• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ma đầu, ngươi mau đem Kỳ Lân giao ra đây, ta liền tha cho ngươi một mạng.”

Dưới chân núi Linh Hư Sơn, một nữ tử thân mặc bạch y tay cầm trường kiếm, nét mặt lãnh khốc, mũi kiếm chỉa thẳng vào nữ nhân hơi thở thoi thóp đang nằm trên nền đất, gió thu lành lạnh thổi qua, làm dải lụa trắng ở bên hông theo gió bay bay, một mỹ nhân rung động lòng người.

“Tha ta một mang?” Giản Tùy Tâm không thể kiềm chế, cả người run rẩy, một tia máu tươi từ khóe môi trào ra, đáy mắt chất đầy nỗi khiếp sợ cùng bi thương, “Dụ Tư Dực, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?”

“Thay trời hành đạo, Thánh thú Kỳ Lân vốn không nên ở trong thân thể một đại Ma đầu như ngươi.”

Đôi môi mỏng manh tuyệt mỹ nhưng lời nói ra lại lạnh nhạt vô tình, ‘Dụ Tư Dực’ đem kiếm chậm rãi di chuyển, cách mặt nàng chưa đầy một gang tay, mũi kiếm bao bọc bởi một cổ kình phong, trái tim Giản Tùy Tâm đau đớn như bị ai bóp nát.

Nàng vì Dụ Tư Dực mà si tình khổ luyến suốt năm năm, hận không thể móc hết lòng dạ đưa ra cho người trước mặt nhìn rõ, cũng chỉ mong Dụ Tư Dực dành cho nàng nhiều hơn một ánh mắt, dù trên đời ai ai cũng nói Tiên Ma khác biệt, nhưng Giản Tùy Tâm chưa một lần từ bỏ, vì hai nàng là mệnh định nhân duyên.

Từng xem hồng tuyến trên tay là trân bảo, một màu đỏ tươi chói mắt, trói vững vàng trên cổ tay nàng, giờ đây nhìn lại tựa hồ năm năm qua hết thảy những việc đã làm, thật đáng nực cười.

Năm năm, ngay cả tảng đá cũng phải lay động, chỉ tiếc, Dụ Tư Dực một chút cũng không có.

Uy lực của Phách Hồn Tán ngày càng mạnh, lúc này Giản Tùy Tâm không thể chống đỡ thêm nữa, tầm mắt trở nên mơ hồ, vài giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống, nhắm mắt lại, còn lẩm bẩm tự nói —

Ngươi và ta là mệnh định nhân duyên…

Dụ Tư Dực vẫn chưa nghe thấy, chỉ thấy nàng đưa tay một cái, thu lại trường kiếm, chạy đến nâng nữ nhân kia lên, sắc mặt cao ngạo, giọng nói hoàn toàn là khinh thường.

“Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không hợp tác, đừng trách ta đây nhẫn tâm.”

Dứt lời liền không chút lưu tình đánh một chưởng vào sau lưng Giản Tùy Tâm, lát sau, một khối trong suốt, óng ánh giống như bạch ngọc từ trong thân thể nữ nhân trồi lên.

Đây chính là Thánh thú Thượng cổ cuối cùng trong thiên địa — hàng vạn người đều mong muốn sở hữu, Kỳ Lân Thú Hồn.

Cái Giản Tùy Tâm tu là Ma công, trong cơ thể chứa cùng lúc Ma khí và Kỳ Lân, hai thứ này trời sinh tương khắc, mặc dù tu vi của nàng đã đạt tới Viên Mãn cảnh, Kỳ Lân vẫn bị Thần hồn hỗn độn, không thể lập thành hình dáng, dẫu vậy con vật nhỏ đã sinh ra một điểm linh thức, mơ hồ biết chủ nhân của mình xảy ra chuyện, không ngừng dãy dụa trong tay Dụ Tư Dực, muốn quay trở lại cơ thể Giản Tùy Tâm.

Dụ Tư Dực làm sao có thể cho phép con vật nàng nhọc nhằn khổ sở tìm kiếm bấy lâu trốn đi, trong miệng không ngừng hô khẩu quyết, một tay giữ chặt Kỳ Lân, tay kia từ bên hông lấy ra Bạch Ngọc hương bình, niệm thêm hai câu, Kỳ Lân lập tức bị hút vào.

Sau khi xong việc nàng không quay lại cho nữ tử kia nửa ánh nhìn, cũng không có cảm giác thương hại dù là một chút.

