Dụ Tư Dực định ở thêm mấy ngày, sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên nàng gặp mặt người nhà, trong lòng khó tránh khỏi mong muốn nán lại thêm ít lâu; thứ hai, nàng muốn tách ra khỏi sư tôn Chúc Khấu, Tuần Thiên Tinh lúc này đang phát bệnh, nếu nàng trở về Tông môn, há chẳng khác nào tự chuốc phiền não hay sao?
Có lẽ, sống lại cũng không thể làm nỗi khiếp sợ ngày đó tiêu tan, đêm hôm ấy, nằm trên giường hồi lâu vẫn không tài nào ngủ được, mãi đến lúc nghe thấy tiếng chim hót vọng vào, nàng mới dần dần khép mắt. Kiếp trước hết thảy đều giống như mây khói phù vân, chỉ có Giản Tùy Tâm mỹ mạo ung dung lúc nào cũng hiện lên trước mắt.
Hồi ức đem tâm tư Dụ Tư Dực quay về, tính toán thời gian, năm nay Giản Tùy Tâm chỉ mới tám, chín tuổi, không biết lúc này nàng đang ở đâu, đã nhập Ma hay chưa, nếu thật sự nàng ta đã tiến vào Ma giới, tu luyện công pháp tà môn, nàng phải làm gì? Nghĩ tới đây, không cách nào nghĩ tiếp, Dụ Tư Dực trầm thấp thở dài, vô thức đưa tay phải lên xoa xoa cổ tay, vẫn trống trơn, không một vật.
Suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang dội, Dụ Tư Dực thoáng giật mình, vội vàng bước ra khỏi giường, phẩy nhẹ một cái, từ đầu ngón tay, một tia linh khí liền theo gió bay ra ngoài, trong chốc lát, trước mắt nàng hiện ra hình dáng một nam tử —- Chúc Khấu tự mình đến đây!
Vẫn là nàng đã đánh giá thấp địa vị Tuần Thiên Tinh trong lòng Chúc Khấu.
Dụ Tư Dực đảo mắt một vòng quanh phòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào giấy bút trên bàn đọc sách, chỉ thấy một người lặng lẽ lộn ra từ cửa sổ, trên bàn để lại một phong thư.
Nàng cần phải rời đi, bằng không chờ Chúc Khấu đến, lúc đó giúp Tuần Thiên Tinh dưỡng hồn hay không liền không phải việc nàng có thể quyết định.
Thời gian cấp bách, nội dung thư không dài, chỉ nói lần này nàng xuất quan đối với đạo pháp lĩnh ngộ càng sâu, cần xuống núi du ngoạn một phen, nhưng nàng muốn đi đến nơi nào, tuyệt nhiên không nói một chữ.
Dụ Tư Dực lén lút rời đi từ cửa sau, vừa lúc Chúc Khấu tới nơi, đêm hôm khuya khoắt cớ sao quấy nhiễu người thanh mộng. Sắc mặt Dụ Văn Tê không tốt lắm, dù gì Dụ gia cũng là một trong tứ đại gia tộc, nhưng vì hai chữ đồng môn, Tư Dực thế nào cũng phải giúp nhi nữ Tuần gia dưỡng hồn, lúc này Chúc khấu bày ra vẻ mặt như muốn nói sư tỷ muội giúp nhau là chuyện đương nhiên, Dụ Văn Tê thật lòng không ưa nổi hắn.
Biết tin sư phụ của chức nữ tới nhà, Phùng Kha sớm tìm đến phòng Dụ Tư Dực, nhưng người đâu không thấy, chỉ thấy trên bàn một phong thư, hiểu ra chức nữ đêm khuya rời nhà là vì không muốn gặp mặt một số người, đúng như dự đoán, Chúc Khấu lần này đến đây, quả nhiên vì vị sư muội kia.
“Tông chủ đến thực không đúng lúc, xế chiều hôm nay Tư Dực đã rời gia môn, nói là muốn xuống núi du ngoạn, một thời gian sau sẽ trở về.”
