Thu phục được Vạn Ách Linh xà, đạt được mục đích đã đặt ra, hôm nay là ngày thứ mười lăm, cửa bí cảnh liền mở, thời gian có hạn, không thể trì hoãn, nàng xoay người rời khỏi hang động, ném lại phía sau một lời nói, khiến Ngộ Trúc trở nên thẹn thùng.
“Thân thể trần truồng mang nhiều thương tích, mặc y phục vào, ta chờ ngươi ở ngoài.”
Tu vi của Ngộ Trúc rất cao, vừa ký khế ước với Dụ Tư Dực đã biến thành hình người, dù sao đây là lần đầu tiên nàng Hóa Hình, sao lại biết mà chuẩn bị y phục từ trước, tuy nàng là Yêu thú nhưng cũng từng nghe đến cái gọi là lễ nghi liêm sỉ ở nhân gian, nhất thời vừa bực mình vừa xấu hổ, lén lút cắn răng mắng thiếu nữ vài câu trong lòng.
Ngàn năm trôi qua, quang cảnh bên ngoài không có nhiều thay đổi, gọi ký ức khi xưa quay về —
Rất nhiều năm trước, phi thăng là việc giới học đạo ngóng trông nhất, việc tu luyện hiện tại không giống ngày đó, bởi vì linh khí thuần khiết trên thế gian vô cùng dồi dào, thiên phú lúc này không quá quan trọng, miễn là chăm chỉ, có thể đem tu vi lên tới tầng thượng thừa.
Rồi một ngày kia, linh khí dần vẩn đục, chuyện này đối với tu sĩ không khác nào sét đánh giữa trời quang, Đỉnh Thiên động phủ được tạo ra vào lúc này, ẩn ở dưới nước, lại che giấu nhiều không gian trận pháp, miễn cưỡng ngăn cách với ngoại giới, là nơi cuối cùng để những người muốn phi thăng học đạo tu luyện.
Lúc vừa mới đến Ngộ Trúc chỉ là một con rắn nhỏ, thời gian lâu như vậy, nàng đã quên là ai đưa nàng tới đây, chỉ nhớ khi người kia phi thăng, liền giao cho nàng cất giữ Kim Hàn Ngọc, nói nếu có cơ hội sẽ quay lại lấy.
Chỉ có điều đã nhiều năm như vậy, nàng không thể giữ đúng lời hẹn năm đó, để Kim Hàn Ngọc rơi vào tay người khác, nghĩ tới đây trong lòng nổi lên khổ não, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ kiệm lời lãnh mạc như băng, lời nói vừa trôi khỏi cổ đã vội nuốt xuống.
Tuy nhiều năm không giao thiệp với người ngoài, nhưng nàng cũng nhìn ra nữ tử này tuổi không lớn lắm, cũng không phải dạng tốt đẹp gì mà chọc ghẹo, nhớ lại lời trong động, lòng liền nảy sinh sợ hãi.
Nàng không thể nào hình dung bản thân trở thành một con rối không có linh hồn.
“Kim Hàn Ngọc ta tạm thời mượn dùng, thời cơ đến sẽ trả lại cho ngươi.”
Yêu thú ký khế ước với con người, theo một ý nghĩa nào đó đã biến thành đồ vật phụ thuộc chủ nhân, nếu không cố gắng hết sức đóng kín suy nghĩ, tất cả suy nghĩ sẽ truyền tới chủ tử, bởi vậy dù cho Ngộ Trúc chưa nói một lời, Dụ Tư Dực đều đã biết được.
“Ngươi dám nghe lén ý nghĩ của ta!”
Ngộ Trúc lúc này mới phản ứng, giận đến tím mặt, thiếu nữ trước mắt được voi đòi tiên, mưu mô quỷ kế ép nàng ký khế ước cũng thôi đi, bây giờ còn quan sát nội tâm của nàng! Nếu không phải đã ký khế ước, nàng nhất định ra tay giáo huấn!