Kỳ Lân vừa rời khỏi thân thể, Giản Tùy Tâm liền tỉnh dậy, đau, toàn thân đều rất đau, có cảm giác như hàng trăm con kiến đang gặm nhấm thân xác nàng, ác khí mười mấy năm kìm nén trong cơ thể nay có cơ hội thoát ra, một con hắc Chúc Long xuất ra từ thân thể nàng, trong nháy mắt bầu trời trở nên xám xịt, thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống.

Dụ Tư Dực không tin vào mắt mình, bị những gì xảy ra trước mắt làm cho khiếp sợ — tên Ma đầu này lại có tới hai Hồn Thú! Ngoại trừ Thánh thú Kỳ Lân, trong cơ thể nàng còn ẩn giấu một Chúc Long!

Chúc Long? Chẳng lẽ, Ma đầu kia chính là nữ nhân bị Giản gia Ký Bắc truy sát ba mươi năm nay? Nghe đồn nghiệt chủng này kế thừa Chúc Long Hồn Thú!

Vừa lúc nàng muốn tiến lên, một đạo tử lôi đánh xuống, liền bị hất văng tới bên cạnh Giản Tùy Tâm, chỗ lúc nãy tử lôi đánh xuống, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, một luồng khói trắng từ trong đó bốc lên, rất đáng sợ! Chúc Long lúc này đang bay trên trời mà gào thét, tiếng rồng gầm vang vọng đỉnh núi, nháy mắt một đạo Thiên lôi đánh xuống, Dụ Tư Dực phản ứng nhanh tránh được đạo này, nếu không e rằng nàng đã gặp nguy.

Giản Tùy Tâm biết giờ khắc này mình khó mà sống được, Kỳ Lân rời khỏi thân thể, Chúc Long thô bạo, mà cái nàng tu chính là Ma đạo, Chúc Long hô mưa gọi gió, thế nào không bị Thiên lôi đánh chết. Thật buồn cười, không ngờ trước khi chết, thứ duy nhất hiện lên trong đầu lại là khuôn mặt Dụ Tư Dực.

Nhắm mắt lại, cuối cùng nàng cũng thừa nhận, nàng hối hận rồi, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không trêu chọc nữ nhân vô tình kia.

Cuối cùng, một đạo Thiên lôi đánh xuống, không chút sai sót rơi thẳng vào thân thể nữ tử, chỉ trong nháy mắt cơ thể nàng biến thành bột mịn, một cơn gió thổi qua, bột phấn tung bay, từ đây trên thế gian không còn người tên Giản Tùy Tâm.

– —————-

Dụ Tư Dực trốn ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn thấy tất cả, mãi đến khi Giản Tùy Tâm bị một đạo sét đánh trúng mới từ từ đi ra, Kỳ Lân ở trong Bạch Ngọc hương bình cảm thấy gì đó, dãy dụa càng mạnh hơn, suýt nữa thoát khỏi miệng bình. Nàng lập tức dán vào vài miếng đạo phù, mới miễn cưỡng ngăn được con thú nhỏ.

Xảy ra dị tượng, trăm dặm quanh đó Đạo tu và Ma tu đều chú ý tới, huống chi người gặp chuyện là chủ nhân núi Linh Hư Sơn.

Hồng tuyến trên cổ tay trói càng ngày càng chặt, rốt cuộc đứt đoạn khi đạo Thiên lôi giáng xuống.

Dụ Tư Dực cũng như thường ngày ở trong phòng đả tọa, tâm nàng không cách nào bình tĩnh được, đoạn nhân duyên khiến nàng khổ não nửa đời nay cứ thế mà hoàn toàn biến mất, nàng có làm gì cũng không thể cao hứng, ngoài trời mưa to gió lớn, trong lòng nàng lại càng bất an, cuối cùng mưa vừa tạnh, từ trong phòng vọt ra, thẳng hướng chân núi đi tới.

Vừa rồi hứng chịu nhiều đạo tử lôi đập tới, chân núi xuất hiện vài cái hố to, bước chân Dụ Tư Dực thêm vội vã, đột nhiên dừng lại si ngốc như nhìn thấy thứ gì, trong lồng ngực xuất hiện một luồng đau đớn không rõ nguyên nhân.

“Sư Tỷ?”

Từ phía sau truyền đến một giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, êm tai, kéo Dụ Tư Dực trở về thực tại, quay đầu mới phát hiện một nữ tử đứng dưới gốc cây, thế nào lại giống nàng như đúc!