Trong đại sảnh, Dụ Văn Tê cùng Chúc Khấu không ai để đối phương vào mắt, bầu không khí giằng co, Phùng Kha âm thầm đánh vỡ sự yên lặng.
Một câu nói, hai nam nhân lại phản ứng không giống nhau, trong mắt Dụ Văn Tê là nghi hoặc, tỏ ra không hiểu nương tử đang nói cái gì, còn Chúc Khấu, lông mày cao cao nhăn lại, hô hấp nặng đi rất nhiều, râu bên mép bị thổi đi bất phục, nhìn qua vô cùng buồn cười.
“Chỉ sợ nàng biết ta đến nên mới rời khỏi.”
Không khí vắng lặng chốc lát, Chúc Khấu mới trầm mặc đã mở miệng, trước Dụ Tư Dực nhờ Thân Lưu chuyển lời cho hắn, hắn vẫn chưa để trong lòng, mà nay hắn vừa tới Dụ gia, Dụ Tư Dực lại xuống núi du ngoạn, rõ ràng có ý tránh mặt.
“Tông chủ không thể nói như vậy, trước nay Dụ Tư Dực là người biết tôn sư trọng đạo, thế nào lại làm ra chuyện này? Nàng vừa tới gia môn, nói muốn xuống núi du ngoạn, đến phụ thân cũng chưa gặp đã rời đi, thật không phải vì ngài a!” Dứt lời, Phùng Kha lại cho Dụ Văn Tê một cái trừng mắt, “Tướng công, ngài nói đi?”
Dụ Văn Tê nhìn thấy dáng vẻ Chúc Khấu, từ lâu trong lòng hồi hộp, bận bịu nói theo thê tử, “Chính là, Tư Dực trời sinh hơn người, bằng chừng ấy tuổi đã bước vào Đại Năng cảnh, nên mới muốn xuống núi du ngoạn, nếu ngày ngày quanh quẩn trong Tông môn, đối với việc tu luyện cũng không phải là chuyện tốt.”
Chúc Khấu nhìn hai người trước mặt một xướng một họa, tức giận đến mặt cũng tím tái, nhưng lời nói không một chút sơ suất, muốn phản bác cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ đành cố nén tức giận vẩy vẩy tay áo bào, làm bộ muốn rời đi, sắp bước ra cửa lớn đột nhiên hắn nhớ ra điều gì, bước chân ngừng lại.
“Nàng có đề cập tới việc muốn đi du ngoạn ở nơi nào?”
Phùng Kha vừa vặn hồi đáp, Dụ Văn Tê hướng nàng lắc lắc đầu, tự mình đáp lời.
“Có lẽ không muốn phiền nhiễu từ những người không có liên quan, chức nữ vẫn chưa nói đến chuyện này, cũng mong Tông chủ ra mặt nói với trên dưới đệ tử đồng môn, ngàn vạn lần đừng tìm Tư Dực!”
Những người không có liên quan? Chúc Khấu suýt nữa bị sáu chữ này làm cho tức giận điên đảo, lần này hắn tự mình ra ngoài tìm người không được, ngược lại còn bị hai người trước mặt chọc giận, nhưng dù sao đây là Dụ gia, hắn cũng không thể làm càn chửi bới, cuối cùng đành nén cơn giận vào trong bụng, quay đi.
Tiễn Chúc Khấu rời đi, Dụ Văn Tê qua lời thê tử mới hiểu ra ngọn ngành, cầm phong thư trong tay, Dụ Văn Tê vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Từ lúc Tiểu thư Tuần gia bái sư học đạo ở Ngự Thú Tông, Chúc Khấu thường yêu cầu Tư Dực giúp tiểu nữ oa kia dưỡng hồn, nếu chỉ là một lần hai lần cũng chẳng sao, nhưng Chúc Khấu lại được voi đòi tiên, sắp xếp Tiểu nữ oa kia và Tư Dực cùng ăn cùng ở, việc này rõ ràng cố ý sắp đặt!