Dụ Tư Dực cảm nhận được sát ý, bước lên vài bước, nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt trừng trừng chăm chú nhìn Ngộ Trúc, khuôn mặt tàn khốc mà mỹ lệ.
“Thế nào, không phục?” Khóe môi thiếu nữ cong lên, con ngươi lóe lên lạnh giá, từng bước từng bước hướng về nữ nhân xinh đẹp, áp sát vào mặt nàng, trên mặt hiện lên ý cười, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn độc ác.
“Muốn giết chủ nhân — xem ra cũng không cần thiết phải giữ lại.”
Lời chưa dứt, Ngộ Trúc đã đông cứng tại chỗ không thể động, Dụ Tư Dực đưa tay ra trước ngực nàng vỗ một cái, linh xà lập tức bị một chưởng đánh hiện nguyên hình, một con rắn nhỏ, so với lúc ở hang động, nhỏ hơn rất nhiều.
“Ta vốn không muốn kiểm soát ngươi quá nhiều, nhưng bây giờ, chỉ có thể để ngươi ở bộ dạng này.”
Dụ Tư Dực nhặt rắn nhỏ lên, ngón tay nắm lấy đuôi treo ở trước mắt, Ngộ Trúc bị trêu đùa như vậy, không ngừng vặn vẹo thân mình muốn thoát ra, động tác kịch liệt dừng lại khi nghe câu nói tiếp theo —
“Lúc nãy ngươi mắng ta.”
Thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ, nói xong trực tiếp nhét con rắn nhỏ vào tay áo, mang theo nó thoát ra khỏi tiểu không gian.
Thu phục được Vạn Ách Linh, Dụ Tư Dực vốn muốn dấu đi chuyện này, mang theo một người sống sờ sờ cùng đi ra, ắt gây ra hiếu kỳ, cũng may Ngộ Trúc không an phận, bằng không cũng không biết lấy lí do gì để khiến nàng hiện nguyên hình.
Lời vừa rồi chỉ muốn dọa nàng thôi, nếu Dụ Tư Dực là người bị hăm dọa phế hồn, phỏng chừng so với phản ứng của Ngộ Trúc sẽ còn quyết liệt hơn, nghĩ tới đây, trong lòng sinh ra hoài nghi, cảm thấy bản thân có hơi quá, lúc này đã tới gần chân núi, Dụ Tư Dực ngừng bước, lôi con rắn nhỏ từ trong tay áo đặt lên lòng bàn tay.
“Ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi là có lòng muốn phi thăng? Ta sẽ hỏi phụ thân, xem có cách nào giúp hay không, nhưng trước đó, ngươi cần giúp ta bảo hộ một người.”
Lời nói chân tình, so với ngữ khí châm chọc trước kia dễ nghe hơn rất nhiều, cái gọi là lạt mềm cột chặt chính là ý này, nhưng đây là linh xà, có thuận hay không nàng còn chưa rõ.
Ngộ Trúc bị lời nói đột ngột của Dụ Tư Dực làm cho không kịp ứng phó, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan đôi chút, chốc lát sau, vẩy vẩy đuôi nhỏ đáp lại một tiếng.
“Ai?”
“Tức phụ tương lai của ta.”
Nhớ tới tiểu cô nương, trên mặt Dụ Tư Dực treo lên nụ cười hiền hòa, đặc biệt khi nói đến ba chữ “Giản Tùy Tâm” ngữ khí lập tức trở nên ôn nhu, Ngộ Trúc nghe ra ý vị sủng nịnh trong giọng nói, không khỏi xì một tiếng, người này dùng hết tâm tư muốn mang nàng rời khói bí cảnh, lại chỉ vì chút chuyện như thế, đúng là khiến nàng không tưởng tượng ra.
“Nàng tên Giản Tùy Tâm, sau khi về nhà sẽ dẫn ngươi tới gặp nàng.”
“Ngươi muốn ta bảo vệ nàng thế nào?”
“Một tấc cũng không rời, bảo vệ nàng chu toàn.”