Tuần Thiên Tinh biến thành hình dáng Dụ Tư Dực nhất thời chưa kịp đổi lại, trong tay nắm lấy Bạch Ngọc hương bình, từ từ bước ra, khuôn mặt mềm mại ý cười, không đợi Dụ Tư Dực hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, liền nắm chiếc lọ hướng sư tỷ giơ giơ lên, chủ động mở miệng.

“Ma đầu kia đã chết rồi, ngày sau sư tỷ sẽ không còn bị nàng ta bám lấy, tỷ nhìn này, đến cả Hồn thú Kỳ Lân ta cũng đã bắt được.”

Con thú nhỏ bướng bỉnh xông tới qua lại trong hương bình, đây chính là Hồn thú lợi hại nhất Ngự Thú Tông.

Giản Tùy Tâm chết rồi?!! Giống như sét vừa đánh bên tai, ong ong vang lên không ngừng, mới hôm qua nữ nhân kia còn lén lút mang Tuyết Liên ngàn năm của Bạch Vân Sơn đến cho nàng, trước khi rời đi còn đứng dưới Thanh Tùng thụ uống một ngụm trà…

Hồi tưởng lại tất cả hình ảnh kia, Dụ Tư Dực chỉ thấy toàn thân ớn lạnh, cảm giác như chính mình vừa rơi vào bên trong một kẽ băng nứt, cơ thể không ngừng run rẩy, đôi mắt cũng vì phẫn nộ mà đỏ lên, không quan tâm người đứng trước mặt là tiểu sư muội nàng hết mực yêu thương, trực tiếp quay lại vỗ mạnh vào gương mặt thanh tú.

Nụ cười đọng lại trên mặt Tuần Thiên Tinh, cái tát kia Dụ Tư Dực dùng mười phần lực, nàng tu luyện mấy chục năm nhưng vẫn không chịu nổi, thân thể trực tiếp ngã xuống nền đất, khóe miệng chảy ra vài giọt máu tươi.

Hương bình trong tay cũng nới lỏng, lăn trên mặt đất hai vòng rồi dừng lại dưới chân Dụ Tư Dực.

“Là ai cho phép ngươi tổn hại nàng?”

Trên dưới Ngự Thú Tông đều thương yêu vị tiểu sư muội là nàng, làm thế nào Tuần Thiên Tinh có thể chịu đựng được sự ủy khuất này, huống chi người ra tay lại là vị sư tỷ nàng kính trọng nhất, nghĩ thế nào cũng không thể thông, lúc này liền ôm mặt khóc thành tiếng, nhưng vẫn không hề giải thích lí do.

“Vì sao không thể, Ma đầu kia ngày ngày đến Linh Hư Sơn quấn lấy sư tỷ, sư tỷ cũng thấy rất phiền, Thánh thú Kỳ Lân, dựa vào cái gì mà thuộc về nàng!”

“Nàng ta càng chẳng ra gì, thân là nghiệt chủng Giản gia, bị đuổi giết mấy chục năm, Thiên Tinh chỉ là thay trời hành đạo mà thôi!”

Trong lúc nói những lời này, Thuần Thiên Tinh đã biến về hình dáng của chính mình, Dụ Tư Dực nhìn nữ tử quen thuộc trước mắt, trong lòng tràn đầy căm ghét phẫn nộ, cái gì gọi là thay trời hành đạo, có khác gì những người ngoại giới, tâm địa bất chính sinh lòng đố kị với Hồn thú của Giản Tùy Tâm mà thôi!

“Nàng tìm đến ta, đây là việc của ta và nàng, ngươi có tư cách gì để quản?!”

Việc Giản Tùy Tâm ái mộ nàng đã lâu, không phải Dụ tư Dực không biết, chỉ vì từ nhỏ thứ nàng được học đều là đạo giáo, nhất nhất người tu Ma không có gì tốt đẹp, nhưng nữ nhân kia kiên quyết khác thường, nguyện vì nàng mà từ bỏ địa vị Ma tôn, năm năm qua vì nàng mà lưu lại Linh Hư Sơn.

Huống chi, chưa một ai biết được bí mật giữa nàng và Giản Tùy Tâm —

Dụ Tư Dực,thiên tài hiếm có ở Ngự Thú Tông cùng với đại ma đầu Ma giới, số mệnh an bài là nhân duyên trời định.

Từ lâu có một truyền thuyết, hai người vừa sinh ra liền định sẵn đính ước hồng tuyến ở cổ tay, đem vận mệnh trói chặt vào nhau.