Cái gì mà tình nghĩa sư tỷ muội, đều chỉ là nói cho người ngoài nghe! Vốn dĩ từ khi tiểu thư Tuần gia chào đời, thân thể đã yếu ớt, tư chất kém cỏi, căn bản không thích hợp tu đạo. Nhưng Tuần gia nhất nhất vẫn đưa nàng tới Ngự Thú Tông tu hành, Dụ Văn Tê cười lạnh, chỉ sợ tu hành là giả, mượn danh nghĩa sư muội để Tư Dực thế nàng dưỡng hồn mới là thật, Tuần gia tính toán quả không sai!
Thư Hoàng dưỡng hồn, nhưng chỉ dưỡng đạo lữ hồn, Dụ Tư Dực trời sinh lãnh tình, đối với tình ái không hề động lòng, mỗi khi Dụ Văn Tê cùng Dụ Văn Kỳ nói chuyện này với nàng, nàng liền nói tương lai sẽ không có đạo lữ, nếu không có đạo lữ, thế dưỡng hồn cho ai cũng không khác biệt gì? Dụ Tư Dực thương yêu vị tiểu sư muội này mà can tâm tình nguyện để người khác lợi dụng, trên dưới Dụ gia đều khuyên ngăn không được, đành dương mắt nhìn nàng như thế.
Không nghĩ tới, lần xuất quan này, nàng đột nhiên thay đổi, chủ động tách khỏi Chúc Khấu, nghĩ tới điều này, Dụ Văn Tê cảm thấy vui mừng, trong thư nói tới rèn luyện, hắn cùng Phùng Kha vẫn chưa nghĩ ra, chỉ nghĩ Dụ Tư Dực mượn cớ tạm thời, ai biết trong thư không có nửa lời là thật.
Dụ Tư Dực thật sự rời khỏi Ngự Thú Tông, rời khỏi Dụ gia, từ đây biến mất trước mặt người đời, lần này rời đi, ròng rã ba năm.
– ——————-
Thời gian ba năm, trôi qua rất nhanh.
Ba năm qua Dụ Tư Dực đi khắp đại giang nam bắc, cũng vì tìm kiếm Giản Tùy Tâm, nhưng trong thiên hạ rộng lớn này, muốn tìm một người chẳng há mò kim đáy biển.
Dụ Tư Dực không cam lòng, lại một chuyến tới Ký Bắc Giản gia, nơi năm đó phụ thân Giản Tùy Tâm bị đuổi khỏi gia môn, ba chữ “Giản Thanh Lộc” ở Giản gia từ lâu là điều cấm kỵ, tuyệt nhiên không một ai nhắc tới. Đừng nói tung tích Giản Tùy Tâm, ngay cả Giản Thanh Lộc sau khi rời khỏi gia tộc, cũng không ai biết hắn đi đâu.
Trong lòng Dụ Tư Dực nổi lên mấy phần ưu sầu, đại giang nam bắc nàng đều đi qua, nhưng không nơi nào có hình bóng Giản Tùy Tâm, duy một chỗ nàng chưa đặt chân đến, là Ma giới…
Kiếp trước Giản Tùy Tâm tu tà thuật tối thượng — Độ Linh đại pháp, tu luyện Độ Linh thuật nhất định mười phần không giống người thường, mỗi ngày để tăng tu vi đều đem người hấp thụ linh khí đến thành thây khô mới thôi, vì lẽ đó tốc độ tu luyện cực nhanh, trong thời gian ngắn có thể từ một người bình thường không chút linh lực bước vào Viên Mãn cảnh. Không ít tộc nhân Ma tộc bị hấp dẫn bởi loại tà thuật này, nhưng chẳng ai dám tu luyện, chỉ vừa nghe ba chữ “Độ Linh thuật” trong lòng chúng Ma tu đã sinh ra sợ hãi.
Căn bản nàng và Giản Tùy Tâm không chung con đường, Dụ Tư Dực vừa vặn tu luyện thuần đạo pháp, chính vì vậy ở kiếp trước mới kiên định cho rằng, nàng và Giản Tùy Tâm là hai thế giới.
