“Tỷ tỷ?” Giản Tùy Tâm ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ mãi mới có một chút ấn tượng: “Nàng muốn nói, vị Trưởng nữ yểu mệnh của Tuần gia?”
“Nàng cũng biết nàng ta?”
Vẻ mặt Dụ Tư Dực né qua một tia kinh ngạc, không nghĩ Giản Tùy Tâm thật sự biết người này.
Tỷ tỷ Tuần Thiên Tinh, năm đó người đời ca tụng là một thiên tài.
Tam Đầu Sư chỉ là thượng phẩm Linh thú, mà Tùng Bạch Thần Sư, Phượng Hoàng, Chúc Long đều cùng bậc Thần thú, chính vì vậy, Sở Khương mới có cơ hội lọt vào mắt xanh của Tuần Phong Diểu, kết thành phu phụ với Tuần Diên.
Năm đầu tiên, Tuần Diên liền mang thai, chính là tỷ tỷ của Tuần Thiên Tinh – Tuần Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt ngoan ngoãn, thiên tư thông tuệ, ba tuổi đã ghi nhớ ngàn chữ, sau đó theo Tuần Phong Diểu, bắt đầu đi vào con đường tu đạo.
Hồn thú của nàng là Tam Đầu Sư, nhưng cấp bậc rất gần Thần Thú, ngày đó Tuần Phong Diểu hết sức vui mừng, tiệc đầy tháng liền bày yến tiệc chiêu đãi, khách khứa chỉ cần mang theo một câu chúc phúc, liền có thể vào uống rượu.
Thời điểm đó Tuần gia khí thế hừng hực, nhưng còn chưa kéo dài được bao lâu, trời cao nhẫn tâm tước đi mạng sống của tiểu hài.
Minh Nguyệt không còn sống trên đời.
Có lẽ số mệnh an bài, trời đố kỵ nhân tài, ngày Minh Nguyệt chết đi, cũng là ngày muội muội ra đời.
Khoảnh khắc Tuần Diên sinh Tuần Thiên Tinh, cùng lúc thi thể Minh Nguyệt nổi lên mặt nước, nữ hài thông minh hiểu chuyện, trên người vẫn mặc y phục phụ thân mới mua hôm qua, vô thanh vô tức chết đuối trong hồ nước.
Tin tức vừa loan ra, giới tu Tiêm đều buông lời tiếc hận.
Mà Sở Khương, sau chuyện này, cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt người đời.
Từ đó về sau, người Tuần gia không còn ai dám nhắc đến ba chữ Tuần Minh Nguyệt, mà lúc này Tuần Thiên Tinh mặc nhiên thay thế vị trí của tỷ tỷ, trở thành vị công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên dưới sự sủng nịch của mẫu thân và ngoại công.
“Ta nghe nói, ngày nàng chết chính là ngày Tuần Thiên Tinh ra đời, còn lại, ta đều không biết.”
Thiếu nữ lắc đầu, chuyện này nàng chỉ nghe Hoắc Vô Ưu nói qua, dù sao ngày Tuần Minh Nguyệt chết, nàng và Hoắc Vô Ưu còn chưa sinh ra, đương nhiên không cần biết quá nhiều.
Nhưng Dụ Tư Dực nghe xong càng cau mày.
Tuần Thiên Tinh ra đời, Tuần Minh Nguyệt liền chết, xem ra, cái chết của nàng có nhiều bí ẩn.
Nếu như hồn thú phụ mẫu không giống nhau, thì nữ tử có thể kế thừa một trong hai loại hồn thú, thí dụ như Tuần Minh Nguyệt, nàng không kế thừa Tùng Bạch Thần Sư, mà kế thừa Tam Đầu Tư của Tuần Diên.
Như vậy Tuần Thiên Tinh?
Nếu lúc nàng ta ra đời, hồn thú không phải Tam Đầu Sư, mà là Hồng Vân Ưng của Chúc Khấu —
Dụ Tư Dực nghĩ tới đây, trong lòng hồi hộp, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Ngự Thú Tông là Tông phái chính đạo hàng đầu giới tu Tiên, mà Tuần gia, là một trong tứ đại gia tộc, tiểu nữ nhi Tuần gia, hồn thú không phải sư mà là ưng, chẳng phải đang công khai với thiên hạ Chúc Khấu và Tuần Diên có gian tình hay sao?!”
Lấy hồn tách khỏi cơ thể sống, chuyện này yêu cầu thân thể người tu đạo và hồn thú cực cao, nếu muốn trộm long tráo phụng, đổi hồn thú của Tuần Thiên Tinh thành Tam Đầu Sư, ứng cử viên thích hợp nhất, chính là Tuần Minh Nguyệt.
Dù sao, chỉ có Tam Đầu Sư cấp bậc gần Thần Thú, mới có thể tồn tại sau khi đoạt khỏi cơ thể.
Năm đó tiểu hài chỉ mới ba tuổi, trở thành vật hy sinh che giấu gian tình cho mẫu thân.
Tuần gia che giấu tội ác, làm ra việc kinh hãi như vậy, e là nói ra đến Ma giới cũng phải kinh sợ.