Chỉ có điều tất cả những thứ này, từ hôm nay sẽ chấm dứt.

Giản Tùy Tâm đã chết, hồng tuyến đã đứt, sau này không còn kẻ ngu ngốc, ngồi lẳng lặng bên bệ cửa sổ âm thầm ngắm nàng đả tọa, cho đến khi màn đêm buông xuống, trăng sáng huyền không.

Đời này của ngươi, không phụ trời đất, cư nhiên một mực phụ nàng! Lời nói của Thích Hành Đạo ngày trước, giống như ma chú liên tục vang vang bên tai Dụ Tư Dực.

Tuần Thiên Tinh đáng chết!

Dám to gan biến thành hình dáng của nàng lừa Giản Tùy Tâm, thậm chí còn muốn đoạt mạng nàng, khí tức trong lồng ngực Dụ Tư Dực dồn nén, một luồng sát khí không thể che dấu, trực tiếp ép Hồn thú Phượng Hoàng ra khỏi cơ thể.

Tuần Thiên Tinh thấy Kim Hoàng hướng về phía mình lao tới rất nhanh, trên mặt vừa kinh hoàng vừa hoảng loạn, nàng không nghĩ Dụ Tư Dực vì đại Ma đầu kia mà sinh ra tà ý muốn giết nàng, mười mấy năm tình nghĩa đồng môn thế nào lại không sánh bằng Ma đầu kia! Kim Hoàng càng bay càng nhanh, càng bay càng gần, vỗ cánh mạnh mẽ gây nên một trận bụi bặm tung bay, Tuần Thiên Tinh không nhìn thấy rõ, vội vàng một bên tránh né, một bên gọi Tam Đầu Sư chặn ở trước người.

“Ta không giết nàng! Nàng là bị Thiên lôi đánh chết!” Phượng Hoàng cách nàng chỉ còn khoảng một tấc, chậm một giây liền có thể lấy cái mạng nhỏ của nàng. Tuần Thiên Tinh bò tới trước mặt Dụ Tư Dực, cạn kiệt sức lực, “Ta vốn chỉ muốn đoạt lấy Kỳ Lân rồi thả nàng đi, làm sao biết trong cơ thể nàng còn một Hồn thú nữa, Chúc Long mất đi khống chế, mạo phạm cõi trời, nàng liền bị Thiên lôi đánh chết!”

Dụ Tư Dực từng bước tới gần Tuần Thiên Tinh, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nếu không phải nàng ép Kỳ Lân ra khỏi cơ thể nữ tử, thì làm sao Chúc Long mất khống chế? Nói cho cùng, đều là lỗi của nàng! Trong miệng Dụ Tư Dực niệm khẩu quyết, Kim Hoàng phát hàn quang lạnh lẽo, một đường lao vào Tuần Thiên Tinh!

Hơi nước bốc lên, trong cơn mơ hồ Tuần Thiên Tinh nghĩ nghĩ, từ trước đến giờ người thương nàng nhất là sư tỷ, giờ này vì nàng hại chết một đại Ma đầu, liền muốn ra tay kết liễu? Nực cười, thật nực cười! Nàng tự biết hôm nay không thể thoát khỏi kiếp nạn này, cũng không thể tránh khỏi Kim Hoàng truy sát, loạng choạng bò dậy, nhắm mắt lại mặc cho Kim Hoàng tùy ý lao tới.

Sức mạnh Thần thú lớn vô cùng, chỉ cần va chạm cũng đủ khiến đan điền của nàng vỡ nát, may mắn cơ thể vẫn còn lưu lại một hơi thở nếu không có lẽ đã mất mạng tại chỗ, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói nam tử từ đỉnh núi vọng tới.

“Còn không ngừng tay! Ma đầu kia chết chỉ sợ chưa đền hết tội, Thiên Tinh là sư muội của ngươi!”

Lời chưa dứt, một người đàn ông trung niên thân mặc thanh bào từ trên trời giáng xuống, biến ra vô số linh khí che chở cho Tuần Thiên Tinh, miễn cưỡng ngăn Kim Hoàng một hồi.

Người này chính là Tông chủ Ngự Thú Tông – Chúc Khấu, chỉ thấy trên mặt lộ vẻ tàn khốc, ngón tay hướng vào không trung nhẹ nhàng phẩy một cái, nháy mắt Linh khí che chắn trước mắt Tuần Thiên Tinh biến mất, Kim Hoàng không còn vật ngăn cản, tiếp tục thẳng hướng phóng đi.