Nhớ lại lời Tuần Thiên Tinh nói ở kiếp trước, hồn Kỳ Lân bị lấy ra từ trong cơ thể Giản Tùy Tâm, lúc này Chúc Long không còn áp chế, có lẽ chính vì Giản Tùy Tâm tu công pháp kia quá mức tàn nhẫn, tội nghiệt quá mức sâu nặng, lại thêm nhiều năm hút linh lực kẻ khác, khiến Hồn Thú Chúc Long trở nên vô cùng bạo ngược.
Chúc Long bị trói buộc trong thân thể nhiều năm, không còn Kỳ Lân áp chế, vừa được tự do liền buông lời khiêu chiến với cõi trời. Giản Tùy Tâm đang sống sờ sờ vậy mà bị Thiên lôi đánh chết.
Dụ Tư Dực càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, kỳ thực hồi tưởng lại kiếp trước, từ lúc Giản Tùy Tâm bắt đầu tu luyện Độ Linh, đã định rõ kết cục của nàng, nhất định sẽ không được chết nhẹ nhàng.
Kỳ Lân là Thánh thú thượng cổ, bản tính thuần lương, bảo hộ thiên hạ tương sinh tường thú, sự tồn tại của nó tương khắc với Độ Linh, Giản Tùy Tâm tu luyện mấy chục năm, đều là Kỳ Lân áp chế Hồn thể. Nhưng tà thuật tu luyện ngày một cao thâm, nếu tiếp tục như vậy sớm muộn Chúc Long cũng phá tan áp chế của Kỳ Lân, bằng không làm sao năm đó người Giản gia biết trong thân thể Giản Tùy Tâm có Thần thú Chúc Long.
Nghĩ tới đây, lồng ngực Dụ Tư Dực ưu sầu càng sâu.
Nàng muốn bảo hộ Giản Tùy Tâm đời này chu toàn, muốn ngăn cản nàng tu luyện Độ Linh thuật.
Lòng Dụ Tư Dực khẽ nhúc nhích, cũng như lúc đến, nàng lặng lẽ rời khỏi Giản gia, xoay người hướng tới Ma giới.
– ————————-
Chân núi Hiệp Mộ Sơn, tọa lạc một sơn trang — Kha Dương thôn.
Lúc này sắc trời dần tối, cuối thôn, một người lẳng lặng đặt chân vào nơi hoang vu, trong ngách nhỏ, một đám bảy, tám hài đồng vây quanh, miệng hài đồng không ngừng ồn ào, trong tay còn nắm nhiều hòn đá nhỏ.
“Đánh chết nàng! Đánh chết nàng!”
“Đánh chết con quái vật này đi!”
“…”
Nơi này hoang tàn giống như trước giờ không có người ghé qua, cỏ dại cao nửa thân người, vừa vặn che khuất mấy đứa hài tử, nếu không phải có âm thanh đánh chửi truyền đến, thật sự không biết nơi đây còn có đám nhỏ kia.
“Cút ngay!”
Một cục đá lại một cục đá rơi xuống thân người, vết thương chồng chất, thân thể không ngừng run rẩy. Một tay nữ hài che mặt, một tay chống lên mặt đất, di chuyển khó nhọc từng bước, những cục đá to nhỏ từ tứ phía cứ thế đáp xuống, chỉ chốc lát, từ thân thể nữ hài vô vàn vệt máu túa ra.
Thời khắc nữ hài di chuyển, còn có thể nghe thấy tiếng leng keng lạnh lẽo, tiếng va chạm của thứ gì đó, định thần nhìn lại, mới phát hiện tứ chi đều bị xích sắt trói lại, hẳn là muốn ngăn nàng chạy trốn.
Nữ hài đồng kia nghe đám tiểu hài bắt nạt, lên tiếng bảo bọn họ cút, trong nháy mắt khởi xướng cuồng nộ, đá trên tay ném vào nữ hài ngày càng mạnh.
Đứng trước đám tiểu hài đồng là một nam hài, quần áo hào hoa phú quý, bên hông đeo một miếng ngọc bội tinh xảo, vừa nhìn đã biết tiểu thiếu gia nhà có tiền.