Lúc này Dụ Tư Dực cảm thấy, kiếp trước nàng tuân thủ môn quy, coi trọng chính đạo, hết thảy chỉ là trò cười.
“Làm sao?”
Thiếu nữ thấy người yêu u sầu, không kìm được lòng, đưa tay giúp nàng kéo giãn lông mày.
Dụ Tư Dực nhìn Giản Tùy Tâm, biết nàng lo lắng cho mình, do dự chốc lát, sau đó đem hết suy đoán trong lòng nói ra.
Chúc Khấu yêu thương nhất là Tuần Thiên Tinh, lúc này phát hiện hai người là phụ tử cũng không lấy làm kinh ngạc, ngược lại cái chết của Tuần Minh Nguyệt, khiến nàng cảm thấy khó có thể tin.
Một người mẫu thân, tự tay giết chết nhi nữ, chỉ vì muốn che giấu sự thực “Hồng hạnh xuất tường”.
Kinh hãi, lại buồn cười đến nhường nào.
Lòng người quả thật khó đoán.
Hồi tưởng lại chuyện kiếp trước, bị các ca ca trên danh nghĩa truy sát mấy chục năm, chỉ vì muốn Chúc Long giáng sinh một lần nữa, trong lòng Giản Tùy Tâm cũng có chút khổ sở, người thân, tự tay ép nàng đến con đường chết, theo một ý nghĩa nào đó, nàng và Minh Nguyệt cũng thật giống nhau.
Sẽ có một ngày, Chúc Long thức tỉnh, Giản gia, có phải sẽ giống như kiếp trước, không chết không tha, triệt để muốn giết nàng?
Thương cảm xẹt qua trong một khắc, Dụ Tư Dực lập tức phát hiện, cô nương ngốc, nghĩ về cái chết của Tuần Minh Nguyệt, mà liên tưởng đến chính mình.
“Nàng và Tuần Minh Nguyệt không giống nhau, nàng quên, nàng còn có ta, có phụ thân, còn có Nhị thúc Nhị thẩm và Thi Linh, chúng ta đều là người nhà của nàng.”
Tâm tư thất lạc dễ dàng bị nhìn thấu, thiếu nữ có chút đỏ mặt.
“Không phải sợ người Giản gia, bây giờ, nàng không phải Ma chủ, mà Dụ Tư Dực ta là đạo lữ của nàng, phía sau nàng là toàn bộ Dụ gia, dù có một ngày Chúc Long thức tỉnh, bọn họ cũng không thể tổn hại nàng.”
Thanh âm nữ tử, ôn nhu lại trầm thấp, ngữ điệu khiến người khác cảm thấy an tâm, tuy không phải hứa hẹn, nhưng lại cảm động hơn mấy phần.
Giản Tùy Tâm đỏ mặt lẳng lặng nghe, không biết làm thế nào để biểu đạt tâm tình lúc này, lại nhào đến trong lòng người yêu, nhẹ nhàng đáp.
“Ưm, ta không sợ bọn họ, tất cả bọn họ đều không đánh lại ta.”
Tiếng nói mềm mại vang lên bên tai, Dụ Tư Dực mỉm cười, đưa tay nặn nặn vành tai hồng nhạt, nói.
“Đó là chuyện lúc trước, bây giờ, chỉ e một Giản Hòa Uyên cũng có thể bắt nàng về Dụ gia.”
Giản Hòa Uyên là Thập đệ, nhỏ tuổi nhất Giản gia, cũng là đệ đệ duy nhất của Giản Tùy Tâm, năm nay mới mười hai tuổi, chỉ là một hài đồng choai choai.
Giản Tùy Tâm thấy người yêu trêu ghẹo, làm bộ trừng mắt một chút, rõ ràng là trừng mắt nhìn người, nhưng không có lấy một điểm tức giận, trái lại giống như đang làm nũng, khiến người nhìn yêu thích.
“Qua mấy ngày nữa, ta nhất định lợi hại hơn bọn họ…”
Lời nói Dụ Tư Dực không có ác ý, nhưng cũng là sự thật, Giản Tùy Tâm nghe xong cảm thấy có chút mất mát, âm thanh phản bác cũng không có mấy phần sức lực, Dụ Tư Dực hối hận, thiết nghĩ không nên lấy chuyện tu vi ra đùa giỡn.
“A Giản của ta thông minh như vậy, thiên phú lại tốt, ngày sau nhất định sẽ trở thành người lợi hại nhất trên thế gian.”
Tiểu cô nương giận rồi, nàng cũng nên nói lời an ủi.
Dụ Tư Dực kéo người ôm vào lòng, tiến tới bên tai nàng nói một câu, ai ngờ một lời sủng nịnh ngày hôm nay, ngày sau tất cả đều trở thành sự thật.
Sau khi Ngộ Trúc rời đi, hai người ở lại Linh Hư Sơn thêm mấy ngày, mãi đến khi Dụ Văn Kỳ phái người đưa tới thời gian Chu Tước giáng thế, ngày tháng êm đềm lập tức bị đánh vỡ.
Trên thế gian người tinh thông huyền học thuật số không ít, nhưng người có năng lực tính ra thời gian chu tước giáng sinh, chỉ có một – Thích Hành Đạo.
Không khó để đoán ra, có lẽ vì mối liên hệ hiện tại với Liên Tử U, Dụ gia mới có được tin tức quý giá này —
Một tháng sau, Thánh thú giáng thế.
Chu Tước hàng yêu phục Ma, khắc chế pháp khí Ma giới.
không biết có bao nhiêu người mở to hai mắt nhìn chằm chằm, chờ đợi người may mắn kế thừa Chu Tước.
Nghĩ đến việc Dụ Tư Dực tự thiêu tâm Ma, sau đó triệt để mất hồn thú, Chu Tước này, đến thật đúng lúc.
Hồn thú dâng tận miệng, cũng không thể làm ngơ.
Thiếu nữ không nhịn được khẽ câu môi, sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ khéo léo thường ngày, không biết là vô tình hay cố ý, trong lúc trò chuyện với Dụ Tư Dực, lúc nào cũng thúc giục nàng nhanh chóng đến chỗ núi lửa.
“Tại sao vội vã như thế?”
Dụ Tư Dực không hiểu, chuyện tâm Ma, lúc này cũng không khẩn trương, từ khi tu vi giảm hơn một nửa, vong tình không phản phệ, cũng không xuất hiện.
Nếu nhảy vào vực sâu, như lời Ngộ Trúc từng nói, ít nhất cũng phải ở trong đó bảy bảy bốn chín ngày, mới có thể thiêu rụi tâm Ma.
Bốn mươi chín ngày, không dài cũng không ngắn.
Nhưng lúc này các nàng đậm tình mật ý, dù là một ngày, Dụ Tư Dực cũng không nỡ rời khỏi tiểu cô nương, huống chi…
Đương nhiên Giản Tùy Tâm có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Dụ Tư Dực, nhưng nàng không dám nói ra dự định của mình, xoắn xuýt nửa ngày, một câu không thốt nên lời, mặt lặng lẽ đỏ.
“Sao lại đỏ mặt như thế?”
Dụ Tư Dực đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ, giống như nàng tưởng tượng, vừa mềm vừa nóng.
Nàng còn chưa thoát khỏi cảm giác mỹ hảo này, thiếu nữ trước người đã nhào vào lòng, đẩy nàng vào tường, không nói hai lời, hôn lấy hôn để.
So với những nụ hôn vội lướt qua, lần này, thiếu nữ hôn mãnh liệt, tràn ngập mùi vị dục vọng.
Hai người hôn nhau, chân Giản Tùy Tâm có chút run, Dụ Tư Dực dựa tường, đưa tay giữ lấy cơ thể thiếu nữ, không để nàng ngã xuống, thân thể các nàng hừng hực ấm nóng.
Chẳng biết từ lúc nào, thiếu nữ kiễng gót chân, tầm mắt song song với người yêu, mặc dù bị ngăn cách bởi y phục, nhưng Dụ Tư Dực có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại, ngực thiếu nữ kề sát ngực nàng.
Hồi ức tươi đẹp thức tỉnh, hô hấp dần dần gấp gáp.
Thời khắc cực kỳ ám muội, thiếu nữ càng dán chặt vào người Dụ Tư Dực mà cọ xát, tiếp xúc thân mật như vậy, ánh lửa phừng phừng, thiêu đốt nội tâm.
Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, làm thế nào lại thành ra tình cảnh này?
Dụ Tư Dực chưa nghĩ ra, bên tại vang lên giọng nói mềm mại, âm thanh như sợi lông chim trêu chọc lòng người.
“Bởi vì, bởi vì…A Giản muốn cùng sư tôn làm chuyện đại sự…”
Muốn người yêu nhanh chóng đi đến núi lửa, thiếu nữ chỉ có thể dùng lí do này.
Mặc dù bị xem là tiểu quỷ háo sắc, nàng cũng đành ngậm đắng nuốt cay.
Đúng như dự đoán, Dụ Tư Dực bình tĩnh lãnh đạm, khi nghe câu nói kia mặt cũng không thể ngừng đỏ.
Nửa ngày trôi qua, nàng mới lấy lại được nhịp thở, giả vờ kiên định, lên tiếng răn dạy.
“Ban ngày ban mặt…nói chuyện này, còn ra thể thống gì?”
“Tư Dực tỷ tỷ không muốn sao?”
Ngữ khi thiếu nữ có mấy phần oan ức, Dụ Tư Dực muốn lên tiếng giải thích, thân thể mềm mại kia lần nữa dính vào, không cho nàng có cơ hội cự tuyệt.
“Muốn đi, không phải không thể, nhưng trước khi đi, ta cần tìm một vật.”
Dụ Tư Dực không tránh khỏi sự cám dỗ của người yêu, cuối cùng nóng lòng nói ra.
Tiểu cô nương của nàng, nàng phải sớm ngày sủng hạnh.
Giản Tùy Tâm đạt được mục đích, nụ cười trên mặt xán lạn, không cần Dụ Tư Dực nói nhiều, lên tiếng đoán ra vật đó.
“Vảy rồng hộ tâm?”
“Không tệ.”