“Nghiệt đồ, còn không mau dừng tay!!”

Nhìn thấy Dụ Tư Dực không hề có ý muốn buông tha Tuần Thiên Tinh, Chúc Khấu vội vàng gọi ra Hồn thú của hắn – Hồng Vân Ưng đứng trước Kim Hoàng.

Tuy hắn là sư phụ, nhưng Dụ Tư Dực trời sinh tu đạo cực cao, tuổi còn nhỏ đã bước vào Viên Mãn cảnh, giờ phút này nếu thật sự đánh tới, còn chưa chắc ai thắng ai thua, suy nghĩ một chút, hắn lại trầm giọng chất vấn.

“Những lời đồn kia có phải là thật hay không – ngươi và Giản Tùy Tâm có tư tình?”

Câu nói này khiến Dụ Tư Dực có chút phản ứng, nhưng nàng vẫn im lặng không nói, sắc mặt bình tĩnh, trong đáy mắt tất cả đều là sát ý và phẫn nộ.

Một thoáng yên tĩnh, lúc này Tuần Thiên Tinh trốn sau lưng Chúc Khấu hai chân nhũn ra, Tam Đầu Sư bị Kim Hoàng làm tổn hại hiện tại ngực nàng rất đau, không giữ được mà ho lớn một tiếng theo sau phun ra ngụm máu! Chúc Khấu thấy vậy vừa thương vừa giận, Dụ Tư Dực lâm vào trầm mặc.

“Thân là đệ tử Ngự Thú Tông, lại cấu kết với Ma đầu kia, ngươi có còn nhớ đến Tông môn, nhớ đến Dụ gia hay không?”

“Sư tôn có thể đi, hôm nay, ta nhất định lấy mạng nàng.”

Dụ Tư Dực tiến tới trước một bước, ánh mắt lạnh như băng dừng trên mặt Tuần Thiên Tinh, nữ hài sắc mặt tái nhợt, khóe miệng máu tươi chưa khô, bạch y trên người cũng bị nhuộm đỏ, nhìn vô cùng đáng thương.

“Ngươi, ngươi, nghiệt đồ! Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?”

Chúc khấu tức giận đến nỗi lời nói không còn liền mạch, đệ tử có thiên phú cao nhất Tông môn, vì một Ma tôn mà muốn giết chết sư muội của mình, chuyện này đồn ra ngoài thật không sợ thiên hạ chê cười!

“Hôm nay nếu ngươi dám ra tay với Thiên Tinh, ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi Ngự Thú Tông, từ nay Tông môn và ngươi không đội trời chung! Đến khi đó nhất định Tuần gia và Dụ gia sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu, ngươi thực sự cho rằng Ma đầu kia quan trọng đến vậy?!”

Gia tộc, là ranh giới cuối cùng của Dụ Tư Dực, lời này vừa nói ra, trong lòng nàng liền nặng trĩu, chuyện này, nàng không thể để vô số tộc nhân Dụ gia vì nàng mà chịu đựng nhục mạ, hơn nữa, Tuần Thiên Tinh vẫn là người thừa kế tương lai của Tuần gia.

Nửa ngày trôi qua, lúc này nàng đã tỉnh táo lại, rốt cuộc đem Phượng Hoàng thu vào cơ thể, cúi người nhặt hương bình dưới chân, lạnh lẽo mở bình.

“Hôm nay, muốn giữ lại mạng, ngươi phải đem vật này cho ta.”

“Là, là thứ gì?”

“Tu vi của ngươi.”

Nữ tử miệng khẽ nhúc nhích, trước mắt xuất hiện một sợi Hoàng vũ, Tuần Thiên Tinh còn chưa kịp phản ứng, sợi lông vàng óng đã nhẹ nhàng xuyên qua ngực nàng, chiếc lông này chính là Hồn thú Kim Hoàng hóa thành.

Trong nháy mắt, Tam Đầu Sư trong cơ thể Tuần Thiên Tinh bị Hoàng vũ đâm thủng, vô số linh khí từ trong thân thể bay ra, đây là tu vi mấy chục năm nay của nàng!

Tam Đầu Sư đã chết, tu vi đã tán, Tuần Thiên Tinh từ nay không còn cách nào tu luyện.

Trong tay nắm chặt hương bình, Dụ Tư Dực xoay người rời đi, không quan tâm đến nữ nhân phía sau gào khóc chửi rủa, một giọt nước mắt xẹt qua má nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang