hết lên đầu Hỏa Tu Lan.
Định là sẽ lén lút rời đi, nhưng lại gặp phải chuyện như thế, đành im lặng theo đường cũ mà trở về căn nhà hoang, cũng quên không hỏi Dụ Tư Dực làm cách nào mà tìm được nàng.
Ngồi trong nhà, Giản Tùy Tâm còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, Dụ Tư Dực đứng ngồi không yên, trực tiếp nhặt Thanh Linh Kiếm lên, nắm tay nàng kéo ra ngoài.
Không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, cứ nghĩ chuyện giữa hai người đã nói xong, vốn định chờ sức khỏe Giản Tùy Tâm trở nên tốt hơn một chút sẽ đưa nàng về Dụ gia, nào ngờ, sáng nay nữ nhân này còn muốn lét lút bỏ lại ta ở nơi này, một mình rời đi, nếu không phải ta sớm phát hiện, có lẽ giờ này đã lạc mất nàng, Dụ Tư Dực nghĩ mà sợ, miệng niệm khẩu quyết gọi ra hồn thú.
“Ngươi muốn rời khỏi đây?”
Dụ Tư Dực ngồi xuống, vừa bằng tầm mắt nữ hài trước mặt. Nàng quanh năm không được ăn uống đầy đủ, thân thể sớm không thể dùng hai từ “gầy yếu” để hình dung, trên người vỏn vẹn mấy lạng thịt, chạm vào chỗ nào cũng là xương, nhớ tới tối hôm ấy lúc ôm nàng vào lòng, rất nhẹ, không có trọng lượng, trong lòng Dụ Tư Dực đau xót, bàn tay thoáng nắm chặt.
Nữ hài bị băng gạc che khuất quá nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, chính là ánh mắt cả đời này Dụ Tư Dực không thể nào quên.
“Vậy chúng ta thực hiện một giao dịch, chịu không?”
Giao dịch gì?
Cặp lông mày nhỏ nhíu nhíu ra vẻ không hiểu, trong mắt đều là nghi hoặc.
Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc Dụ Tư Dực mở miệng, nói ra điều kiện của mình.
“Hôm nay ngươi bái ta làm sư phụ, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này.”
Trải qua mấy ngày này, Dụ Tư Dực phát hiện ra một vấn đề! Cơ thể Giản Tùy Tâm không thể tu luyện như người thường, mỗi đêm Dụ Tư Dực giúp nàng độ khí, linh khí đi vào thân thể xoay chuyển vài vòng rồi lập tức biến mất. Căn bản không hề đi vào cơ thể nàng mà chính là bị Kỳ Lân hấp thụ.
Nếu như vậy, kiếp trước làm sao nàng có thể tu luyện Độ Linh thuật, Dụ Tư Dực nghĩ thế nào cũng không thể lí giải, mãi đến khi linh cơ biến động, liền thông suốt. Kiếp trước, sư phụ của nàng – Hỏa Tu Lan, tuy người này trời sinh tu đạo không cao, nhưng tinh thông kỳ kinh bát mạch, phỏng chừng, hắn mở ra một số kinh mạch, giúp nàng hấp thụ linh khí.
Phương pháp này mặc dù có thể giúp Giản Tùy Tâm tu hành, nhưng lại gây ra tổn thương lớn cho cơ thể, hơn nữa nỗi thống khổ khi mở kinh mạch, tuyệt đối không phải việc người bình thường có thể chịu đựng. Nghĩ tới những đau đớn đời trước nàng phải gánh chịu, Dụ tư Dực thầm hạ quyết tâm, kiếp này nhất định không để nàng vì tu luyện Ma công mà phải trải qua nỗi thống khổ kia.
Bên trong Ngự Thú Tông có một con suối nhỏ, gọi là Ly Tuyền, có khả năng Dịch Kinh tẩy tủy vô cùng hiệu quả, nghe đồn còn có thể khiến “Người chết sống lại”, nếu có thể đem Giản Tùy Tâm đến đây điều dưỡng, nhất định sẽ khiến thân thể nàng trở nên tốt hơn, sau này khi tu luyện cũng không còn sợ Kỳ Lân đoạt linh khí. Nhưng từ trước đến nay chỉ đệ tử Ngự Thú Tông mới được sử dụng Ly Tuyền, muốn Giản Tùy Tâm dưỡng thân bằng cách này, duy nhất một cách, nàng phải trở thành đệ tử Tông môn.
Suy đi nghĩ lại, Dụ Tư Dực muốn nàng bái mình làm sư.
Mà Giản Tùy Tâm bị lời của nàng làm cho khiếp sợ, ngây ngốc ra tại chỗ, cái gì? Bái Dụ Tư Dực làm sư phụ? Có thể sao? Nhớ lại thân phận đối lập ở kiếp trước, nàng cảm thấy có chút buồn cười, chuyện xảy ra trên đời thật không thể lường trước!
“Thế nào?”
Dụ Tư Dực thấy người trước mặt vẫn không phản ứng, còn tưởng rằng nàng không muốn, liền ghé sát mặt nàng mà hỏi, kiếp trước Giản Tùy Tâm chưa từng thấy dáng vẻ thiếu nữ này của Dụ Tư Dực, huống chi trên mặt nàng còn mang theo ý cười, một tấm dung nhan mỹ lệ trải ngay trước mắt, khoảng cách gần như vậy, khiến nàng khó khăn chỉnh đốn nhịp tim, ngay cả tâm tư cũng bị đầu độc, còn không biết Dụ Tư Dực hỏi cái gì, ngơ ngác gật đầu.
Một lát sau, hai người vững vàng ngồi trên lưng Phượng Hoàng.
Mà Dụ Tư Dực vì muốn bảo vệ ‘đệ tử’ liền ôm nàng vào trong ngực, tâm tư nữ tử đều là ngất ngây ngây ngất.