Tầm mắt hắn đảo qua, nhìn thấy bên chân có khối đá kích cỡ lớn hơn bàn tay, không nói hai lời liền nhặt hòn đá lên, sau đó hung tợn quát tháo.
“Dám mắng bản thiếu gia, tiểu quái vật nhà ngươi chán sống rồi sao?”
“Đem nàng đến đây cho ta!”
Trên mặt đất, tiểu nữ hài từng bước từng bước bị kéo tới, một luồng sợ hãi xâm nhập toàn thân, nàng muốn chạy trốn, nhưng không những hai chân bị xích sắt trói chặt, còn đều bị đá làm tổn thương khắp thân thể, đến đi lại cũng khó khăn.
“Cút ngay a!”
Đến giờ khắc này, tiểu thí hài vẫn không chịu thua, một cặp mắt căm phẫn nhìn chằm chằm những kẻ trước mắt, khiến những hài đồng kia vô thức rùng mình một trận.
“Còn dám mạnh miệng! Ta đem miệng ngươi đập nát, xem ngươi còn có thể mắng người!” Từ thiếu lên tiếng, bốn nam hài cũng theo sau, đè tứ chi tiểu thí hài lại.
Một giọng nói vọng ra từ đám tiểu đồng, “Từ thiếu gia, ngài đừng nương tay a, lần trước Chu thiếu không thể làm tổn hại nàng, ngài không thể xem thường a!”
Từ thiếu nghe xong gật gật đầu, trên mặt đều là lãnh khốc bạo ngược, nhìn qua không giống nét mặt tiểu hài hơn mười tuổi: “Đó là đương nhiên.”
Nhìn nam hài trước mặt, khư khư hòn đá trong tay cách mình ngày càng gần, nữ hài lắc đầu giãy dụa, chỉ tiếc khí lực của nàng thực sự quá yếu, thêm thời gian dài không được ăn gì, mặc dù giữ nàng chỉ là bốn tiểu hài đồng, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam hài kia giơ tảng đá lên, lại tàn nhẫn mà hướng về phía mình!
Một lần, hai lần, ba lần… Dòng máu đỏ tươi từ một bên môi, má chảy xuống, Từ thiếu xuống tay giống như đây là chuyện thường, đập liền mấy chục cái, đám hài đồng bên cạnh không một ai lên tiếng ngăn cản, trái lại còn xem hứng chí say sưa, mãi đến khi hài tử một mặt đầy máu tươi, hô hấp dần dần tiêu tan, mới có người kéo tay Từ thiếu.
“Từ Thiếu, như vậy sẽ chết…”
Lúc này Từ thiếu có chút phản ứng, hắn định thần nhìn lại, trước mắt thình lình một tấm máu thịt be bét, từ dưới mắt trở xuống, đã bị máu nhuộm đỏ, không nhận rõ mũi miệng, khiến hắn có chút giật mình suýt ngã ra sau, ổn định tâm thần, hắn mới đưa tay thả hòn đá xuống.
“Ta chỉ đánh mấy chục lần, thế nào lại chết!”
Đám tiểu đồng nhìn nữ hài nằm trên mặt đất, lúc này cũng không rời đi, đều nhìn chằm chằm vào nàng giống như chờ đợi thứ gì.
Trong chốc lát, một khối trắng như tuyết ngọc từ trong thân thể nữ hài đi ra! Đám hài tử người này tiếp người kia nhào tới cướp giật, chỉ là vừa nhìn thấy trước mắt, chớp nhoáng nó liền biến mất không thấy hình bóng, ngỡ như tất cả đều là ảo giác.
“Mất mặt! Lại để nó đi như thế!”
Từ thiếu chép miệng, thất vọng vỗ vỗ tay, cũng không nhìn tiểu nữ hài một cái, tiện chân đá nàng qua một bên rồi xoay người rời đi.
Đám hài đồng thấy thế cũng dồn dập theo sau, không một ai tiến lên xem thương thế của nữ hài tử, giống như trên đất không phải là người, chỉ là món đồ chơi có sự sống!