Lần này bước ra bí cảnh vô cùng thành công, chuyện thu phục linh xà Dụ Tư Dực chưa hề nói cho ai biết, xuống núi chỉ đeo theo Kim Hàn Ngọc bên hông, cực kỳ dễ thấy, mỗi một bước chân lại loáng một cái, người người nể phục tán thưởng.
Lúc nãy ở trong huyệt động bàn tay bị linh kiếm đâm thủng, trên người loang lổ vết máu, hết thảy tu sĩ đều cho rằng nàng đã giết chết linh xà trong tiểu không gian, dồn dập nói lời khen ngợi.
“Dụ cô nương quả thật thiên phú tuyệt diệu, có thể một mình giết chết yêu thú cấp cao, đoạt được Kim Hàn Ngọc, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt!”
“Qủa là hậu sinh khả úy a!”
“Dụ cô nương năm nay mới chỉ hai mươi tuổi, tu vi đã đạt Đại Năng cảnh cấp trung, thật khiến người người khâm phục! Khâm phục!”
“…”
Kim Hàn Ngọc dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng mỹ lệ, đem theo tất cả lời tán thưởng đặt lên người Dụ Tư Dực, trên mặt nàng dù mang theo ý cười, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, đảo qua đám tu sĩ chung quanh.
Nàng nhớ rất rõ, khi nàng ở lưng chừng núi, nhìn thấy không ít ánh mắt cười cợt trên sự đau khổ của người khác.
Mà giờ đây thấy nàng đoạt được bảo vật, lại từng lời từng lời cảm thán, hai mặt như vậy, thật khiến nàng chán ghét! Thiếu nữ càng nghĩ càng không vui, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, Dụ Văn Kỳ biết nữ nhi không thích loại tình cảnh này, chủ động tiếp nhận lời tán thưởng, tạo cơ hội cho Dụ Tư Dực nghỉ ngơi.
Cửa lớn bí cảnh mở ra, các tông phái đều tĩnh tâm chờ đợi, mà cách nơi đó ngàn dặm, Dụ gia lại một lần nghênh đón vị khách không mời mà đến – Tuần Thiên Tinh.
Từ lần trước trở lại Tông môn, Tuần Thiên Tinh vô cùng hối hận, nàng đã vất vả thế nào mới được lưu lại Dụ gia, ngày đó vì sao lại đồng ý cùng Dụ Tư Dực rời đi, mấy ngày nay trong lòng luôn bất an, chỉ lo mất đi cơ hội dưỡng bệnh, hôm đó muốn đưa Tước Vũ cho Dụ Tư Dực, nhất tâm muốn lấy lòng nàng ta, ai biết đối phương căn bản không hề đếm xỉa.
Nàng tính toán thời gian, thừa dịp Dụ tư Dực còn ở bí cảnh liền một lần nữa dẫn Vân Bích tới Dụ gia, đến lúc đó dù sư tỷ không muốn, cũng không thể đuổi nàng đi.
Dụ gia lúc này ít người lui tới, chỉ còn Phùng Kha xử lý chuyện hằng ngày, lần trước nghe nói Tuần tiểu thư quay về Tông môn, còn tưởng chuyện dưỡng hồn đã kết thúc, lần này lại thấy vị tiểu cô nương yếu ớt ngồi trong đại sảnh, trong lòng Phùng Kha sáng tỏ, rót cho nữ hài một chung trà, mở lời.
“Tuần tiểu thư đến sớm như vậy, Tư Dực vẫn chưa về.”
“Không sao, hôm nay Thiên Tinh đến đây không phải tìm sư tỷ.” Tuần Thiên Tinh sao lại không nghe ra ý muốn mời đi của Phùng Kha, sắc mặt không đổi, quay đầu về phía Vân Bích, nói, “Ngươi chuyển đồ vào.”
“Lần trước quay về Tông môn, sư tỷ đã nhận lời, khi nàng từ bí cảnh đi ra sẽ đón ta trở về, hôm nay ta tự mình đến đây, không phiền sư tỷ phải nhọc lòng đến đón.”
Tuần Thiên Tinh cười dịu dàng, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, tất cả lời nói ra đều là nói thay tâm ý của Dụ Tư Dực, thoáng chốc mê hoặc được Phùng Kha, nhất thời không biết trong lời nói kia mấy phần là thật, mấy phần là giả.
“Ra là như vậy, nói như thế quan hệ tỷ mội của hai người, so với trước đó vài ngày quả thật tốt lên không ít.”
Phùng Kha cũng cười cười, lời “Trước đó vài ngày” này là đang nói đến việc đêm đó Chúc Khấu uy hiếp Dụ Tư Dực để Tuần Thiên Tinh được lưu lại, tình cảnh lúc đó, không giống với sự hài hòa mà Tuần Thiên Tinh đang vẽ ra.
Nữ hài nghe được câu này, cũng phát hiện hàm ý trêu đùa, sắc mặt trắng ra một chút, lại treo lên mặt nụ cười quen thuộc, nhắc tới Dụ Tư Dực, trong con ngươi ẩn hiện hơi nước.
“Sử tỷ vẫn luôn đối tốt với ta.”
Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến việc chất nữ căn bản không muốn giúp Tuần Thiên Tinh dưỡng hồn, có lẽ Phùng Kha đã bị câu nói này lừa gạt!
Phùng Kha càng nghe đầu lông mày nhíu càng chặt, Vân Bích lúc này đã lấy hành lý, theo sau còn có bốn tiểu nha hoàn, là cố ý mang tới từ Tuần gia.
Nhìn cảnh tượng này đến người tính tình ôn hòa như Phùng Kha cũng không thể chịu được, nếu muốn ở lại cũng coi như xong, mang theo nhiều nha hoàn như vậy là muốn nhắc nhở điều gì? Lần trước Tuần Thiên Tinh lưu lại đây, không phải vẫn luôn chăm sóc tốt cho nàng? Nay lại mang người tới như thế, há chẳng phải nói Dụ gia ngược đãi nàng? Là nói nàng ở Dụ gia chịu nhiều oan ức?
“Tuần tiểu thư, đây là ý gì?”
Ý cười trên mặt Phụ nhân dần tiêu tán, ngữ khí trở nên lạnh nhạt.
“Thẩm thẩm đừng chê cười, ngoại công nghe nói ta phải đi xa, liền phái bốn tiểu nha hoàn đến đây, nếu thẩm thẩm không thích, ta liền lệnh các nàng đi về.”
Ngoại công? Trong lòng Phùng Kha thoáng kinh hãi, Tuần Phong Diểu, người có công lực thâm hậu nhất hai giới Tiên Ma, nghe nói mười năm trước hắn muốn bế quan phi thăng, chưa từng nghĩ hắn sẽ xuất quan vào lúc này!
Tuần Thiên Tinh nói tới Tuần Phong Diểu, chung quy là muốn thị uy, nụ cười trên môi ôn hòa như gió xuân, nhưng lời nói ra lại để lộ tâm ý uy hiếp —
Quy tắc ngầm trong giới tu tiên, ai có tu vi cao hơn lời nói tự nhiên có trọng lượng, Tuần Phong Diểu đã xuất quan, thế gian có ai không nhường nhịn hắn ba phần? Hôm nay muốn người lưu lại Dụ gia, muốn những nha hoàn này ở lại đây, thử hỏi nàng phải làm thế nào?
Phùng Kha bất động sững sờ tại chỗ, còn chưa phản ứng, Vân Bích đã dắt bốn tiểu nha hoàn hướng về Tân Uyển, Tuần Thiên Tinh cũng theo sau, đúng dịp nhìn thấy Dụ Thi Linh mang theo Giản Tùy Tâm đi qua, quay người lại hướng Phùng Kha mà hỏi.
“Thẩm Thẩm, tiểu cô nương kia chính là đồ đệ của sư tỷ sao?”
Thanh âm nữ tử tuy mềm yếu nhu hòa, nhưng Phùng Kha thấy rõ, trong con ngươi thương thương yêu yêu kia tất cả đều là lạnh lẽo.
“Ui…Cũng thật khiến người nhìn yêu thích.”